Người Ấy Mang Đến Áng Mây Và Bầu Trời

Chương 54



Có đôi khi, yêu thích một người chỉ là một khoảnh khắc, và không hiểu vì sao, bản thân chúng ta tự thấy người ấy đáng yêu, đáng thích, dù rằng có nhiều điểm khá đáng ghét, như một sự tẩy não kỳ quặc nào đó mà không một ai giải thích cặn kẽ chính xác đến mức tuyệt đối.

Diệp Tư Duệ cũng đã từng nghĩ trước đây, một người như Bạch Thanh Nghị có gì đáng để cô quan tâm hay chú ý tới. Có lẽ nếu anh không cho cô ở nhờ, nói đúng hơn thì là thuê nhà bằng một thỏa thuận rất trẻ con, thì có lẽ hai người giống như hai đường thẳng song song.

Nhưng cuộc sống không thể quay trở lại điểm xuất phát ban đầu. Cô cũng không thể chắc chắn rằng cái “nếu” kia có thật chính xác hay không. Vậy thì cô cũng không nên quá chú ý mà đặt giả thiết trong quá khứ, cứ nhìn hiện tại để tiếp diễn đã. Hiện tại cô thích anh rồi, cũng tỏ tình rồi. Bị từ chối thì sao? Thời gian còn dài, còn nhiều cơ hội khác nữa mà. Thời gian đã đủ dài để cô thích anh, vậy cô cũng tin thời gian sẽ đủ dài để anh thích cô.

Lý Xuyên đang nghịch điện thoại bỗng ngoảnh đầu nhìn vào cổng trường, nói lẩm bẩm: “Bạch Thanh Nghị kìa.” Diệp Tư Duệ nhìn theo. Bên cạnh anh là cô gái kia, cô gái lần trước cô đã thấy cô ấy đi cùng anh, anh gọi cô ấy là “Linh Linh”.

Hình như là đàn em của anh thì phải.

Lý Xuyên lấy điện thoại ra gọi, trùng hợp Viên Linh Linh cũng nghe điện thoại.

“Bạn à, bạn sắp ra chưa vậy?”

“Tôi đang ra rồi. Anh đứng ở đâu thế?”

“Ngoài cổng trường đó.”

“Tôi đang chuẩn bị ra rồi.”

Lý Xuyên nhận ra Viên Linh Linh chính là khách hàng, liền bảo Diệp Tư Duệ: “Người đứng cạnh Bạch Thanh Nghị hình như là người đặt hàng đó.” Diệp Tư Duệ dường như không để ý, chỉ chăm chú nhìn anh, giống như muốn ăn tươi nuốt sống.

Tại sao vậy?

Bạch Thanh Nghị đến khi thấy người mang đồ uống tới là Lý Xuyên mới biết là Viên Linh Linh đặt ở chỗ quán làm của mình. Lý Xuyên rất tự nhiên chào anh, rồi nói bông đùa: “Bạch Thanh Nghị, cậu được lắm nha! Đi học lại chưa được bao lâu đã có em gái bám theo rồi.” Bạch Thanh Nghị lườm Lý Xuyên, rồi như thấy sự thắc mắc trong mắt Viên Linh Linh, anh đành giới thiệu: “Cậu ta là Lý Xuyên, bạn học cũ cũng là người làm chung với anh ở quán cà phê.” Viên Linh Linh tươi cười chào hỏi lại Lý Xuyên. Nói chuyện được một lát, Viên Linh Linh xin phép ra về trước.

“Ngưỡng mộ thật! Cậu được người ta mời uống cà phê này.”

“Hôm khác lại mời lại thôi.”

Lý Xuyên xùy một tiếng: “Cậu chả hiểu phong tình gì cả! Nhân cơ hội này thoát FA đi.” Bạch Thanh Nghị không có lấy một chút cảm xúc yêu đương với Viên Linh Linh nên mắng: “Cậu nghĩ ai cũng giống cậu hả? Người ta nhờ tôi giúp đỡ nên cái này tính là trả công thôi.” Lý Xuyên không nói nữa, thật ra là không nói nổi. Rồi anh chợt nhớ ra, liền bảo: “Này, ban nãy tôi đi với Lâm Thu Thu tới đây, nhưng hình như cô ấy không được khỏe hay sao, về trước rồi.”

“Về?”

“Ừ.”

“Bằng cái gì?”

“Tôi không biết. Chắc là tự bắt xe về đó.”

Lý Xuyên suy ngẫm: “Mà, dạo gần đây cô ấy không ổn lắm nha. Người ngẩn ngẩn ngơ ngơ, sắc mặt kém lắm, có khi bị bệnh gì không?” Vừa dứt lời, anh liền bị Bạch Thanh Nghị đánh một cái vào đầu. Anh tức giận nói: “Cậu với Dương Lâm Lâm là chị em thất lạc à, động tí là đánh tôi.” Bạch Thanh Nghị nói: “Tôi về trước đây.”

Bạch Thanh Nghị thật sự cho rằng cô bị bệnh, nhưng không biết là Diệp Tư Duệ ra về bởi tức giận.

Đúng, cô giận lắm đó chứ! Công sức của cô mang cà phê cho khách để khách và anh uống cùng nhau sao? Cô thì ở ngoài trời nóng, còn anh được người ta mời uống cà phê. Diệp Tư Duệ có cảm giác hoa của mình bị người ta cướp mất ấy.

Cơ mà chưa phải là của cô.

Thì cô cũng mặc kệ. Trước sau gì rồi cũng là của cô. Cô tin tưởng thế.

Bạch Thanh Nghị trở về, thấy cô ngồi xem TV liền hỏi: “Hôm nay không khỏe sao?” Diệp Tư Duệ liền nói: “Đúng, không khỏe.” Bạch Thanh Nghị nghe vậy cũng thấy lo lắng, hỏi tiếp: “Không khỏe ở đâu? Tôi đưa cô đến bệnh viện.” Diệp Tư Duệ tỉnh bơ đáp: “Nếu anh đồng ý làm người yêu của tôi thì tôi sẽ khỏe.”

Bạch Thanh Nghị cạn lời rồi.

Anh bỏ đi lên nhà. Diệp Tư Duệ liền đứng dậy, gọi: “Đợi đã!” Anh dừng bước. Cô nói tiếp: “Anh chẳng lẽ một chút cũng không thấy rung động sao?” Anh quay lại định phủ nhận, nhưng vừa thấy khuôn mặt của cô, anh không thể nói nữa, đành quay lưng bỏ đi.

Sao có thể nói rằng không rung động?

Thật sự, nếu nói không rung động thì chỉ là lời dối trá. Nhưng anh cũng không chắc chắn anh có thật sự yêu cô không, cũng không biết cô có thể cam đoan bao nhiêu phần trăm rằng cô thật sự yêu anh. Tình yêu đến quá dễ dàng cũng đi quá dễ dàng, như là một giấc mơ đẹp, trong phút chốc liền bị đánh thức, chỉ còn lại cảm giác tiếc nuối, hoặc còn hơn thế. Một lần trải qua cảm giác ấy cũng khiến anh không dám. Một con thú bị thương đều sợ hãi nỗi đau, bởi nỗi đau nhắc nhở cho nó rằng lần sau phải cẩn thận và dè dặt hơn, hoặc không còn có lần sau nữa. Tuy nhiên, ai cũng quên rằng nếu không vượt qua nỗi sợ đau đớn thì sẽ không bao giờ thoát khỏi vòng an toàn để chạm đến một điều gì đó mới mẻ và lộng lẫy hơn. Anh cũng là họ.

Diệp Tư Duệ chưa từng yêu đương trước đây, bởi thế cảm xúc lần này khiến cô cảm thấy mới mẻ, muốn trải nghiệm nhiều hơn, như con nai uống nước suối mát. Những ban đầu cô đã cho rằng tình yêu là một sự dễ dàng, chỉ cần bản thân cố gắng một chút thì có khả năng. Nhưng vốn dĩ con người không thể giống động vật, bản thân cô yêu thích người ấy cũng chưa chắc người ấy đã yêu thích lại cô.

Nhưng mà biết làm sao đây, cô vốn cứng đầu mà.