Người Ấy Mang Đến Áng Mây Và Bầu Trời

Chương 5



Uông Thụy Liễu về đến nhà liền tất bật nấu bữa cơm. Diệp Tư Duệ vừa hay xuống cầu thang, trông thấy thế liền ra giúp bà một tay, dù cô không biết gì nhiều.

Uông Thụy Liễu thấy cô ngỏ lời muốn cùng mình nấu cơm, thật sự rất vui. Diệp Tư Duệ nghĩ, nếu đã giúp, vậy thì phải biết lượng sức mình một chút, bởi thế nên cô chỉ dám nhận rửa hoa quả.

"Thu Thu, cháu với Thanh Nghị là bạn bè từ lúc nào vậy?".

Cô cười trừ. Không thể nói là vừa mới quen nhau từ hôm qua. Cô bịa chuyện: "Cháu cũng không nhớ rõ, có lẽ được ba năm rồi".

Bà vừa làm vừa kể chuyện: "Nó có rất ít bạn bè, là nữ thì chắc chỉ một hai người. Không ngờ người khô khan như nó có thể quen được một cô gái dễ thương như cháu. Nếu như con bé vẫn còn ở đây... có lẽ cũng giống cháu".

Cô không nghe thấy thêm bất cứ một lời nào, hoàn toàn là im lặng. Im lặng bất thường. Và cô nhìn sang bà. Bà cũng trở nên lặng lẽ.

"Cô ơi...", Diệp Tư Duệ thấy bản thân nên mở lời.

"À, không sao. Thức ăn đã chín rồi".

Cô vâng một tiếng, rồi cùng bà dọn thức ăn lên bàn. Bà mời cô ăn cơm cùng. Đương nhiên, cô không từ chối: "Cảm ơn cô. Cháu có lẽ là người cực kỳ hạnh phúc vì cô đã mời cháu cùng ăn".



"Đừng khách sáo! Một mình ta ngồi ăn cũng chán, có cháu ăn cùng sẽ vui hơn".

...

Bạch Thanh Nghị cúi chào Trương Khánh Phong, rồi trở về nhà. Trời cũng đã tối muộn. Đèn đường đã bật sáng. Người đi đường cũng thưa thớt, vắng lặng.

Anh hắt hơi một tiếng. Thời tiết cũng đã dần chuyển lạnh. Những điều lặp lại đến quen thuộc khiến con người cảm thấy hoài niệm về một miền ký ức, hoặc xa vời, hoặc mới đó ngày hôm qua.

Từ sau khi Uông Thụy Liễu bị đau dạ dày, bà không thể ăn muộn thức khuya nên sẽ ăn uống đi ngủ trước, chỉ để lại thức ăn cho anh tự hâm nóng lại. Nhưng hôm nay khi anh về nhà, đèn vẫn sáng.

Trên bàn ăn, Diệp Tư Duệ nằm gục xuống. Cô mơ màng cảm thấy có gì đó chọc chọc vào má, sau đó là véo má mình: "Dậy đi! Chết hay chưa vậy?".

Cô đau má đến mức khó chịu, bị ép phải tỉnh dậy, ngáp một cái, mang khuôn mặt còn đang ngái ngủ mà hỏi: "Cái gì vậy? Anh từ đâu chui ra thế?".

Bạch Thanh Nghị cởi áo khoác để lên thành ghế rồi ngồi xuống: "Cô chưa tỉnh ngủ à? Sao lại nằm đây?". Cô đáp: "Chờ anh đó".

"... Chờ tôi?".

"Đúng vậy".

Anh không hiểu. Tại sao cô chờ anh? Chỗ này có gì đó không đúng lắm.

Cô nói tiếp: "Tại tôi ăn cơm nhà anh mà. Là dì anh mời đó. Bà ấy thật tốt bụng... Không không lạc đề rồi. Quay lại chuyện chính. Tôi không biết là anh có thể đi làm về muộn như thế này nên mới... chờ".



Cô chợt liếc mắt sang anh. Cả người anh run lên, rồi anh bỗng bật cười thành tiếng. Cô bực mình quát: "Cười cái gì? Anh còn dám cười?". Vừa nói, cô vừa đẩy vai anh một cái. Anh cũng không biết vì sao lại muốn cười. Có lẽ... Có lẽ... là cảm động?!

"Thôi đi cô nương! Lần sau không cần chờ tôi đâu. Cô ăn chưa vậy?".

Diệp Tư Duệ gật gật: "Tôi ăn một chút với dì của anh rồi. Bà ấy lên phòng ngủ trước rồi". Anh đáp: "Ừ. Bà ấy bị đau dạ dày".

"Ồ".

Như thường lệ, anh sẽ đi tắm trước. Nhưng vì có cô gái này vẫn ngồi đây chờ nên anh sẽ hâm nóng đồ ăn trước. Dù sao cơm canh đều nguội rồi. Anh liền mang đồ ăn đi.

"Còn nữa...".

Bạch Thanh Nghị ngoảnh lại nhìn cô.

"Bà ấy nói tôi dễ thương giống một cô bé nào đó".

Diệp Tư Duệ không biết, chỉ cảm thấy có gì đó rất buồn, cũng không biết tự nhiên vô duyên vô cớ gì mà buồn. Anh hiểu ra, liền đáp: "Chắc là con gái của dì ấy". Diệp Tư Duệ chưa kịp hỏi thêm gì thì anh lại nói tiếp: "Căn phòng cô đang ở chính là phòng của em ấy. Dì tôi là một người mẹ đơn thân, khó khăn lắm mới nuôi được em ấy học lên đại học. Con bé học rất giỏi, là niềm tự hào duy nhất của dì. Có điều, sau khi nhận được học bổng, con bé liền sang nước ngoài, đến giờ vẫn chưa về, cũng rất ít khi liên lạc với dì".

Diệp Tư Duệ bỗng im lặng. Cô tự nhiên nhớ đến mẹ. Cô cũng đã rất lâu rồi chưa đến thăm bà.

Bạch Thanh Nghị mở lời: "Cô muốn ăn nữa không?". Diệp Tư Duệ hít sâu một hơi rồi thở mạnh, đáp: "Không muốn".

"Thật à?".

"Đùa anh chắc!", cô tự nhiên nổi cáu, lẩm bẩm: "Đồ đáng ghét".

Anh liếc cô một cái, rồi nói: "Không ăn thì thôi, làm gì đáng sợ vậy?".

Cô liền đứng dậy, đi đến chỗ anh: "Này! Thái độ gì vậy?". Anh nhìn cô, khuôn mặt bình thản trả lời: "Thái độ gì đâu". Cô liền vung tay vừa đánh liên tục vào người anh vừa tức giận nói: "Đáng ghét đáng ghét đáng ghét!". Anh liền chạy đi, đáp lại lời vừa rồi: "Cô bị điên à? Đồ phù thủy! Đừng có lại đây!". Hai người kẻ đuổi người chạy một hồi, cuối cùng mệt rã rời mà ngồi phịch xuống ghế.

"Đáng ghét!", dù mệt nhưng Diệp Tư Duệ vẫn cố nói. Bạch Thanh Nghị lẩm bẩm: "Đồ điên", liền bị cô đánh thêm một cái vào vai.

...

Tô Triết Viễn nhìn vào cốc rượu thủy tinh phản chiếu lại ánh đèn mờ ảo của hộp đêm. Một cô gái ăn mặc hớ hênh đi đến ngồi cạnh hắn, rót rượu một cách thuần thục, giọng làm nũng: "Tô tổng, em mời ngài một ly. Ngài mau uống đi". Thấy Tô Triết Viễn không nói, cô ta lại dựa đầu vào ngực hắn, bàn tay thon thả lướt trên cổ áo hắn: "Tô tổng, ngài không biết đâu! Dạo này người ta thiếu thốn lắm đó". Hắn liền nâng cằm cô, cúi đầu sát mặt cô: "Em thiếu gì nào?". Cô ta vẫn là dáng vẻ làm nũng ấy mà trả lời: "Cái gì cũng thiếu hết, nhất là... hơi ấm của anh".

"Tiểu Ly ngoan. Dạo này không thể ở lại lâu cùng em rồi".

Tiểu Ly rời khỏi cơ thể hắn, giả vờ giận dỗi: "Hừ, anh chán em rồi chứ gì? Đàn ông đúng là trăng hoa mà!". Tô Triết Viễn vờ dỗ dành: "Ngoan nào. Anh nhớ là em đang thích chiếc đồng hồ của một hãng cao cấp tại Mỹ đúng không?". Cô ta sáng mắt: "Sao anh biết sở thích của người ta hay vậy?". Tô Triết Viễn nhếch miệng cười. Loại phụ nữ dơ bẩn này không phải chỉ cần mấy món đồ đắt tiền dát lên người hay sao?

Hắn lại nhìn vào cốc rượu trên bàn, đôi mắt trở nên tăm tối: "Diệp Tư Duệ, tôi nhất định sẽ khiến em không thể chạy thoát khỏi tôi".