Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 146: Hồ ly lông đen trắng



Lâm Lê Hoa nghe được thì nhíu mày, muốn chạy lên che chở Lâu Tự Ngọc nhưng nàng ta thật sự suy yếu, đứng lên chân cũng run, đi không được hai bước đã ngã xuống.

Lâu Tự Ngọc xách cổ nàng ta lên ném về phía sau mình, sau đó càng cười đến vui vẻ nói: “Lão Hồ Vương sinh ra thứ gì thì ngài rõ ràng nhất vì ngài tự mình đón ta mà. Chẳng qua người năm đó muốn đuổi ta đi cũng là ngài, hiện tại không có chuyện trong nhà xảy ra chuyện lại tới trách ta chứ? Không phải đã không liên quan tới nhau sao?”

“Nếu con hồ yêu thấp kém bên cạnh ngươi không gây chuyện thì đúng là chúng ta chẳng liên quan gì.” Ngô Tới Tửu đi một bước về phía nàng nói, “Nhưng mà hiện tại bởi vì ngươi mà hồ phủ bị hủy, tộc nhân bị giết. Nếu ngươi còn dám không biết xấu hổ nói cái này không liên quan gì tới ngươi thì ta cũng bất chấp cái gì mà trưởng bối với vãn bối, nhất định sẽ đưa ngươi đi gặp lão Hồ Vương.”

“Oa, lại muốn động thủ ư?” Lâu Tự Ngọc lộ ra biểu tình sợ hãi, khoa trương mà méo miệng. Nhưng rất nhanh nàng đã thu hồi biểu tình, tiếp tục cười đến vô tâm vô phế, “Ngài cho rằng bây giờ là 1000 năm trước chắc?”

Yêu khí cường đại theo chín cái đuôi phóng ra, nàng vươn một ngón tay, rất là đắc ý mà lắc lắc với ông ta: “Khó mà làm được đó.”

Ngô Tới Tửu đột nhiên tấn công, Lâu Tự Ngọc cũng đã sớm có phòng bị nên thoáng chốc giữa hai người đã sấm sét ầm ầm, động tác nhanh tới nỗi Lâm Lê Hoa không nhìn thấy rõ. Nhưng lúc này là lúc nào mà người nhà còn đánh nhau chứ? Lâm Lê Hoa nôn nóng mà nhìn, vừa ho khan vừa kêu: “Ngô trưởng lão mau dừng tay!”

Ngô Tới Tửu nghe được thì càng tức giận quát: “Ngươi chỉ bảo ta dừng tay, sao không bảo nàng dừng tay đi?”

“Nàng là chủ tử của ta mà……” Lê Hoa nhỏ giọng nói thầm một câu sau đó lại vội la lên, “Hai người đừng đánh nữa, chỗ này mai phục quá nhiều, đừng để người khác làm ngư ông đắc lợi.”

Trong chớp mắt đã qua mấy chục chiêu, Lâu Tự Ngọc cảm thấy thật vui vẻ. Nàng đã không phải tiểu hồ ly thê thảm năm đó, lúc này nàng có thể đấu với ông ta nhiều chiêu như thế mà không hề rơi vào thế hạ phong, thậm chí còn có cơ hội thắng. Một ngàn năm nay đúng là tu luyện không tồi, nàng nhìn Ngô Tới Tửu rồi cười nói: “Da lông của ngài mà có thể đen như mặt ngài thì tốt biết bao.”

Ngô Tới Tử giận dữ, lập tức đập một cái chùy xuống đầu nàng, động tác cực nhanh khiến Lâu Tự Ngọc không trốn tránh kịp. Trong lòng nàng nhịn không được kêu rên một tiếng: quả nhiên là kiêu binh tất bại, dù không chết thì lần một đòn này cũng khiến nàng tổn hại không ít.

Nhưng trước khi sức mạnh của chùy rơi xuống đã có một người cuốn lấy eo nàng. Người kia từ phía sau nhẹ bước lên, ngực dán vào lưng nàng, Giải Trĩ Kiếm trong tay chém ra chắn một đòn này. Bạch quang cùng nước mưa văng khắp nơi, Lâu Tự Ngọc nửa hé mắt nhìn thấy Ngô Tới Tửu ở trước mặt nàng cũng kinh ngạc, đồng thời nàng thấy ống tay áo của người phía sau bị gió cuốn lên. Cổ tay áo có chỉ bạc thêu hình mây trời thật là đẹp mắt.

“Lại là ngươi!” Ngô Tới Tửu lui ra sau vài bước, tức giận đến xanh mặt.

Tống Lập Ngôn thu hồi kiếm, nhéo hổ khẩu tê dại vì đòn vừa rồi sau đó kéo áo tơi qua đỉnh đầu che cả Lâu Tự Ngọc lại.

“Ngày thường ngươi lợi hại như thế sao bây giờ lại nương tay với ông ta?” Hắn căn bản không để ý đến người đối diện đang rít gào mà chỉ cúi đầu nhìn nàng, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Dưới áo tơi là thế giới của hai người, thân mật lại ấm áp. Lâu Tự Ngọc vui vẻ mà giữ chặt cổ tay áo hắn, nhỏ giọng nói: “Ngài xem ông ấy tức đến nỗi lông vừa nhuộm đã phai màu rồi, nếu lại chọc giận nữa lỡ ông ta tức chết thì trách ai bây giờ?”

Con ngươi hắn phản chiếu hàng mi dài dính nước mưa của nàng, Tống Lập Ngôn cảm thấy thú vị nên duỗi tay nhẹ nhàng vuốt khiến giọt nước kia rơi xuống một vũng nước nhỏ bên dưới, yên lặng không gợn sóng lớn gì. Lâu Tự Ngọc thì ngây người nhìn hắn, còn không kịp phản ứng thì đã cảm thấy sau lưng có sát khí.

Ngô Tới Tửu bày ra một yêu trận lớn chụp xuống đầu bọn họ sau đó ông ta nghiến răng nghiến lợi mà gào rống một tiếng. Lâu Tự Ngọc sợ tới mức giật mình, đột nhiên đẩy Tống Lập Ngôn ra, xoay người đi tiếp chiêu.

Kỳ thật phía trước nói là ông ta giận thì không hẳn, ông ta chỉ bày ra bộ dáng hùng hổ thế thôi. Nhưng thấy Tống Lập Ngôn tới thì Ngô Tới Tửu thật sự phát hỏa rồi. Đây đã là bao nhiêu năm rồi, nàng đã chịu bao nhiêu mệt mỏi rồi mà đến giờ vẫn chấp mê không chịu tỉnh ngộ? Yêu quái cùng phàm nhân có thể có kết quả gì tốt? Người này còn có luân hồi chuyển thế, nhưng yêu quái mà đã chết thì chính là thật sự chết. Nàng còn tưởng mình thật sự có 9 cái mạng chắc?

“Ngô trưởng lão có chuyện gì thì từ từ nói.” Lâu Tự Ngọc không tranh luận với ông ta mà vừa hóa giải chiêu số của ông ta vừa nói, “Trước mắt cho dù ông có đánh chết ta thì đối với Hồ tộc cũng không có lợi gì. Ngài tới tìm ta cũng không phải để đánh nhau đúng không.”

“Bây giờ mới biết cái này hả?” Ngô Tới Tửu càng tức hơn, “Lúc trước người muốn cùng ta phân cao thấp là ai?”

“Hiểu lầm hiểu lầm, xin ngài bớt giận trước.” Lâu Tự Ngọc mượn lực đẩy ông ta ra xa, thu lại yêu khí và cái đuôi sau đó nghiêm túc chỉ hướng Kỳ Đấu Sơn nói, “Ngài nhìn một cái đi, thật sự không có thời gian cho chúng ta đánh nhau đâu.”

Tà ám đen như mực càng lúc càng lớn, yêu khí hỗn tạp càng ngày càng nồng. Thứ này ngủ đông không động đậy, không biết là đang đợi cái gì nhưng một khi động thì sợ là rất khó giải quyết.

Ngô Tới Tửu thu tay lại rồi phất tay áo một cái cười lạnh nói: “Sao lại không có thời gian? Ngươi chỉ cần tự hủy nguyên thần, đem nội đan cho tiểu tử phía sau thì không phải mọi thứ sẽ như ý nguyện sao?”

Lâu Tự Ngọc trợn trắng mắt: “Ta thoạt nhìn giống con yêu quái ngu xuẩn thế sao?”

“Nếu ngươi không ngu thì sao năm đó không thèm ngồi vào vị trí Hồ Vương mà cùng tiểu tử này lêu lổng nhân gian?!” Ngô Tới Tửu chửi ầm lên, “Thượng Thanh Tư nhiều năm qua vẫn đang làm cái gì không phải ngươi không biết. Ngày nào đó hắn sẽ chụp Diệt Linh Đỉnh lên đầu ngươi, mà trong lòng ngươi cũng biết rõ. Thế mà ngươi còn ngu xuẩn muốn cùng hắn ở bên nhau!”

“Ngài ấy mới không chụp Diệt Linh Đỉnh lên đầu ta.” Lâu Tự Ngọc siết chặt tay, tuy nàng nói thế nhưng hiển nhiên là trong lòng không có tự tin.

Tống Lập Ngôn hơi bực: “Ta ở ngay phía sau, ngươi sợ cái gì mà không lớn tiếng hơn?”

Tống Thừa Lâm nhiều năm đều phong yêu trừ ma, mấy đời luân hồi đều thu thập Yêu Vương nội đan, ngoài vì thiên hạ chúng sinh cũng còn vì nàng. Nội đan của Yêu Vương là con đường duy nhất để cởi bỏ phong ấn của Xi Vưu, chỉ cần hắn hủy diệt được một viên thì sẽ có thể bảo đảm cho nàng an bình mãi mãi.

Lâu Tự Ngọc chỉ biết di nguyện của hắn là để nàng hủy diệt nội đan nhưng không biết hắn còn cất giấu một phần tâm tư trong đó, âm thầm giữ cho mình không để ai biết.

Nhưng cũng trách mấy người phía trước giấu quá tốt khiến cho người trước mặt hắn lúc này còn quay đầu chớp mắt, nhìn thế nào cũng giống đang chột dạ mà hỏi hắn: “Đại nhân nói lời này là thật chứ?”

Tống Lập Ngôn cắn răng: “Thật sự, so với tóc bạc trên đầu con yêu quái ở đối diện kia còn thật hơn.”

Ngô Tới Tửu: “……”

Tóc trên đầu ông ta không bạc, người này nói dối! Ông ta buồn bực hóa ra mực tàu rồi bắt đầu bôi lên đầu, sau đó cáu giận nói: “Ta lười nói nhiều với cái loại ngu xuẩn như ngươi, trước mắt hồ phủ gặp nạn, phàm là người có chút lương tâm thì cũng nên theo ta trở về một chuyến.”

Lâu Tự Ngọc nhướng mày, chỉ chỉ chóp mũi mình nói: “Ta, về hồ phủ ấy hả?” Năm đó không phải ông ta nói đời này nàng đừng nghĩ lại bước vào hồ phủ nửa bước sao?