Tống Hà chật vật đứng dưới mưa, mái tóc cùng khuôn mặt đều ướt đẫm, đôi mắt đen nhánh lặng lẽ nhìn tôi xuyên qua màn mưa.
“Anh đến đây làm gì?”
“Anh cũng không biết anh đến đây làm gì nữa.” – Giọng của Tống Hà nghe có chút tự giễu.
Tôi mặt không đổi sắc, nói: “Nghe nói bạn gái anh bị thương nặng, có khả năng không tỉnh lại được nữa, anh không đi…”
“Anh và Đường Tịnh đã chia tay rồi.”
Tống Hà gắt gao nhìn tôi, tựa hồ muốn xem kĩ tôi có phản ứng gì không. Tôi tự nhiên lại thấy buồn cười, cũng cười ra tiếng thật luôn rồi.
“Không lẽ anh định nói là anh phát hiện ra đó chỉ là nhất thời bị mê hoặc, còn người anh thật sự yêu luôn là tôi hả? Tống Hà, anh thấy buồn nôn không vậy?”
Anh ta mím môi, đôi mắt thâm quầng rõ rệt.
“Tư Tư à, em nghe anh nói…”
“Nghe anh nói cái gì? Nói cách anh lén lút sau lưng tôi vụng trộm với Đường Tịnh? Hay muốn kể về lần xem phim tôi ngồi ngây ngốc chờ anh thì anh làm chuyện gì với Đường Tịnh trong nhà vệ sinh? Hay muốn nói chính anh là người dùng bạo lực lạnh ép tôi nói chia tay?”
Tống Hà sắc mặt trắng bệch, môi mấp máy nhưng rốt cuộc cũng chẳng nói được gì.
“Anh xem, anh biết rõ những chuyện đó sẽ tổn thương tôi, nhưng anh vẫn làm đó thôi.”
Tôi đã cố nhịn xuống nhưng giọng nói vẫn còn mang theo thù hận.
“Tôi chỉ hỏi anh một câu, tại sao anh lại đem chuyện năm đó ra kể cho Đường Tịnh?”
Rất lâu sau đó giọng nói khàn khàn của anh ta mới truyền đến: “Chuyện năm đó xảy ra anh rất áy náy, cũng rất đau lòng cho em. Anh tự nói với lòng hãy xem như chưa có gì xảy ra cả, sau này anh sẽ bảo vệ em thật tốt. Nhưng sau này mới biết anh căn bản không thể nào quên được. Anh hận anh của năm đó không thể bảo vệ được em.”
Nói đến đây, hai mắt anh ta phiếm hồng, trên mặt không rõ là nước mưa hay nước mắt cứ từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
“Mỗi lần chạm vào em, mỗi lần nhìn em rõ ràng rất chống cự nhưng vẫn rất cố gắng tiếp nhận nó anh liền sẽ nhớ lại chuyện năm đó, tưởng tượng tay của những kẻ kia có phải cũng giống như anh xoa nắn cơ thể em… Anh rất đau khổ, nhưng cũng rất ghen tị.”
“Sau đó thì Đường Tịnh xuất hiện, anh dần dần xa cách em, thân thiết với cô ta hơn. Anh cứ nghĩ nếu anh thử tiếp nhận cô ấy thì liệu anh có quên em cùng với đoạn quá khứ không thể chịu nổi kia hay không.”
“Nửa năm trước, Đường Tịnh tỏ tình với anh, còn cho anh xem tấm hình kia của em và Thẩm Gia Hoà. Anh tự nghĩ anh nên cố gắng thuyết phục bản thân tin tưởng em, hay là chấp nhận chuyện em phản bội anh. Tối hôm đó anh uống rất nhiều rượu, nên cũng đem chuyện đó kể cho cô ấy…”
Cuối cùng, giọng anh ta cũng nấc lên thành tiếng khóc: “Tư Tư, anh hối hận rồi. Anh thật sự hối hận rồi.”
Anh ta cũng quỳ xuống thật, quỳ ngay dưới chân tôi van xin: “Tha thứ cho anh, được không em?”
Sự cay đắng dữ dội ập đến.
Không phải buồn bã, cũng không phải rung động vì anh ta, mà là sự đau xót không từ ngữ nào diễn tả được. Đến lúc này tôi mới phát hiện, anh ta chưa từng yêu tôi, cũng chẳng yêu Đường Tịnh, anh ta chỉ yêu chính bản thân anh ta mà thôi.
Anh ta để ý chuyện năm đó nhưng không để lộ ra chút nào. Anh ta âm thầm thay lòng, bản thân hưởng thụ niềm vui của sự vụng trộm mang đến còn điều khiển cảm xúc tôi khiến tôi rơi vào bóng tối tuyệt vọng.
Trong nửa năm này, nếu như Tống Hà nói ra lời không thích tôi nữa thì tôi cũng sẽ không níu kéo anh ta. Anh ta không yêu tôi nữa nhưng cũng không muốn tha cho tôi. Người này đã sớm không phải người thiếu niên anh tuấn năm nào đối xử chân thành với tôi, chỉ cần thấy tôi là lại đỏ mặt rồi.
Bây giờ tôi cũng chỉ thấy biết ơn khi ấy anh ta đứng lên và chứng minh tôi không phải kẻ trộm. Nhưng nếu có cơ hội làm lại một lần nữa, tôi thà rằng anh ta không đứng ra. Từ lúc bắt đầu, giữa chúng tôi có lẽ đều sai rồi.
Cuối cùng, đến nhìn tôi còn chẳng muốn nhìn anh ta nữa, lạnh lùng nói rõ từng chữ: “Muốn tôi tha thứ cho anh, trừ khi anh chết. Đừng tìm đến tôi nữa, cả đời này tôi không muốn nhìn thấy mặt anh lần nào nữa.”