Ở trường vào các ngày thứ lẽ thì các học sinh chỉ cần học một buổi sáng, buổi chiều sẽ dành cho các câu lạc bộ tập luyện. Cho nên hôm nay sau khi học xong thì Ân Mẫn Chi liền nhờ Bác Dân đưa đến công ty của bố.
" Em đến tìm Chủ tịch sao? Hiện tại thì Chủ tịch đang có cuộc hợp quan trọng... tầm 1 giờ nữa mới xong đó."_Nhân viên lễ tân.
" À dạ, vậy em lên phòng chờ cũng được."_ Ân Mẫn Chi.
" À cho em hỏi... Phòng của Giám Đốc Lâm Dịch ở đâu vậy chị?"
" Giám Đốc Lâm Dịch sao? Ở lầu 10 đó em."
" Dạ em cảm ơn chị nhé."_ Ân Mẫn Chi tung tăng đi đến thang máy, nếu cô nhớ không nhầm thì phòng Giám Đốc và Chủ tich sẽ nằm riêng ở một tầng khác nhau. Nếu bây giờ đang họp cuộc họp quan trọng thì chắc là sẽ không có ai đâu nhỉ?
Ân Mẫn Chi nhấn nút tầng 10. Cánh cửa thang máy mở ra, cô quan sát không có ai mới nhanh chóng chạy đến mở cửa phòng Giám Đốc. Vừa vào liền ngay lập tức chạy đến bàn làm việc tìm xem có manh mối gì không.
" Chết tiệt, cảm giác tìm thứ không rõ ràng khó chịu thật."_ Ân Mẫn Chi nhịn không được mà chửi thề một tiếng. Trên bàn, trong ngăn kéo toàn giấy là giấy, đa số là các hợp đồng gì đó mà thôi.
" Gì đây? Két sắc à?"_ Ân Mẫn Chi khum xuống mở ngăn tủ cuối cùng ra liền nhìn thấy một két sắc không lớn lắm phải mở bằng mật mã.
Mẫn Chi đứng dậy dùng điện thoại chụp lại cách bố trí của căn phòng này rồi rời đi.
" Bé Chi? Con đến lúc nào thế?"_ Ân Nhạc vừa mở cửa vào thì nhìn thấy con gái vô cùng ngạc nhiên.
" Con vừa đến thôi, con có mang bữa trưa đến này. Chúng ta cùng nhau ăn nhé ba?"_ Mẫn Chi vui vẻ bày các món ăn ra bàn.
" Con gái của ba hôm nay lại hiểu chuyện thế này? Con muốn mua gì à?"_ Ân Nhạc xoa đầu ngồi xuống đối diện cô.
" Ba thật là... con chỉ muốn ăn trưa cùng ba thôi mà."_ Mẫn Chi bĩu môi, số dư tài khoản cô còn dài ngoằn kia kìa.
" Mà ba này... chú Lâm Dịch là người thế nào vậy?"_ Cô gấp một miếng thịt bỏ vào bát của ba mình rồi hỏi.
" Lâm Dịch sao? Rất tốt, sao đột nhiên con lại hỏi vậy?"
" Nếu lỡ sau này... chú ấy phản bội ba thì sao? Ví dụ như việc chú ấy lấy mất 'công ty của ba'"_ Ân Mẫn Chi vốn nói chuyện rất bình thường, nhưng khi vừa nói 4 chữ cuối bên tai liền nghe thấy một âm thanh vô cùng chói tai khiến cho cô vô thức khựng lại.
" Con bảo lấy mất gì cơ?"_ Ân Nhạc hoàn toàn không nghe thấy được 4 từ đó.
" Con bảo lấy mất 'công ty', ' công ty'..."
Ân Mẫn Chi dừng lại, chẳng lẽ cô không thể tiết lộ chuyện tương lai ra ngoài sao? Vậy...
" Con nói gì vậy bé Chi? Ba không nghe con nói."
" Con... con... Bây giờ con không biết phải nói thế nào, nhưng mà... ba hãy cận thận với chú Lâm Dịch được không? Con không tin tưởng chú ấy."
Ân Nhạc vốn không để tâm lắm, còn định nói con gái bị làm sao thì nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của cô khiến cho ông cảm thấy đây không phải là một lời nói vui.
" Vì sao con lại nói thế?"_ Ân Nhạc
" Chuyện này vô cùng khó nói, ba nghe con một lần này thôi được không ba? Dù gì chúng ta cũng không thể tin tưởng ai quá nhiều mà, dù cho đó là người mà ta xem là bạn tốt."_ Nói đến đây cô lại nhớ đến Dương Nhượt Vân, Ân Mẫn Chi cũng đã từng xem cô ta là một người bạn tốt.
"... Được rồi, ba nghe con."_ Ân Nhạc dù không hiểu ý con gái lắm, nhưng con bé ít khi đưa ra những yêu cầu thế này chắc chắn cũng vì tốt cho ông nên ông sẽ nghe theo.
" Da, cảm ơn ba"_ Ân Mẫn Chi yên tâm hơn một chút, như vậy thì trong công việc ba sẽ đề phòng hơn một chút. Nhưng cô đột nhiên nghĩ tới Lâm Dịch nhất định sẽ lôi kéo cỗ đông về phe ông ta, hoặc làm gì đó hơn thế nữa.
Sau khi dùng bữa xong thì Ân Nhạc quay lại bàn làm việc, Ân Mẫn Chi mở điện thoại lên kiểm tra tài khoản một chút. Số dư lên đến 10 con số, nhiều như thế không dùng đến thì thật uổn phí.
" Ba, con muốn đầu tư một ít vào cổ phiếu của công ty mình."_ Ân Mẫn Chi.
"? Được thôi, tùy con."_ Ân Nhạc.
Ân Mẫn Chi dùng trí nhớ kiếp trước, đánh dấu lại những lúc cỗ phiếu sẽ tăng mạnh lên. Cũng may vào những buổi tối, bố cô luôn nói về công việc cho mẹ cô nghe nên cô cũng nhớ được chút ít.
Không lâu sau thì giá trị cổ phiếu của cô tăng vô cùng lớn, Ân Mẫn Chi cũng được xem như là có chút tiếng nói trong công ty. Và hiện tại cô đang đứng ở vị trí thứ 6 trong danh sách ấy. Ân Nhạc cũng bất ngờ vì con gái đầu tư vào chỗ nào thì chỗ đó đều tăng mạnh, nhưng ông lại chỉ nghĩ đó là do may mắn mà ra.
Đồng thời Ân Mẫn Chi còn mở thêm một cửa hàng tiện lợi lớn ngay trung tâm thành phố với số tiền mà ba cô cho tiêu vặt và cô là người đứng tên. Như vậy, khi đến ngày đó mà cô vẫn không thể cứu được công ty của ba cô thì gia đình cô cũng có thể dư sức mà sống. Ân Mẫn Chi vẫn còn muốn mở thêm các loại chi nhánh khác nữa và ưu tiên hàng đầu vẫn là tìm ra nguyên ngân ba cô bị lừa.