Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 133: Quá khứ



Nàng rống đến hùng hổ, cái mõm nhọn cũng mở ra, có thể thấy cả lợi đỏ tươi cùng hàm răng sắc nhọn. Giốngnhư chỉ cần nàng cắn một miếng là có thể kéo cả nửa cánh tay của hắn xuống vậy. Tống Lập Ngôn có thể cảm nhận được bản thân hoảng loạn trong chốc lát nhưng hắn biết nàng sẽ không làm thế.

Hắn lại múc một chén canh gà khác đưa qua nói.”

Tiểu hồ ly ghét bỏ mà liếc hắn, mãi một lúc sau nàng mới xuôi lông, duỗi cái mõm nhọn qua bốp bốp bốp bốp uống mấy ngụm.

“Ừ, vẫn cà canh gà uống ngon, tha cho ngươi vậy.” Nàng vẫy vẫy cái đuôi, cắn cả cái chén rồi ưu nhã cất bước đi ra ngoài, canh gà vững vàng không đổ một giọt.

Nếu không phải đã nếm qua canh gà này thì Tống Lập Ngôn có lẽ cũng muốn tin tưởng nàng vì cái này mới buông tha hắn. Nhưng Tống Thừa Lâm không phải người biết nấu cơm, canh này hắn chỉ bỏ muối, đã thế còn cho nhiều nên vừa ngấy vừa mặn, mùi thơm đều bị mùi tanh lấn át. Kẻ kén ăn như Lâu Tự Ngọc chắc chắn không thể thích cái loại này được.

Từ ban đầu nàng đã không muốn giết hắn, chẳng qua sự ngạo mạn của hồ yêu không cho phép nàng nói lời thật mà thôi. Năm đó Tống Thừa Lâm không phát hiện điểm này cho nên trong lòng hắn chỉ có thổn thức cùng bất đắc dĩ mà không hề có gì khác.

Lúc này Lâu Tự Ngọc không hề ngoan ngoãn như khi nàng mất trí nhớ, dã tính trên người chưa tiêu trừ nên ngoài Tống Thừa Lâm ra thì sự cảnh giác của nàng rất cao, cũng chưa bao giờ hóa ra hình người.

Lúc này quang cảnh bốn phía vừa chuyển, Tống Lập Ngôn bừng tỉnh phát giác mình đang đứng ở cửa tiểu viện, trời đổ đầy tuyết, trên mặt hắn là vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại là nôn nóng không thôi —— Lâu Tự Ngọc đã đi ra ngoài cả ngày còn chưa về, có phải nàng sẽ không về nữa không? Kỳ thật không về cũng tốt, hắn sẽ bớt đi một uy hiếp mà có thể dưỡng thương cho tốt. Nhưng nếu nàng ở bên ngoài gặp bất trắc thì sao?

Hắn lo sợ bất an mà ngẩng đầu đốt hai ngọn đèn lồng trên cửa, ánh sáng màu cam chảy xuôi xuống, chiếu sáng cửa nhà. Trong bóng đêm yên lặng bốn phía cuối cùng cũng vang lên tiếng bước chân.

“Xào xạc”, móng hồ ly rơi trên nền tuyết đọng, Tống Lập Ngôn nghe thấy tiếng này thì nhận ra trong lòng mình đột nhiên vui vẻ, sau đó hắn bước nhanh qua xách nàng từ trong tuyết lên.

“Đi đâu vậy?” Hắn hỏi đến vội vàng.

Con hồ ly trong tay lại lãnh đạm ngước mắt nhìn hắn, hàm răng nhe ra, mang theo chút ác ý nói: “Ta giết người.”

“……” Hắn cương tại chỗ.

Tống Lập Ngôn phát hiện hắn chỉ có thể cảm nhận những cảm xúc của Tống Thừa Lâm chứ không thể biết hắn nghĩ cái gì trong đầu. Hắn chỉ đang tiếp nhận ký ức kiếp trước của mình một cách thụ động. Nếu đổi lại là hắn thì có lẽ sẽ không hề hỏi han đã rút kiếm, nhưng Tống Thừa Lâm không làm thế. Hắn xách nàng vào phòng, lấy chăn bọc nàng lại ôm tới bên cạnh chậu than, một lúc lâu sau hắn mới hỏi: “Vì sao lại giết người?”

“Yêu quái giết người còn cần lý do hả?” Nàng hừ lạnh, “Ta đói bụng không được sao?”

“Ta làm canh gà cho ngươi.”

“Ăn chán rồi!” Nàng tức giận đến phát run, “Ta không ăn ngươi là bởi vì thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, ngươi cũng đừng ngăn lão nương ăn những người khác, ngươi quản không được!”

Hắn thở dài, vuốt lông cho nàng, vuốt sạch bông tuyết lẫn trong từng cái lông, lại cầm khăn lau khô lông cho nàng, thấp giọng nói: “Ngươi không phải yêu quái thích ăn thịt người.”

Lâu Tự Ngọc bị bọc trong chăn thì mắt đỏ lên, miệng giật giật, nhưng vẫn tức giận hếch cằm.

“Ta cũng biết trên đời này không phải mọi người đều tốt.” Hắn nói tiếp, “Nếu ngươi gặp phải người xấu thì muốn ăn ta cũng không ngăn cản ngươi.”

“Ăn thịt người cũng không sao ư? Giết người cũng không sao ư?” Nàng ngẩng đầu hỏi hắn, “Ngươi cũng không tính thu yêu sao?”

“Nếu ngươi là yêu quái xấu thì ngay từ lần đầu gặp ta đã tử chiến với ngươi.” Hắn cười khẽ, “Nhưng ngươi là yêu quái tốt.”

Chóp mũi giật giật, tiểu hồ ly chậm rãi chảy nước mắt, chần chờ một lát cuối cùng vẫn “Ngao ô” một tiếng nhào vào ngực hắn oa oa khóc lớn.

“Ta cũng không muốn động thủ, nhưng bọn họ muốn lột da ta, còn muốn lấy nội đan của ta để đi tranh công. Bọn họ còn nói là quen ngươi, muốn ngươi từ bỏ tai họa là ta. Ta muốn động thủ lại sợ bọn họ cáo trạng, muốn đi bọn họ cũng không cho. Cuối cùng ta cũng không dám đánh chết bọn họ mà chỉ đánh cho tàn phế rồi ném trên nền tuyết. Ta cho rằng ngươi sẽ tức giận, nhưng sao ngươi lại không tức giận? Trên người ta đều là máu của bọn họ. Phàm nhân các ngươi không phải đều đối với người ngoài cùng một cách thức sao?”

Hắn an tĩnh mà nghe nàng khóc lóc kể lể, ánh mắt ôn nhu mà từ bi, chờ nàng trút hết oán giận mới lau nước mắt cho nàng.

“Phân biệt đúng sai chưa bao giờ là phân rõ hai giới thị phi mà là ở trong thị phi đan xen vẫn có thể nhìn thấy rõ trắng đen, đúng sai.” Hắn vừa lau nước mắt cho nàng vừa nói, “Ta thấy rõ ngươi không sai.”

Một con hồ yêu pháp lực cao cường như vậy mà vẫn cao giọng liên tục khóc thét, khóc đến quỷ khóc sói gào, hắn còn nhìn thấy cả cổ họng của nàng há ra khi khóc, chứng tỏ nàng uất ức đến mức nào.

Tống Lập Ngôn để tay lên ngực tự hỏi, có lẽ hắn không thể ôn nhu bằng Tống Thừa Lâm nhưng hắn lại phát hiện người này thật máu lạnh. Theo lý mà nói thì hai người thân cận như thế, trong lòng hắn ít nhiều cũng nên có chút tư tình chứ? Nhưng hắn không có, trong lòng sạch sẽ, chỉ có tâm tư đi độ hóa yêu quái.

Cũng chẳng trách Lâu Tự Ngọc vẫn luôn giữ bộ dạng hồ ly mà không hóa thành hình người.

Một người một hồ tiếp tục ở trong viện nhỏ này sinh hoạt, tình cảm càng ngày càng tốt, chẳng qua tiểu hồ ly đã động phàm tâm còn Tống Thừa Lâm là động lòng trắc ẩn.

Trấn trên có người thành thân, tiếng trống tiếng sáo cực kỳ náo nhiệt. Hắn mang nàng ra ngoài đường xem, nàng thì cực kỳ hâm mộ nói: “Ta cũng muốn ngồi cỗ kiệu kia.”

“Không thể, đó là chỗ tân nương tử mới có thể ngồi.”

“Tân nương tử là cái gì?”

“Phàm nhân gả cười, trong lễ cưới tân nương sẽ mặc áo đỏ, cài hoa đỏ, ngồi kiệu đến nhà phu quân, từ đây hai người vĩnh viễn ở bên nhau cả đời.”

Lâu Tự Ngọc không hiểu cái khác nhưng lập tức tóm được một câu cuối cùng, mắt nàng lập tức sáng ngời lên: “Ta cũng muốn làm tân nương, ngươi là tân lang!”

Trong lòng hắn nổi lên một tia khác thường nhưng lại nhanh chóng bị Tống Thừa Lâm đè xuống, nhanh đến nỗi Tống Lập Ngôn còn không kịp cân nhắc đó là cái gì. Chỉ thấy hắn bình tĩnh mở miệng: “Nhân yêu là thù, sao có thể thành phu thê chứ?”

Tiểu hồ ly gục hai tai xuống, rầu rĩ mà ghé vào trên khuỷu tay hắn nhưng chỉ trong chốc lát tròng mắt nàng lại xoay tròn lên.

Lúc chạng vạng, sau khi dùng xong cơm trưa hắn đi ra cửa tìm tiểu hồ ly nhưng không thấy đau cả, chỉ thấy ở cửa có một bóng người. Người nọ một thân váy dài đỏ tươi, eo thon, tóc đen búi cao, nhìn bóng dáng đã biết là nữ tử. Không biết tại sao người đó lại đứng ở cửa nhà hắn, còn duỗi dài cây gậy đi đốt đèn lồng trước cửa.

Hắn khẽ nhíu mày tiến lên hỏi: “Vị cô nương này?”

Cô nương kia quay đầu lại, cười xinh đẹp mà nhéo làn vay hỏi hắn: “Ta đẹp sao?”

Đó là khuôn mặt Tống Lập Ngôn vạn phần quen thuộc mặt, tuy rằng mỹ diễm đến không chút trang trọng nhưng lại rất đẹp. Nhưng Tống Thừa Lâm hiển nhiên là kinh ngạc, ngực hắn phập phồng vài cái mới không xác định hỏi: “Hồ ly?”