Người Cầm Quyền

Chương 132: Lễ vật



Hàn Đông dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Kiều San San, thật sự không rõ hôm nay là ngày sinh của nàng, hèn gì tối qua nhất định ép mình cho bằng được, còn đưa ra cái cớ cùng nàng đi dạo phố.

- Anh không biết ngày sinh nhật của San San sao?

Cát Ny lắc đầu:

- Vậy anh có mua hoa không?

Kiều San San lúc này nhìn ra bên ngoài, cặp lông my khẽ chớp, trong miệng khẽ nói:

- Thôi khỏi.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Không mua, tôi thấy trong quán hoa cũng không có gì vui.

Trong mắt Kiều San San có chút thất vọng, Cát Ny lại giơ ngón tay cái lên với Hàn Đông:

- Có tính cách.

Hàn Đông khẽ nở nụ cười nhạt, từ phía sau nhìn lên thì thấy hai tai Kiều San San trong trắng lộ hồng, cực kỳ tinh xảo, gương mặt xinh đẹp duyên dáng, cằm khẽ hướng lên, rõ ràng là dung mạo của một mỹ nhân.

Xe dừng lại ở quảng trường trung tâm thành phố, Kiều San San nói:

- Đi thôi, chúng ta xuống uống trà trước.

Hàn Đông hỏi:

- Không phải đi dạo phố sao?

Kiều San San lắc đầu nói:

- Có gì mà đi dạo, mà lại mệt nữa, còn không bằng ngồi uống trà.

Cát Ny ở bên cạnh nhìn Hàn Đông và Kiều San San rồi khẽ cười:

- Nếu không thì hai người cứ đi dạo, tôi sẽ ngồi chơi một chút.

- Không đi dạo.

Kiều San San nhìn Hàn Đông:

- Đi dạo với một người đầu gỗ thì có ích gì?

- Ha ha.

Cát Ny nở nụ cười nũng nịu.

Hàn Đông đưa tay sờ đầu, biết rõ Kiều San San nói đến vấn đề gì nhưng cũng không lên tiếng.

Ba người tìm một quán trà, Hàn Đông gọi một ly Long Tỉnh, Kiều San San và Cát Ny đều uống trà hoa cúc, nghe nhạc nhẹ, tùy ý nói chuyện. Lúc này Hàn Đông đã hiểu, Cát Ny cùng một người bạn mở một cửa hàng giữ độc quyền kinh doanh sản phẩm, bán các sản phẩm dành cho phụ nữ, cửa hàng ở trên đoạn đường phồn hoa phía trước.

Hàn Đông cười nói:

- Cũng không ngờ cô là bà chủ lớn.

- Cái gì là bà chủ lớn, chỉ là làm cho vui mà thôi, nếu không phải trong nhà muốn tôi đi làm, tôi cũng không muốn cả ngày bị ước thúc.

Cát Ny cắn ống hút nói, bộ dạng có vẻ tùy ý:

- Tôi nghe San San nói anh phát triển rất mạnh, còn được đưa lên bản tin thời sự.

Hàn Đông cười cười nói:

- Chỉ là có chút may mắn mà thôi.

Vì vậy có thể thấy quan hệ giữa Cát Ny và Kiều San San là không tệ, nếu không thì Kiều San San sẽ không nói chuyện của mình cho Cát Ny biết được. Nhưg Kiều San San mới đến thành phố Vinh Châu được vài ngày mà thôi, vì sao hai người này lại có quan hệ tốt như vậy.

- Ha ha, điều này không chỉ liên quan đến phương diện may mắn.

Cát Ny nói:

- Tối nay là tôi thu xếp chúc mừng sinh nhật cho San San, đây chính là bữa tiệc sinh nhật đầu tiên của cô ấy ở thành phố Vinh Châu, không tổ chức cho vui là không được. Tôi còn gọi đến vài người bạn, buổi tối mọi người tận tình chơi đùa.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Nhiều người cũng tốt, sẽ vui vẻ hơn.

Kiều San San trừng mắt nhìn Hàn Đông:

- Vui cái gì, tôi đã nói là không cần như vậy, Ny Ny đơn giản lại cứ làm.

Ba người ngồi đến năm giờ đồng hồ, sau đó lái xe đến khách sạn Cát Vịnh, chừng mười phút đã chạy đến. Cát Ny đã sớm đặt phòng ở chỗ này, khi đám người Hàn Đông đến thì đã có vài người ở bên trong, trong phòng được sắp xếp màu sắc sặc sỡ, còn có vài nhân viên phục vụ đang sắp xếp bàn ghế, Cát Ny tiến lên tùy tiện chỉ huy.

Hàn Đông cũng không có chuyện gì, hắn đứng bên cạnh xem xét, Kiều San San đi đến bên cạnh nói:

- Ny Ny là người bạn tôi quen trước kia, tất cả mọi thứ hôm nay do cô ấy bày ra, người cũng là do cô ấy mời, lát nữa nếu anh không uống được rượu thì cũng không cần miễn cưỡng.

Hàn Đông khẽ cười nói:

- Không có gì, nếu sớm biết hôm nay là sinh nhật cô, tôi sẽ chuẩn bị chút lễ vật.

- Không có gì.

Kiều San San khẽ nói, nhưng trong mắt cũng lóe lên chút thất vọng:

- Anh đến tham gia thì tôi đã rất vui rồi, nhưng sau này cũng đừng nên quên sinh nhật của tôi đấy nhé.

Hàn Đông gật đầu:

- Chắc chắn sẽ không quên.

Đúng lúc này tiếng máy nhắn tin vang lên, Hàn Đông lấy ra nhìn, thì ra là Xa Tịnh Chương, hắn nhân tiện nói:

- Anh Xa có lẽ muốn tìm tôi uống rượu, tôi phải gọi điện thoại về mới được.

Hàn Đông đi ra ngoài hỏi nhân viên phục vụ, thì ra ở bên phải khách sạn có buồng điện thoại công cộng, vì vậy hắn đi đến điện thoại cho Xa Tịnh Chương. Lúc này rõ ràng Xa Tịnh Chương gọi điện thoại mời Hàn Đông đến nhà dùng cơm, nghe nói Hàn Đông đang ở trong thành phố thì chỉ có thể để lần khác. Hàn Đông cúp điện thoại, hắn tìm được số điện thoại của Chu Chính, vì thế nhanh chóng bấm máy, Chu Chính cũng nhanh chóng nghe điện thoại, vừa nghe thấy âm thanh của Hàn Đông thì kinh ngạc nói:

- Anh Đông, anh đang ở thành phố Vinh Châu à?

- Đúng vậy, Kiều San San kéo tôi đến, tối nay là sinh nhật cô ấy, vậy mà toi còn chưa chuẩn bị quà cáp gì cả.

- Hì hì, anh Đông không phải là lễ vật tốt nhất sao?

Chu Chính cười xấu xa nói.

- Đi chết đi.

Hàn Đông tức giận nói:

- Cậu đến giúp tôi một chút, lát nữa giúp tôi đặt một bó hoa cho người đưa đến, coi như tạo niềm vui cho Kiều San San, tiền tôi sẽ trả lại cho cậu.

- Không có vấn đề, chuyện anh Đông phân phó, tôi nhất định sẽ làm tốt.

Chu Chính vỗ ngực nói.

Hàn Đông nói địa chỉ cho Chu Chính, sau đó hắn thanh toán tiền điện thoại, khi trở lại phòng thì lại có thêm một cặp nam nữ trẻ tuổi xuất hiện, bọn họ đang trò chuyện. Cát Ny đến bên cạnh Hàn Đông, nàng khẽ nói:

- Điện thoại trong này cũng có thể sử dụng, sao anh Đông lại phải ra ngoài?

- Tôi cũng nào có biết?

Hàn Đông cười nói:

- Không có việc gì, tôi đã điện thoại đi rồi.

Cát Ny giới thiệu đám người với nhau, đám thanh niên trẻ tuổi ăn mặc hàng hiệu có lẽ đều là con cháu gia đình có bối cảnh, Cát Ny biết rõ thân phận của Kiều San San, tất nhiên sẽ không tùy ý gọi người.

Đám người nghe nói Hàn Đông đến từ huyện Phú Nghĩa thì đều có chút khinh thường, nhưng khi Cát Ny nói hắn là bí thư thị trấn, đồng thời còn được đưa lên chương trình thời sự của CCTV, mọi người đều tỏ ra kinh ngạc, đều hỏi thăm là có chuyện gì.

Hàn Đông cười khổ nói:

- Thật ra chỉ là Cát Ny khen ngợi mà thôi, tôi cũng không được lên bản tin thời sự, cũng không biết vì sao công tác công khai hành chính của thị trấn Triệu Hoa lại được CCTV chú ý như vậy.

- Thì ra là như vậy.

Mọi người chợt hiểu ra, tuy không hề khinh thường Hàn Đông như lúc đầu nhưng trong mắt cũng không có chút sùng bái.

Hàn Đông lại nói với Cát Ny:

- Mỹ nữ Cát, làm phiền chị đừng thổi phồng tôi được không?

- Ha ha, tôi nào có thổi phồng, đây không phải là sự thật sao?

Cát Ny cười nói, lúc mới đến nàng thật sự thấy mọi người dùng ánh mắt khinh thường nhìn Hàn Đông, vì thế mới giải thích nhiều như vậy:

- Thôi, đừng nói đến chuyện này nữa, vậy đợi lát nữa có người đến thì tôi chỉ giới thiệu tên anh mà thôi.

- Như vậy là rất tốt.

Hàn Đông cười nói.

Ngay sau đó lại có ba người thanh niên đến, bọn họ đều mang theo lễ vật, đóng gói cực kỳ tinh xảo, cũng không biết bên trong là gì.

Kiều San San chợt nóng vội, nàng tranh thủ nói với Cát Ny:

- Ny Ny, bạn cũng biết rồi đấy, mình không thu lễ, nếu không mình sẽ chẳng làm gì cả.

Cát Ny vỗ cánh tay của Kiều San San rồi nói:

- Yên tâm đi, không có lễ vật gì quý trọng đâu, tôi đã nói trước rồi, hôm nay là sinh nhật bạn, bọn họ chỉ tỏ ra có chút ý mà thôi, nếu đến tay không thì cũng xấu hổ, nếu sau này cậu chướng mắt thì vứt đi là được.

Kiều San San lắc đầu, nàng cũng không nói gì nữa.

Cát Ny lại nói:

- San San, đã đến Vinh Châu thì nên biết thêm vài người bạn, sau này cũng dễ hoạt động hơn, những người này đều là bạn khá tốt của tôi. Cậu đến Vinh Châu thì cũng bên dung hợp vào, như vậy sẽ sống động hơn.

Hàn Đông đưa mắt nhìn, bây giờ đã có tổng cộng chín người cả nam lẫn nữ, chỉ cần nhìn bộ dạng là biết bọn họ có gia cảnh rất tốt, xem ra bạn bè của Cát Ny cũng rất tốt.

- Ha ha ha, tôi không đến muộn đấy chứ?

Lúc này có hai người đến, một người đàn ông đeo kính trong số đó đang ôm một bó hoa tươi, có vẻ khá phong độ.

Kiều San San vừa nhìn thấy vậy thì khẽ nhíu mày rồi khẽ nói:

- Làm sao anh ta cũng được mời đến đây?

- Không phải là tôi gọi.

Cát Ny khẽ trả lời, sau đó nàng cười nói với người đàn ông kia:

- Sa Trí Tuyên, sao anh lại đến đây?

Hàn Đông vừa nghe thấy như vậy thì lập tức nghĩ đến vị chủ tịch thành phố Sa Ứng Lương đã từng đến thị sát công tác ở thị trấn Triệu Hoa.

- Tôi đến chúc mừng sinh nhật San San tiểu thư.

Sa Trí Tuyên cười ha hả nói, hắn tiến lên đưa bó hoa tươi cho Kiều San San:

- Chúc San San tiểu thư sinh nhật vui vẻ, mãi mãi thanh xuân.

Kiều San San còn có chút chần chừ, nàng mím môi nhận bó hoa rồi khẽ nói:

- Cám ơn.

Lúc này những người khác đều tiến lên chào hỏi Sa Trí Tuyên, có người gọi hắn là Sa công tử, có tên gọi là anh Sa, mà Sa Trí Tuyên thì dùng vẻ mặt tươi cười để chào hỏi mọi người, nhìn qua có vẻ rất phong độ.

Khi thấy Hàn Đông thì Sa Trí Tuyên có chút sững sốt, hắn cười nói:

- Người anh em này có vẻ chưa quen mặt, tôi là Sa Trí Tuyên.

Sa Trí Tuyên vừa nói vừa vươn tay với Hàn Đông.

Hàn Đông bắt tay với Sa Trí Tuyên rồi bình thản nói:

- Tôi là Hàn Đông.

- Hàn Đông.

Sa Trí Tuyên chợt sững sờ, sau đó lập tức nở nụ cười:

- Tôi biết rõ anh, nghe nói gần dây danh tiếng của anh rất mạnh, quả nhiên nổi tiếng cũng không bằng gặp mặt, sau này có cơ hội nên thân cận nhiều hơn.

Cát Ny tiến lên nói với Hàn Đông:

- Sa Trí Tuyên là công tử của chủ tịch Sa.

- Này Cát Ny, cô đừng đưa bố tôi ra có được không? Tôi nghe mà cảm thấy đau đầu, chưa nói đến các vị huynh đệ ở đây.

Cát Ny chợt đối chọi gay gắt:

- Lời này anh về mà nói với cha của mình ấy.

Sa Trí Tuyên rụt đầu lại nói:

- Vậy thì coi như xong, tôi cũng không muốn ông ấy làm cho một khóa chính trị.

Hàn Đông nở nụ cười nhàn nhạt, trong lòng thầm thay đổi ấn tượng với Sa Trí Tuyên này, lúc đầu hắn thấy đối phương ôm hoa đến có vẻ rất kiêu ngạo, nhưng khi tiếp xúc thì không phải như vậy, người này là một thanh niên tiêu sái khôi hài, xem ra cũng không giống với người cha làm chủ tịch thành phố.

Tất nhiên dù là như vậy thì Hàn Đông cũng không có ý lôi kéo làm quen với đối phương, cho dù Sa Trí Tuyên khác biệt với Sa Ứng Lương, nhưng dù sao đối phương cũng là con của Sa Ứng Lương.

Chỉ cần nhìn bộ dạng Kiều San San là biết đang không quá vui vẻ, vẻ mặt khá bình thản, bó hoa được Sa Trí Tuyên tặng đang được đặt lên ghế sa lông ở bên cạnh.

Đám nhân viên phục vụ khách sạn đưa bánh ngọt đến, mọi người đều đứng trách ra, cùng nhau hỗ trợ. Đến khi bánh ngọt được dọn ra, cả đám lại chen vào đốt nến, sau đo lại kêu gào Kiều San San nhanh chóng ước nguyện.

Kiều San San nhắm mắt lại, nàng chắp tay trước ngực, một lát sau đã mở mắt nói:

- Được rồi.

- Được, tôi đến đến ba, mọi người cùng nhau thổi nến.

Cát Ny nói, mọi người cùng đếm.

- Ầm ầm ầm.

Những tiếng đập cửa khá mạnh vang lên.

Cát Ny quay đầu dùng giọng bất mãn nói:

- Ai vậy?

- Có Kiều San San tiểu thư ở đây không, chỗ này có lễ vật.

Một người đàn ông kêu lên.

Hàn Đông vừa nghe vậy thì vểnh miệng lên, Chu Chính này lại tự mình chạy đến, cũng không biết đối phương đang chơi trò gì, chính mình chỉ nói hắn đặt một bó hoa mà thôi.
— QUẢNG CÁO —