Người Câm Ăn Hoàng Liên

Chương 5



Về đến nhà, phụ thân ta tuy không tình nguyện nhưng vẫn chấp nhận nấu một bàn thức ăn đãi chúng ta.

Trong bữa ăn, ông vừa ăn vừa ngắm nghía A Uy, rồi nâng chén lên nói: "Ngươi trông gầy đi một chút rồi."

Sau đó lại ngập ngừng, nhưng rồi vẫn không kiềm chế được mà nói: "A Liên nhà ta từ nhỏ đã rất khỏe mạnh, làm phiền ngươi chăm sóc rồi."

Khoan đã, phụ thân, người đang nói lời gì vậy! Ta còn chưa kịp đụng đến hắn nữa mà!

Ta định dưới bàn đạp cho phụ thân một cái, nhưng ông lại linh hoạt tránh được. Rồi ông lấy từ tay áo ra một miếng ngọc bội, đưa cho A Uy: "Cái này cho ngươi."

Sắc mặt ông bỗng trở nên nghiêm trọng: "Xem như hôm nay vật đã về với chủ cũ rồi..."

Phụ thân lẩm bẩm câu gì đó mà ta nghe không rõ. Ta chỉ nhìn thấy miếng ngọc bội này giống hệt cái mà A Uy đã đưa cho ta vào đêm tân hôn, ta không nhầm đâu, phụ thân ta quả thực cũng có một miếng ngọc tương tự, hẳn là hàng sản xuất đại trà bán ở vỉa hè.

Chỉ là, dù là hàng chợ, nhưng ngọc bội này trông lại vô cùng sáng và trong, chẳng khác gì loại ngọc thượng hạng. Không biết là kẻ buôn bán nào không có mắt đã nhầm lẫn giữa châu báu với đá cuội mà bán cho hai người bọn họ.

Ta có việc muốn nói với phụ thân, liền bảo A Uy ra ngoài vườn dạo chơi: "Phụ thân à, chữ của A Uy viết rất đẹp, học vấn cũng cao. Con muốn dành dụm tiền, dẫn hắn đến kinh thành tìm thần y chữa giọng nói."

Nghe nói ở kinh thành có một vị thần y rất giỏi chữa những chứng bệnh nan y. Ta đã tìm hiểu, ông ta từng chữa khỏi cho ít nhất ba người mù, năm người câm, bảy người điếc, chỉ là chi phí khám bệnh cực kỳ đắt đỏ. Tiền khám tận ba trăm lượng bạc, có khi nhiều hơn, muốn chữa khỏi thì phải tốn cả gia tài, có người tiêu hết hàng nghìn, thậm chí hàng vạn lượng.

"Phu tử dạy học ở học đường của trấn Kiều chúng ta đã già rồi, chẳng còn dạy được bao lâu nữa. Nếu chữa khỏi cho A Uy, hắn có thể trở về làm phu tử, cũng coi như có một công việc đàng hoàng. Sau này còn có thể tham gia khoa cử, thi đỗ công danh. Phụ thân thấy thế nào?"

Số tiền chữa bệnh không hề nhỏ. Thật ra mấy năm nay, đơn hàng "giec thuê" của ta rất đắt khách, nhưng đa phần tiền kiếm được đều được dùng theo lời dặn của sư phụ, để giúp đỡ dân nghèo, nên để lại cho bản thân chẳng còn bao nhiêu. Vì vậy, ta chưa thể gom đủ tiền ngay được. Chuyện này ta chưa nói với A Uy, sợ hắn cảm thấy áp lực.



Nhưng ta đã bắt đầu tiết kiệm, tiền của ta và A Uy kiếm được đều cất trong một cái hũ dưới giường. Ngày qua ngày, rồi cũng sẽ đủ.

"Con có suy nghĩ như vậy đương nhiên là tốt. Chỉ là kinh thành rộng lớn, không giống như nơi này, người dân thuần hậu, đều sợ bị con đánh. Ta nghe nói con cùng A Uy ra ngoài bày sạp, hắn chỉ viết chữ một buổi mà đã bị mấy cô nương sờ tay quấy rối, một người đàn ông thu hút như vậy, đến kinh thành chẳng phải càng khó giữ hơn sao? Đến lúc đó, con chỉ có hai tay hai chân, e là cũng không thể chống lại hết."

Nói rồi, phụ thân lấy xuống một cái nón lá từ trên tường: "Ta thấy hay là con cứ làm thêm một lớp màn mỏng che mặt hắn lại, giấu dung mạo đi cho an toàn."

Nhìn bàn tay phụ thân dừng lại giữa cái nón lá và thanh đại đao treo trên tường, ta không thể không nghi ngờ rằng ông thực sự muốn ta rạch nát mặt của A Uy.

Ta phản đối: "Phụ thân à, giấu mặt có ích gì chứ, ngay cả dáng người của A Uy cũng khiến người khác thèm thuồng!"

Trước kia còn có mấy cô nương lén nhìn hắn xuống sông tắm nữa! Còn vì sao ta biết thì ta không nói.

Phụ thân kiên quyết: "Ở trấn Kiều thì không sao, nhưng nếu con dẫn A Uy đến kinh thành khám bệnh, nhất định phải che mặt hắn lại!"

Phụ thân bắt ta phải lấy nửa đời tài vận của mình ra thề, ta đành miễn cưỡng đồng ý.

Hai cha con ta thì thầm bàn bạc hồi lâu, rồi đột nhiên ta nghe thấy tiếng cười của một cô gái: "Tiếng gì vậy?"

Phụ thân đập trán, nói: "Quên nói với con rồi, biểu muội Bạch Mai của con từ Dương Châu trở về."

Phụ thân ta đứng hàng thứ ba trong nhà họ Kiều, trên ông còn hai người huynh trưởng, đều đã có con cái. Cả gia đình chưa phân tách, cùng sống chung trong một khu nhà, dùng chung một khu vườn, ngày thường cũng chẳng ai để ý gì.