Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 49



“Sao ông không đi chết đi!” Người phụ nữ túm lấy quần áo Thôi Thạch, lao đầu vào đánh ông ta. Thôi Thạch cúi đầu không nói gì. Bà ta tức đến điên lên, con trai lớn không còn, con trai nhỏ cũng sắp mất, bà ta không còn gì nữa rồi.

Móng tay cào vào mặt của Thôi Thạch khiến máu chảy xuống. Ông ta thấp giọng nói: “Đừng đánh nữa.” Người phụ nữ tát lên mặt ông ta một cái: “Tôi phải đánh chết ông, ông đền mạng con tôi đây!”

Bà ta khóc đến khàn cả giọng, Thôi Thạch đột nhiên đẩy bà ta ra: “Tôi nói là đừng đánh nữa. Tôi còn không phải vì cứu Bằng Bằng sao. Tôi cũng chỉ muốn cứu Bằng Bằng thôi.”

Người phụ nữ bỗng dừng động tác lại khóc òa lên ngồi tuột xuống đất. Cảnh sát đi vào đưa bà ta ra ngoài. Tần Phong kéo ghế ra ngồi đối diện với Thôi Thạch. Trên mặt ông ta có vết màu, sắc mặt hoảng hốt: “Bằng Bằng của tôi phải chết, bệnh máu trắng không thể chữa được, nó phải chết. Tôi không còn cách nào khác nữa rồi, Bằng Bằng của tôi....”

“Ông giết Thôi Dương để kéo dài tính mạng cho con trai nhỏ của mình? Đây là mê tín dị đoan phong kiến ngu muội. Ông giết Thôi Dương cũng không thay đổi được vận mệnh của con trai ông.”

“Không phải mê tín!” Thôi Thạch ngẩng đầu, ánh mắt đỏ ngầu trợn lên nhìn Tần Phong: “Nếu như không phải các người lôi Thôi Dương ra, con của tôi đã sống lại. Anh thì biết cái gì. Anh đã hại chết con của tôi.”

Ông ta vừa nói vừa nhào về phía Tần Phong. Điều kiện của nơi này có hạn, chỉ còng tay ông ta lại. Tần Phong đột nhiên đứng lên bắt lấy ông ta ấn lên bàn, anh ra hiệu cho người cảnh sát sau lưng ra ngoài trước. Điều này không hợp với quy tắc phá án, nhưng Tần Phong cũng mặc kệ.

Thôi Thạch gào to lên, Tần Phong dùng một tay đè ông ta xuống.

“Sếp?”

“Ông ta không làm gì được đâu.” Tần Phong nói: “Tôi nói riêng với ông ta vài chuyện.”

“Được rồi.”

Cửa bị đóng lại. Tần Phong vòng qua bàn xốc Thôi Thạch đặt lên ghế. Tay của anh đặt lên vai Thôi Thạch, nhìn chằm chằm vào mắt của ông ta: “Là ai nói cho ông biết thuật kéo dài mạng sống? Giết người để kéo dài mạng? Kéo dài thế nào?”

Thôi Thạch hung hăng nhìn chằm chằm vào Tần Phong: “Anh hại chết Bằng Bằng! Anh sẽ phải xuống địa ngục, sẽ chết không được tử tế.”

Tần Phong buông ông ta ra, quay về chỗ, ngồi xuống: “Thuật kéo dài mạng là gì? Bắt được linh hồn rồi sẽ làm gì để kéo dài mạng? Bài vị trên bàn là thứ gì?”

Thôi Thạch im lặng, một câu cũng không nói.

“Ông nghĩ là ông không nói thì chúng tôi không điều tra được? Đây là cơ hội duy nhất để ông có thể tranh thủ giảm hình phạt.”

Ánh mắt âm u của Thôi Thạch nhìn chằm chằm vào Tần Phong, vẫn không nói lời nào.

Tần Phong đứng lên: “Ông còn không nói?”

Thôi Thạch nhổ một bãi nước bọt: “Anh chết không được tử tế!”

Tần Phong giễu cợt: “Ngay cả con trai kế của mình cũng giết được. Ông cũng xứng được nói câu này sao?”

Tần Phong bước ra ngoài, có một cảnh sát tiến lên, anh ta nói: “Mê tín phong kiến hại ngu muội hại chết Thôi Dương, chống lại ý trời thay đổi vận mệnh? Ông ta nghĩ mình là ai chứ? Suy nghĩ hão huyền.”

Mạng là do trời định, không ai có thể thay đổi.

Lâm Phạm đứng cách đó không xa, hai tay đút túi lẳng lặng nhìn người phụ nữ đang kêu khóc ở gần đó. Tần Phong đi tới, đặt tay lên đầu Lâm Phạm: “Thật sự có thuật kéo dài mạng?”

Lâm Phạm ngẩng đầu lên nhìn anh: “Kết án rồi à?”

“Còn phải làm theo quy trình, sẽ không nhanh đến vậy đâu?”

“Có phải sáng nay có chuyện gì không?” Lâm Phạm hỏi Tần Phong: “Chúng ta còn có thể đến thôn Thạch Lương được nữa hay không?”

“Không có gì, đợi đường thông rồi thì về nhà cô trước.”

Lâm Phạm siết chặt tay lại, vẫn nhìn người phụ nữ đó: “Em có thể nói chuyện riêng với bà ta một chút không?”

Tần Phong nhìn cô một lúc rồi nói: “Cô chờ ở đây, đừng đi lung tung, tôi đi sắp xếp.”

“Cảm ơn.”

Rất nhanh sau đó Tần Phong đã sắp xếp xong, đưa Lâm Phạm đến một căn phòng: “Có chuyện gì thì gọi tôi, tôi ở bên ngoài.”

Lâm Phạm gật đầu: “Em biết rồi.”

Tần Phong xoa xoa tóc cô: “Đi đi.”

Tần Phong không hỏi muốn làm gì. Anh đứng ở cửa châm một điếu thuốc, đạp lên mặt đất, đá một viên đá ra xa. Âm thanh nói chuyện ở bên trong rất nhỏ, không nghe được rõ. Sau đó là một đợt im lặng kéo dài.

“Chị biết chuyện kéo dài tính mạng sao?” Lâm Phạm nhìn người phụ nữ trước mặt: “Chồng chị vì muốn kéo dài tính mạng cho con trai nhỏ nên đã giết con trai lớn của chị.”

Người phụ nữ vẫn tiếp tục khóc. Lâm Phạm hỏi: “Người của thôn Thạch Lương đều biết thuật kéo dài mạng?”

Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn Lâm Phạm, ánh mắt lóe lên, hung hăng lau sạch nước mắt: “Tôi không biết cô đang nói gì.”

“Chị biết tôi đang nói gì.” Lâm Phạm nói: “Người của thôn Thạch Lương đều biết kéo dài mạng sống hay chỉ có mình chồng chị biết? Làm sao để kéo dài mạng? Bắt buộc phải giết người đoạt mạng sao?”

“ Cô là ai?”  Người phụ nữ cảnh giác nhìn Lâm Phạm, nhìn chằm chằm vào cô: “Cô không phải người của thôn Thạch Lương, cô là ai?”

“Chị có biết Mạnh Cửu không?”

Người phụ nữ nhíu mày: “Không biết.”

“Thôn của các người còn có ai biết thuật kéo dài mạng?”

“Tôi không biết.”

Lâm Phạm bóp mi tâm: “Thuật kéo dài mạng của con trai nhỏ của chị có thành công không?”

Người phụ nữ khóc òa lên. Lâm Phạm nhìn bà ta: “Thôn của các người có ai đã thành công kéo dài tính mạng không?”

“Tôi không biết.”

Lâm Phạm mở cửa ra ngoài thì nhìn thấy Tần Phong. Tần Phong quay đầu lại, dập tắt tàn thuốc.

Lâm Phạm hít một hơi, cười nhìn Tần Phong: “Anh có đói không?”

“Cô đói rồi à?”

Lâm Phạm đưa tay ra sau lưng, nâng cằm lên đáp: “Vâng.”

Tần Phong bước ra ngoài, Lâm Phạm chạy theo sau lưng anh. Hai người vào một quán nhỏ ăn canh thịt dê. Lâm Phạm cúi đầu uống canh, cũng không nói gì nhiều. Cô có dự định của riêng mình, dự định này không thể để cho Tần Phong biết.

“Có trở về Giang thành không?”

“Em muốn về quê.” Lâm Phạm bỏ đũa xuống, nhìn dòng người qua lại ở bên ngoài. Một lúc lâu sau mới thu hồi tầm mắt: “Em ở đây đợi đường thông, chắc là cũng không mất bao nhiêu thời gian.”

Tần Phong cau mày: “Nhà cô không có người, cô quay về đó làm gì? Tìm bùa trấn quỷ sao?”

Bùa trấn quỷ có tác dụng gì, Tần Phong nghĩ có thể mình đã biết. Vụ án moi tim liên hoàn ở Giang thành anh đã có đầu mối. Vụ án đó giờ có thêm một cái tên, kéo dài tính mạng.

Lâm Phạm gật đầu.

“Có lẽ tôi đã biết tác dụng của bùa trấn quỷ rồi, không cần phải đi tìm nữa.”

Lâm Phạm cắn môi một lúc rồi đột nhiên đưa tay chạm vào tay của Tần Phong. Cô kiềm chế cảm giác run rẩy trên tay mình, chăm chú nhìn lên mặt Tần Phong hỏi: “Anh có tin em không?”

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô sáng rực, Tần Phong ôm lấy tay cô khóa lại trong bàn tay mình: “Đừng đến thôn Thạch Lương nữa, việc đó không tốt cho cô.”

“Tại sao?”

Tần Phong buông tay Lâm Phạm ra, tính tiền rồi ra khỏi quán ăn, Lâm Phạm cũng đi theo. Tần Phong bỏ tay vào túi quần, lững thững đi về phía trước, ánh mắt rơi vào phía xa xăm: “Cô bị ma nhập vào người.”

Lâm Phạm kinh sợ, dừng bước.

Đường phố trên thị trấn nhỏ vắng lặng, lá cây run rẩy phát ra âm thanh trong gió.

Tần Phong đứng cách một đoạn, nhìn vào mắt của Lâm Phạm: “ Cơ thể của cô có lẽ là....xuất hiện một số vấn đề.”

Cổ họng Lâm Phạm chuyển động, răng run lên lẩy bẩy.

“Tôi không biết quê của cô có những gì, nếu như cũng có thứ gì đó gây ảnh hưởng đến cơ thể cô...” Anh cau mày lại, sắc mặt khó coi: “Vậy cô phải làm sao? Cô còn có thể sống ư?”

Lâm Phạm mím chặt môi, sắc mặt ảm đảm. Gió thổi bay tóc cô dính lên gương mặt.

Hai người đối mặt một lúc lâu, Lâm Phạm lên tiếng: “Anh có tin thuật kéo dài mạng không?”

Tần Phong không nói gì, ánh mắt nặng nề.

Lâm Phạm đi đến trước mặt anh: “Vốn dĩ em cũng không tin. Nhưng có người nói với em rằng mạng của em là do kéo dài mạng mà có, anh nói xem em có nên tin không?”

Tần Phong cau mày.

“Em muốn về nhà một chuyến. Làm rõ rồi em sẽ đến tìm anh ngay.”

Thôi Thạch muốn kéo dài tính mạng thì giết người, vậy sự kéo dài tính mạng của Lâm Phạm là cái gì? Nếu như kéo dài mạng là thật, vậy cô –người đang đứng trước mặt anh là thứ gì?

“Anh Tần.” Lâm Phạm cười nói: “Quen được anh em rất vui, em có rất ít bạn bè.”

Tần Phong vẫn im lặng. Một chiếc xe ba bánh nhà nông đi qua làm bụi dâng lên mù mịt. Lâm Phạm ho đến sặc sụa, cô vừa ho vừa nói: “Nếu như là tội của em, em sẽ trả lại.”

Tần Phong kéo Lâm Phạm lại gần, cúi đầu xuống chạm lên môi cô một cái. Lâm Phạm lập tức trợn to mắt, Tần Phong rất nhanh đã buông ra. Tay của anh nắm lấy cánh tay của Lâm Phạm, hạ giọng xuống: “Không cho phép!”

Đầu óc Lâm Phạm trống rỗng, hai mắt mở to nhìn anh, tim đập thình thịch.

“Tôi không phải bạn em.” Tần Phong ôm Lâm Phạm vẫn đang ngây ngốc vào ngực, vuốt ve mái tóc cô: “Nghe tôi sắp xếp.”

Mặt của Lâm Phạm nóng lên, mấp máy môi đáp: “Tần Phong?”

“Không gọi anh Tần nữa hả?” Trong âm thanh của Tần Phong có ý cười trầm thấp.

Lâm Phạm a một tiếng, nắm chặt lấy quần áo của anh, cúi đầu không nói gì. Tần Phong nói: “Em muốn điều tra việc gì, tôi sẽ làm cùng em.”

Mặc kệ cô là gì, nếu Tần Phong đã đồng ý bảo vệ cô thì sẽ bảo vệ đến cùng.

Lâm Phạm ngẩng đầu lên nhìn anh. Cằm của anh đã mọc râu, đường cong dưới cằm lạnh lẽo cứng rắn. Anh không được coi là một người rất dịu dàng. Lúc vừa mới quen biết, ánh mắt của anh luôn lạnh lùng kiêu ngạo. Nhưng chỉ có anh là tin tưởng Lâm Phạm, không cảm thấy cô nói xằng nói bậy.

Bốn giờ chiều, người của công an huyện đưa vợ chồng Thôi Thạch về huyện. Đường đã được đào thông. Tần Phong và Lâm Phạm lái xe về phía mục tiêu. Khi đến thị trấn thì trời đã tối, Lâm Phạm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh mắt dần dần trầm xuống.

“Ở lại trên trấn hay đi thẳng đến nhà em?”

“Lái xe thì mất hai giờ.”

“ Vậy đi thôi.”

Rừng sâu núi thẳm, bốn phía đều không có đèn, chỉ có một màn đêm thăm thẳm không có một chút ánh sáng. Đèn xe chiếu sáng phía trước, đường quốc lộ dài vô tận.

“Lúc em học cấp hai ở trên trấn phải chạy qua mười mấy cây số đường núi.”

Xe chuyển qua một khúc cua, Tần Phong quay đầu nhìn Lâm Phạm một cái: “ Trường cấp ba ở trong huyện hả?”

“Vâng.”

“Bố em giàu như vậy, sao ông ta không đón em đến Giang thành.”

Lâm Phạm cười cười, mở cửa sổ xe ra để gió lạnh thổi vào. Cô nhìn về phía bóng tối kéo dài vô tận, đáp: “Ông ấy có vợ, cũng chưa từng nuôi em. Em là do bà nội nuôi lớn.”

“Bà nội em...” Tần Phong dừng lại một chút rồi nói: “Sao lại mất?”

“Ung thư thực quản.” Lâm Phạm đè cánh tay lên cửa sổ, gió thổi bay tóc của cô, lộ ra cái trán sáng bóng: “Bà nội là mẹ của mẹ em. Bố là con nuôi do bà nhận. Sau khi mẹ mất thì ông ấy cũng rất hiếm khi quay lại.”

Tần Phong cũng mở cửa sổ xe ra, rút lấy một điếu thuốc, hít sâu một hơi, tay nắm tay lái quay một hướng lớn, xe lại rẽ qua một khúc cua, đèn xe chiếu sáng ngọn núi đối diện.

“Ai nói với em mạng của em là do kéo dài mạng mà có?”

Lâm Phạm mím mím môi: “Âu Dương Ngọc.”

“Âu Dương Ngọc?” Tần Phong suýt nữa lái xe vào cua, xoay xe sang một hướng khác, nhanh chóng quay đầu nhìn cô: “Em có quan hệ riêng với Âu Dương Ngọc từ khi nào? Sao hắn lại nói những thứ này với em?”