Ngược Về Thời Tây Sơn

Chương 34: Tấn công Ngô gia trang (phần 1)



Mặt trời lóe rạng đông thế nhưng chưa thể xỏa tan màn xương mù dày đặc, một ngày mới bắt đầu trên Ngô gia trang. Bên trong trang tử đại viện, những kẻ du thủ du thực, cướp đường, tội phạm, thậm chí là quan binh đào ngũ đều tập trung bên trong, đang tận tình đánh chén, hò hét ầm ĩ. Mấy hôm nay chỗ này không chỉ có các thế gia trong vùng mà còn có cả một số người là đại diện của Nguyễn Vương từ phía Nam.

Lúc này vị gia chủ Ngô Khảm này đang bước xuống giường, một tì nữ trẻ tuổi cầm cái khăn mặt đang lau mặt cho hắn. Đêm qua sau khi đại chiến năm hiệp với hai tiểu thiếp suýt chút nữa đã hút cạn hết tinh lực của Vị Ngô lão gia này.

Vì không muốn bị chê cười đồng thời chứng minh cho đám thê thiếp rằng minh hãn còn trai tráng hừng hực, hôm qua lão cố quá, cứ một lần rồi lại một lần. Đến khi mỏi nhừ nằm vật ra ngủ thiếp đi đến giờ mới tình, trên giường lúc này là hai tiểu thiếp trẻ tuổi, chỉ mới mười bảy, mười tám nét mặt ửng hồng ngủ say xưa.

Ngô Khảm vừa bước vào tiền viện thấy thằng con trai thứ đang ngồi vẻ mặt âm trầm thì giật mình.

-Lão nhị à có việc gì mà làm ngươi lo lắng như vậy.

Ngô nhị thiếu không thèm quay qua nhìn mặt cha, một bộ dạng âm nhu nói:

- Chuyện hôm qua tới giờ vẫn không có tin tức gì. Tên họ Bạch đó thì biến đi đâu mất. Con lo sẽ xảy ra chuyện. Tuy tay mắt trong quan phủ của con đều nói mọi thứ bình thường nhưng như vậy làm con thấy lo hơn. Nếu Quang Toản không chết thì chúng ta đều sẽ chết hết.

Ngô nhị thiếu là người đọc sách nên lúc nào cũng có cảm giác khinh thường đối với bọn làm ăn không vốn này, mà thật ra không phải chỉ bọn này mà hầu như ai hắn cũng khinh thường thì phải. Cái hắn muốn là mưu nghiệp lớn, như giúp đại quân nhà Thanh thảo phạt An Nam chẳng hạn. Gia Kháng vừa mới lên ngôi, vừa còn hùng tâm, đúng là vô cùng thích hợp.

Ngô Khảm cười ha ha nói:

- Có chuyện gì được chứ. Cứ cho rằng thất bại thì triều đình cũng sẽ nghĩ là Nguyễn Ánh làm, không tới lượt chúng ta. Hơn nữa, nếu thật sự có chuyện thì giờ này con còn có thể ở đây nói chuyện được sao? Ngoài ra, chỗ này dễ thủ khó công. Nếu muốn đánh cũng cần mấy ngàn. Tới lúc đó thì tự khắc có động tĩnh và chúng ta cũng bỏ trốn từ lâu rồi.

Ngô nhị thiếu còn muốn nói gì nữa thì bên ngoài một mảng náo động khiến hắn biến sắc.

Hiện tại, Quân Quang Toản đang hành tiến cấp tốc, đến khi trời sáng tỏ thì đã tới bên ngoài phụ cận Ngô gia trang. Phải nói là nên cảm ơn màn sương mù dày đặc hôm nay, khiến cho quân của hắn tiến sát đến cửa trang tầm gần hai trăm bước mới bị phát hiện. Đó còn chưa kể tới kỹ năng nguy trang và di chuyển của quân đội thời hiện đại

Trong lúc này, đám kia vẫn còn chưa biết gì.

Triệu Nhị Cẩu là đầu lĩnh hộ vệ, đảm bảo an toàn cho toàn trang. Hắn là người Hán đã từng quân đội của Tôn Sĩ Nghị viễn chính xuống phía Nam. Sau đó, khi quân Thanh bị đánh bại, hắn theo họ Ngô với hi vọng một ngày nào đó Đại Thanh sẽ quay lại chiếm vùng đất này. Trong lúc chờ đợi, hắn phục tùng ba cha con họ Ngô để có cuộc sống sung sướng.

Nhưng cuộc sống tốt đẹp này mới được vài ngày, sáng sớm hôm nay đang ngủ ngon, lại bị thân binh vội vã tới đánh thức. Triệu Nhị này còn đang mơ màng, tức giận tát cho thân binh đó mấy cái bạt tai. Nhưng sau khi nghe thân binh bẩm báo xong, vội vàng chạy leo lên đầu tường.

Bọn người trong trang này ngang ngược quen rồi, từ trước đến nay chỉ có bọn hắn đi gây sự đánh kẻ khác thôi, chứ đã bao giờ bị đánh đến cửa đâu. Nên nhiệm vụ canh gác cảnh giới hầu như là không có, lũ phỉ cùng hộ vệ trong trang vẫn đang ngủ nhăn răng ra.

Lúc này trước cửa trang đang có mấy tên hộ vệ đứng tròn mắt há mồm.

-Triệu gia, trời vừa sáng đã thấy đám binh sĩ này đứng trước đây rồi, không biết tới từ lúc nào.

Tên thân binh đó nói năng lắp bắp, Triệu Nhị toát mồ hôi hột, tuy vẫn còn sương mù thế nhưng nhìn tư thế đội quân dưới thành kia xếp thành phương trận, cũng đủ biết đây là đội quân tinh nhuệ. Thêm nữa xếp hàng bày ra tư thế công kích như vậy chắc chắn không phải đến đây để tán gẫu uống trà a. Mấy ngày trước triều đình quy tất cả thuế vào thuế đất, Ngô lão gia tập hợp các thế gia ở Bắc Hà bàn chuyện. Hôm kia trong thành có chuyện. Rõ ràng là mọi thứ không ổn tý nào.

Một tiếng gào thê lương vang lên.

- Địch tập kích

-Địch tập kích.

-Con mẹ mày còn đứng ngây ra đấy làm gì, đóng cửa lại nhanh, ngại mình sống quá lâu hay sao.

Cả Ngô gia trang sôi trào lên, bọn phỉ cùng gia đinh, cuống cuồng cầm vũ khí, có những tên còn không thèm mặc quần áo cứ thế tồng ngồng vơ lấy một cây đao chạy ra ngoài chuẩn bị chiến đấu.

Cũng phải nói lại, đám này tuy hỗn tạp, thế nhưng đều là những kẻ vong mạng, đã từng bò từ đống xác chết mà ra, chiến đấu đối với chúng trở thành bản năng, nghe thấy có địch tập thì việc đầu tiên chúng nghĩ đến không phải bỏ chạy mà là chiến đấu.

Thế nhưng lần này đối thủ chúng gặp phải không phải là đám lính quèn hay đi tiễu phỉ mà là quân của Quang Toản..

Cái Ngô gia trang này vốn đã được Cục Tình Báo mới thành lập của hắn điều tra từ A tới Z. Bọn chúng hoàn toàn không có cơ hội nào.

Để đánh trận này Quang Toản đã huy động bốn đại đội. Tổng cộng có hơn bốn người. Tuy hắn có thể điều mấy vạn binh vẫn còn dư sức nhưng thời gian quá lâu. Tới lúc đó thì cả đám này đã bỏ trốn.

Lại là một trận đánh mà có quân số hai bên ngang nhau. Thế nhưng bên Quang Toản. có sự chuẩn bị kĩ lưỡng mà đến, ngược lại bên Ngô gia lại bị động, vô cùng bất ngờ, đến tận khi khai chiến chúng vẫn chưa biết là đội quân nào tiến đánh chúng.

Tại cổng phụ còn lại tập trung ba trung đội bộ binh, với hai trung đội súng làm nòng cốt do một sĩ quan chuyên trách chỉ huy. Đội này có nhiệm vụ chặn đánh quân địch muốn phá vây thoát ra từ cửa sau.

Một trung đội ngựa được duy trì lưu động, nếu quân địch không chạy ra từ cửa phụ mà trèo tường bỏ trốn thì đội ngựa này sẽ có nhiệm vụ chặn lại tiêu diệt, đồng thời phong tỏa diệt những con cá lọt lưới. Đây là lực lượng kỵ binh tinh nhuệ của quân Tây Sơn.

Về phần kẻ địch, trong trang đa phần đều là những tay đấm đã từng trải qua nhiều trận chiến, tuy có hơi tản mạn một chút thế nhưng khả năng chiến đấu không đến nỗi nào.

Rất nhanh, Ngô Khảm cùng với mấy tên gia đinh đi đến, sau khi nghe sự tình thì đều hoảng sợ. Phản ứng đầu tiên là lập tức điều tra xem đây là đội quân nào, liệu có phải là quân của nhóm phỉ khác đến trả thù hay không.

Sau khi nghe binh lính đứng trên đầu tường bẩm báo mới biết đội quân bên ngoài có thể là quân triều đình. Bởi vì từ nhìn trình độ trang bị cho đến phương thức tổ chức, bọn cướp đường thổ phỉ không thể bằng được.

“Ngoài thành có phải có hiểu lẩm gì không, lão Lưu, ngươi lên thành hô lớn, nói chúng ta cũng là người Ngô gia trang Hà Tĩnh”.

Chỉ phái một người lên đầu tường giao thiệp, vốn muốn quay về ngủ tiếp, Triệu Nhị luôn cảm thấy trong lòng bất an, ngồi ngáp ở đó, nhìn dáng vẻ lũ phỉ cũng là muốn quay về nghỉ ngơi, lớn tiếng nói:

- Một đám hỗn trướng, khoác hết áo giáp lên cầm lấy binh khí trong tay cho bố, tập trung nhân mã lại, không được ăn ngủ như lợn trong nhà nữa!

- Triệu Nhị ca, ngoài thành không phải là quan binh sao, chúng ta sợ cái gì....

Một tên nói. Bọn chúng đúng là có quan hệ khá tốt với quan binh từ thời Lê Trịnh tới khi Tây Sơn nắm quyền. Tuy nhiên, tên họ Triệu thì khác, hắn biết rõ triều đình muốn diệt sạch chỗ này như thế nào.

- Khốn kiếp, ít lời thôi, làm nhanh đi, không có chuyện gì nữa ngươi về ôm gái ngủ tau cũng mặc kệ, mau đi chuẩn bị cho bố, nếu chậm trễ, đao của bố không khách sáo đâu”.

Triệu Nhị hùng hùng hổ hổ, đuổi hết bọn phỉ không tình nguyện ra ngoài. Hắn đã sớm đã cho thân binh đi triệu tập đám gia đinh hộ vệ trực thuộc, nói xong cũng gần như tập hợp xong, trục tiếp dẫn người chạy về phía cổng lớn.

Lúc này bọn gia đinh ở cồng phụ cũng chạy đến báo tin.

-Chúng ta bị bao vậy rồi.

-Phía cổng sau cũng có binh mã, nhìn cờ hiệu thì hình như là quân chính quy của triều đình.

Một tên binh sĩ bên cạnh nói.

-Có phải bên đó nhầm lẫn gì không.

Triệu Nhị quay lại cho tên đó một cái bạt tai, hung tợn nói.

-Có mù không hả, đây là Ngô gia trang, bọn đó còn không nhìn thấy hay sao chúng bày ra bộ dáng đó, rõ ràng là muốn sống mái với chúng ta. – Triệu Nhị quay người hung dữ nói - Vào trang tập trung hết binh mã lại cho ta, mẹ kiếp, một đội binh hương dũng mà lại muốn đánh với lão binh như chúng ta sao, truyền lệnh ai còn ôm gái ngủ, chém đầu

Thân binh thuộc hạ hắn tản đi tứ phía, Triệu Nhị lại hạ lệnh cho mấy thân binh, cầm đao ép hai tên tráng đinh lên đầu thành, hai tráng đinh này sao khi lên đầu thành, đâu dám đứng thẳng người đi lên, đơn giản là ghé vào đầu thành bò lên, phủ phục bò tới.

Lên tới đầu tường hô lớn

- Trong này là Ngô gia trang, cũng là người mình cả, các vị ngoài thành tuyệt đối chớ hiểu lầm, có gì từ từ nói, tránh tổn hại tới hỏa khí đôi bên

- Người mình!? Đừng có đùa. Các ngươi có liên quan tới việc mưu hại hoàng thượng. Còn không mau chịu trói!

Tới nước này, bọn chúng biết là không thể đàm phán được nữa. Giết vua là tru vi tam tộc. Có cầu xin tha mạng cũng vô dụng.

Đám người Ngô gia trang cũng lờ mờ đoán được chuyện gì xảy ra. Thật sự, bọn họ cũng chả hiểu nổi lão gia đang nghĩ gì. Chỉ vì một chút tiền thuế mà làm tới mức này.