Lúc này, một người đàn ông cao lớn, kể cả so với vận động viên thời hiện đại bước đến trước mặt hắn. Khuôn mặt từ lông mày, đội mắt tới lỗ mũi đều tạo thành một hình mũi tên có thể bắn xuyên thủng mọi kẻ địch. Bộ giáp vàng kim bao thấm đẫm mùi máu tanh và cả mùi muối biển bao bọc lấy thân hình rắn chắn đã từng chinh phục nhiều con sóng.
“Thần, Nguyễn Văn Tuyết, bái kiến hoàng thượng” – Lão tướng thủy quân lên tiếng.
“Ái khanh bình thân” – Quang Toản nói.
Hắn thật sự rất mừng. Sau hai tuần thì Đô đốc Tuyết cũng đích thân mang một vạn quân cùng thuốc súng, súng điểu thương, các loại vũ khí và lương thực, nguyên liệu sản xuất thuốc súng đến...
Lúc này, Cảnh Thịnh suy nghĩ rất nhiều về vũ khí mới cho quân Tây Sơn. Với kỹ thuật thủ công lạc hậu có lẽ không thể sản xuất súng máy, súng AK được. Nếu làm được chỉ cần một nghìn quân đủ đánh tan quân Nguyễn Ánh và quân Pháp. Trước khi đô đốc Tuyết tới, hắn đã vẽ mẫu súng trường 1874 của Pháp. Tướng Cao Thắng cùng nghĩa quân Cần Vương với trang bị thô sơ lạc hậu còn sản xuất được, và công thức thuốc súng không khói để tướng Tuyết mang về cho các thợ bàn nhau làm.
Thời đại này súng điểu thương tầm bắn tầm trăm mét, độ chính xác không cao lên thường phải đứng thành từng hàng, mỗi lần bắn lại mất vài phút nhồi thuốc súng nạp đạn. Với kiểu súng trường 1874 đã bắn kiểu đạn viên tuy nhiên vẫn phải nạp hậu bắn phát một nhưng độ chính xác cao hơn tầm bắn khoảng hai ba trăm mét. Dĩ nhiên, hắn cũng không cần phải giống trăm phần trăm. Đạn vỏ đồng không được thì hoàn toàn có thể dùng vỏ giấy. Cái hắn cần là súng nạp hậu. Nếu được thì có rãnh xoắn.
Mà dù thế nào thì chuyện chế súng cũng là kế hoạch lâu dài. Dù có nhanh tới mức nào thì trận này hắn cũng phải tự đánh. Dĩ nhiên, nếu hắn thua thì khỏi chế tạo gì cả.
- Khởi tấu hoàng thượng…
Tướng Tuyết nói làm mà Quang Toản tạm dẹp dòng suy nghĩ đang hỗn loạn.
- Ái khanh cứ nói.
- Thần muốn tiến cử một người.
Ngay sau đó, một gã thanh niên mặt mài anh tuấn bước ra. Tuy nhìn giống Nho sinh nhưng hắn lại có nét khỏe khoắn của người tập võ. Toàn thân dù nhìn lịch sự nhưng vẫn mang mùi thuốc súng nồng nặc.
Đi cùng với tướng Thuyết lần này có một lệnh sử là Đặng Văn Hùng, người này trước phụ trách sản xuất vũ khí thuộc Bộ hộ ở Phú Xuân. Sau đó, thời Thái sư Bùi Đắc Tuyên do không có tiền để chạy chọt nên bị đưa ra phụ trách binh khí ở Trung Đô. Hùng là người có tài năng nhưng tính ngay thẳng nên hợp với Đô đốc Tuyết, được tiến cử hắn cũng cho mình gặp cơ hội thể hiện tài năng của mình.
Cảnh Thịnh không nói gì. Tên này không có trong lịch sử nên hắn không thể đánh giá được.
Vị hoàng đế Tây Sơn sau đó chỉ đưa bản vẽ của súng 1874 và công thức thuốc súng không khói cho tên này xem.
- Đây là mẫu súng tân tiến hơn tất cả loại súng hiện tại, bao gồm súng Tây Dương tới bảy mươi năm. Còn đây là mẫu thuốc súng có thể sử dụng kể cả khi ở dưới nước. Đừng hỏi chúng từ đâu ra. Chỉ cần nêu ý kiến của khanh là được rồi. – Cảnh Thịnh nhìn tên Hùng mà lên tiếng.
Hắn nhìn chăm chú vào bản vẽ như cách người ta nhìn mỹ nhân. Sau một lúc đắn đo, hắn mới lên tiếng:
- Xin cho phép vi thần nói thẳng.
- Khanh cứ nói. – Cảnh Thịnh nói. Giờ phút này hắn cần người tài chứ không cần nịnh thần. Cảnh Thịnh trước kia có quá nhiều nịnh thần rồi.
- Những thứ này đúng là thần khí. Chỉ cần chế tạo được thì dù là Nguyễn Ánh, nhà Thanh hay quân Tây Dương đều không phải là đối thủ của quân ta. Tuy nhiên, nó cần có thời gian dài để nghiên cứu. Thần sợ không thể đem ra phục vụ nhu cầu chiến tranh trước mắt. Cho dù chế tạo thì chỉ vài khẩu chưa đủ làm thay đổi cục diện.
Gã này lên tiếng.
Mọi người xung quanh đều nín thở chờ đợi phản ứng của Quang Toản, nhất là đô đốc Tuyết. Tương lai của gã Hùng này phụ thuộc vào quyết định của hắn.
- Quả nhiên là kỳ tại của Đại Việt. Khanh nhận xét rất đúng – Hắn nói – Mọi người, trừ các võ tướng ra ngoài để trẫm cùng ái khanh đây bàn bạc.
Một lúc sau, khi tất cả, trừ giới tướng lĩnh đều ra ngoài hết, Quang Toản mới lên tiếng.
- Theo khanh, hiện nay, ta dùng súng điểu thương thế nào? Một khắc có thể bắn được bao nhiêu viên?
- Súng của ta trước kéo mỏ gà, đổ thuốc vào, bỏ viên đạn vào, bóp cò, mỏ gà có đính đá lửa, đá lửa chạm vào đế sắt tạo ra lửa đốt thuốc, đùng. Như vậy, một khắc có thể bắn tối đa bốn mươi lăm viên.
Đào Xuân Phong lên tiếng. Vừa nói, vừa đứng lên làm giả động tác. Thân là tướng lĩnh, lão dĩ nhiên nhận ra uy lực của súng ống nên phải tìm hiểu nó thật kỹ.
- Đúng vậy. Nếu như trẫm có cách tốc độ bắn nhanh lên gấp đôi thì sao?
- Cái gì? – Nghe hắn nói đến có cách làm tăng tốc độ bắn súng, tất cả mọi người đều chú tâm. Tuy bản thiết kế mà Quang Toản đưa ra lợi hại nhưng nó quá tân tiến. Cần vô số thời gian và nhân lực để mà chế tạo một thứ như vậy.
- Này nhé. Nếu như ta nén chặt thuốc mồi thành viên, đặt trước nó là một viên đạn rồi bọc chúng trong một ống đồng gọi là vỏ đạn. Vỏ đạn này còn được quệt thêm một lớp lân tinh và lưu hoàng nữa. Đồng thời, cuối nòng súng, ta khoét một lỗ đủ để nhét đạn vào. Khi bắn, ta chỉ cần kéo mỏ gà, nhét đạn, bóp cò. Lúc đó, mỏ gà đục thủng vỏ đạn, viên đá lửa va chạm với vỏ đạn có quệt lân tinh và lưu hoàng sẽ cháy, bắt vào viên thuốc mồi rồi… Đùng. Thế là xong. Mọi người thấy sao? – Hắn nói – Không cần ghi lại, nó là cơ cấu căn bản của kiểu súng mà trẫm đã vẽ ra. Tiện thể, nếu vỏ đồng khó chế tạo thì các khanh tìm giấy chống thấm nước cũng được.
Thực ra thì kiểu súng này đã được nghiên cứu ở châu Âu rồi nhưng phải tới ba mươi năm sau thì nó mới xuất hiện đại trà. Nếu đi trước thời đại bảy mươi năm không được thì ba mươi năm cũng không tệ.
- Còn một vấn đề nữa thần thấy chưa ổn. Thuốc mồi ta hay dùng là thuốc nổ đen. Uy lực không cao. Sau anh bắt được một tài liệu. Trong đó nói rõ, thuốc nổ đen mạnh yếu là do tỷ lệ phối trộn giữa diêm tiêu, than gỗ và lân tinh. – Tên Hùng lên tiếng – Thần cũng đã cho binh lính thử nghiệm và đã tìm ra tỷ lệ tốt nhất, nâng cao uy lực lên ít nhất hai thành. Nếu vậy, kết hợp với cách làm của hoàng thượng, điểu thương của chúng ta không phải đúng là tăng tốc độ bắn lên gấp hai lần, uy lực không phải tăng lên gần gấp rưỡi hay sao? Tuy không so được với hai thứ mà bệ hạ được ra nhưng cũng có thể xem như là có cải tiến.
“Con mẹ nó! Một nhân tài như vậy lại không được lịch sử ghi lại đúng là đáng tiếc”
Tên Quang Toản nghĩ thầm.
- Ta biết rồi. Ngoài ra, tốc độ bắn không phải là gấp rưỡi mà ít nhất là hơn năm lần. Vì uy lực của thuốc nổ mạnh hay yếu còn liên quan đến một thứ gọi là “áp suất” nữa. Áp suất càng cao thì uy lực càng mạnh. Ta cho nén viên thuốc lại chính là tăng áp suất cho nó. Còn “áp suất” là gì thì sau này trẫm sẽ nói rõ.