Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 158: Ngươi không cần nhớ tới ta



Triệu Thanh Hoài giận tím mặt: “Ngươi nói cái gì?”

“Ta chưa từng hại sư huynh của ông, đời trước là hắn lựa chọn cùng Thường Thạc đồng quy vu tận, chẳng trách được ta. Là ông cảm thấy chính mình quá vô năng, chẳng làm được gì nên mới giận chó đánh mèo với ta, đem mọi sai lầm đẩy lên đầu ta để ông có mục tiêu mà căm hận.”

Lâu Tự Ngọc ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn ông ta nói: “Ông cảm thấy mỗi con yêu quái đều đáng tội chết vạn lần cho nên lúc phát hiện vị sư huynh mà mình ngưỡng mộ nhất dây dưa với yêu quái thì ông không chấp nhận được, cứ thế dùng thủ đoạn chồng chất mà đuổi ta đi.”

“Đáng tiếc, ông không thực hiện được. Ông hận sư huynh của mình, cũng càng hận ta. Nhưng trong trận chiến cùng Thường Thạc đó sư huynh của ông liều chính mạng mình, dù trọng thương cũng cứu ông. Ông không hận ngài ấy được, lại cảm thấy áy náy cho nên lại càng hận ta gấp bội. Ông cảm thấy mọi chuyện đều do ta tạo thành, còn sư huynh của mình không sai.”

“Lúc ông cho rằng một người dù thế nào cũng tuyệt đối không sai thì chính là lúc tâm ma của ông nảy sinh.”

Mặt Triệu Thanh Hoài lúc trắng lúc xanh, cuối cùng là đỏ lên giận dữ mắng: “Ngươi đang nói bừa cái gì, một con yêu quái như ngươi dám nói ta có tâm ma……”

“Một người của Thượng Thanh Tư mà có thể chủ động để nghiệt kính oán khí che lấp bản thân thì ông quả thật còn lợi hại hơn cả yêu quái.” Lâu Tự Ngọc cười khẽ, “Bùi Hiến Phú có thể đi đến hôm nay cũng ít nhiều có ông giúp sức.”

“Câm miệng!” Triệu Thanh Hoài nắm chặt tay đến run lên, “Ngươi câm miệng cho ta!”

La Vĩnh Sanh vội vàng đi lên đỡ lấy ông ta: “Sư huynh bình tĩnh chút, con yêu quái này đang cố ý chọc giận huynh, đừng để nàng ta đắc ý.”

Lâu Tự Ngọc không có tâm tư rảnh rỗi đi chọc giận ông ta, nàng nói đều là sự thật. Nhưng chính là vì thật nên Triệu Thanh Hoài mới càng tức. Nếp nhăn trên mặt ông ta sâu thêm vài phần, lúc này nhìn quanh không có gì nên ông ta dứt khoát móc ra một lá bùa dán lên trán nàng.

Lá bùa màu vàng kia vừa chạm vào trán nàng thì đã không thấy đâu. Lâu Tự Ngọc nhíu mày, cho rằng sẽ đau nhưng đợi một hồi mà thân thể vẫn không có phản ứng gì.

“Thứ gì vậy?” Nàng nhướng mày.

Triệu Thanh Hoài thoạt nhìn có vẻ đã bớt giận, ông ta hừ lạnh nói: “Không phải ngươi rất thâm tình với hắn sao? Vậy cũng nên nghĩ lại xem hiện tại hắn đang làm cái gì.”

Tống Lập Ngôn?

Trong đầu nàng mới vừa hiện lên cái tên này thì trên người đột nhiên da tróc thịt bong, máu loãng vẩy ra khắp nơi, đầu vai, bụng nhỏ, cánh tay vết thương chi chít vỡ ra trong nháy mắt.

Lâu Tự Ngọc trắng mặt.

“Rất tốt, ngươi mau nghĩ đến hắn nhiều vào.” Triệu Thanh Hoài vỗ vỗ tay, “Nghĩ càng nhiều càng tốt.”

La Vĩnh Sanh đã hiểu, lại nhịn không được nhíu mày: “Lập Ngôn từng đả thương nàng ta nhiều chỗ như thế sao còn không giết nàng ta?”

“Không giết là để hiện tại nàng ta tự chết trong vọng tưởng của chính mình, không phải càng thống khoái sao?” Triệu Thanh Hoài cười lạnh, “Lá bùa này là phản chiếu, chỉ cần đâm đối thủ một đao thì với bùa này sẽ khiến đối thủ không chữa lành được vế thương mà chết. Đến nước này thì thực ra nhẹ nhàng, cho dù Lập Ngôn có ở đây thì nàng ta cũng không sống được.”

Thật đê tiện – Lâu Tự Ngọc khinh thường mà nhìn ong ta, lại cố gắng lau sạch những suy nghĩ về Tống Lập Ngôn ở trong đầu mình nhưng càng cố lảng tránh thì nàng lại càng nghĩ nhiều hơn. Bên người nàng dần dần có máu chảy thành vũng, đầu óc bắt đầu choáng váng nhưng nàng vẫn không cam lòng. Diệt Linh Đỉnh cũng chưa nuốt nàng thì sao nàng có thể chết chỉ vì nghĩ đến hắn chứ?

Nhưng trên người nàng đau quá, càng đau lại càng nhớ đến hắn. Nàng muốn hóa thành nguyên hình trốn vào trong ngực hắn, cho dù có chết cũng muốn ở trong ngực hắn mới được coi là đến nơi đến chốn.

U ám không tiêu tan, gió lạnh bắt đầu thổi qua chân núi, tuyết cũng bắt đầu rơi. Trong thiên địa nhìn không thấy cái gì màu trắng, chỉ là có cái gì đó dừng ở trên tay, trong suốt từng điểm nhỏ, chậm rãi hóa thành nước.

La Vĩnh Sanh bọc quần áo nhìn nhìn rồi nói: “Kéo vào doanh trướng đi, thế này không biết phải lăn lộn tới khi nào, chúng ta cũng không thể cứ đứng ở đây được.”

Lúc này Triệu Thanh Hoài đã bình tĩnh lại, ông ta hờ hững mà nhìn người vẫn đứng trong vũng máu không hề nhúc nhích kia, sau đó phất tay ra hiệu cho La An Hà.

La An Hà cầm Phù Đồ Vây tới thu nàng vào sau đó hưng phấn cầm tay áo xoa xoa: “Yêu quái này quả thực kiêu ngạo, hiện giờ coi như cũng bị thu thập.”

“Đưa cho ta.” Triệu Thanh Hoài duỗi tay.

La An Hà cười, lại cầm tay áo xoa xoa sau đó cung kính dâng hai tay lên. Phù Đồ Vây cũng bị dính máu, nàng cuộn thành một đống nho nhỏ, đến phập phồng lúc hô hấp cũng không thể nhìn thấy. Triệu Thanh Hoài nhìn chằm chằm một hồi lâu mới cười lạnh một tiếng rồi thu Phù Đồ Vây vào tay áo mình.

“Ngươi đưa tin về nói trên người nàng ta có Yêu Vương nội đan. Chuyện này là ai nói cho ngươi?” Ông ta đi về doanh trướng nhưng đột nhiên lại nhớ tới cái gì vì thế mới quay đầu lại hỏi một câu này.

La An Hà vuốt chòm râu quai nón cười lớn nói: “Còn có thể là ai, chính là Bùi tiền bối. Lúc lên lúi con gặp hắn nên được hắn nói cho tin tức này.”

“Bùi tiền bối?” La Vĩnh Sanh vẻ mặt mờ mịt, “Chúng ta có tiền bối họ Bùi từ lúc nào thế?”

La An Hà không giải thích, vẫn hắc hắc hắc mà cười.

Triệu Thanh Hoài nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi, phất tay vứt ra một cái hàng yêu trận màu trắng hình bát quái nhào qua phía hắn, cực kỳ sắc bén.

Nhưng bạch quang xuyên qua người La An Hà lại chẳng thể trói được hắn mà rơi xuống mặt đất phía sau nổ tung thành một mảnh bụi đất. Đệ tử bên cạnh sôi nổi tránh né, La Vĩnh Sanh thì giận giữ túm lấy ông ta: “Sư huynh làm gì thế?”

Triệu Thanh Hoài tức giận đến phất tay áo: “Hắn không phải La An Hà.”

La Vĩnh Sanh ngạc nhiên, xoay đầu nhìn thì thấy người trước mặt cười cười, cả người chậm rãi trở nên trong suốt, càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng hóa thành một cơn gió biến mất vô hình.

Triệu Thanh Hoài lấy Phù Đồ Vây trong tay áo ra, lúc trước bên trong còn có thứ hình người nhưng hiện nay nhìn vào thì chỉ thấy một vũng máu cùng một viên đá.

Xong rồi – Triệu Thanh Hoài ngã ra sau, mặt xám như tro tàn.

“Sư huynh!” La Vĩnh Sanh đỡ lấy ông ta, lại cho người đuổi theo kẻ kia sau đó hỏi, “Đó là ai? Sao hắn có thể biến mất vô ảnh vô tung thế?”

“Bùi……” Một lát sau Triệu Thanh Hoài mới có thể quát khẽ một tiếng: “Bùi Hiến Phú ——”

Tiếng nói tràn đầy phẫn hận từ chân núi thổi tới nhưng chỉ còn lại một chút tàn dư xẹt qua góc áo màu trắng của người nọ rồi tan đi như tuyết trên trời. Bùi Hiến Phú cúi đầu nhìn nhìn, trào phúng cười, tiếp tục ôm người trong lòng đi lên trên núi.

Váy áo màu hồng cánh sen lúc này đã biến thành một mảnh đỏ máu, trên mặt nàng cũng trắng bệch. Tay Lâu Tự Ngọc đặt trong ngực mình, uể oải mà nhìn cằm hắn: “Thủ đoạn của ngươi sao lại nhiều thế?”

“Không nhiều thì làm sao có thể bắt ngươi về bên ta được?” Hắn cười khẽ, trong giọng nói mang theo dụ hoặc.

Lâu Tự Ngọc lại chẳng cảm kích, nàng trợn trắng mắt mắng: “Thay vì nói là muốn ta thì chẳng qua ngươi chỉ muốn nội đan của ta thôi. Bùi Hiến Phú, hiện tại ta chẳng thể đánh trả ngươi, tốt nhất là bớt mấy lời này lại, đừng khiến ta ghê tởm thêm nữa.”

“Aizzz, ngươi vẫn ghét ta nhỉ.” Hắn cúi đầu nhìn nàng, cực kỳ tủi thân nói, “Trên người của ngươi nhiều vết thương như thế nhưng có chỗ nào là do ta gây ra đâu. Thế nào mà ngươi không thấy chỗ tốt của ta lại cứ nhớ tới hắn thế?”

Hắn nghĩ nghĩ, sau đó bừng tỉnh cười: “Nếu không ta cũng cho ngươi thêm vài vết thương, sâu hơn hắn một chút thì có lẽ ngươi sẽ nhớ ta cũng nên.”