Người Cầm Quyền

Chương 454: Thái độ nghiêm chỉnh



- Đâu...không...anh...

Trương Mai nói lắp bắp như vậy là do cô có nằm mơ cũng không ngờ tới, người thanh niên nhìn khoảng hơn 20 tuổi ở trước mắt lại chính là thủ trưởng mà Vu Đại Lực nói, Ủy viên thường vụ trẻ như thế cũng quá là vô lý.

Trong suy nghĩ của Trương Mai, cho dù lãnh đạo Thành ủy có trẻ trung mạnh khỏe, thì ít nhất cũng phải khoảng 30-40 tuổi, quả thực khó mà có mối tương quan với người thanh niên đang ở trước mắt. Đây cũng chỉ trách Vu Đại Lực, người này quá khiêm tốn, cũng không lấy oai của Hàn Đông đi đánh tiếng, cho nên trước tình huống miêu tả về Hàn Đông không được chi tiết lắm, làm cho Trương Mai không có sự chuẩn bị, vừa nhìn thấy lãnh đạo Thành ủy trẻ như vậy, nếu là người khác thì cũng đều kinh ngạc.

Bước vào phòng mà Chu Chính đã đặt sẵn, Hàn Đông tự nhiên ngồi vào vị trí đầu, người khác thì tự tìm chỗ ngồi vào.

Bữa tiệc tối nay hơi mang hướng tiệc gia đình, vì vậy mọi người cũng thoải mái hơn.

Trương Mai cũng dần dần thích nghi, đồng thời trong lòng cô cũng bắt đầu trở nên hoạt bát. Hàn Đông bảo Vu Đại Lực gọi cô đến là do nể mặt Vu Đại Lực, cũng vì thế có thể thấy được Hàn Đông rất coi trọng Vu Đại Lực, xem ra vị lãnh đạo Thành ủy trẻ tuổi này đúng là biết nhớ ân tình cũ. Vu Đại Lực kể qua cho cô nghe ngày trước y gặp và quen biết Hàn Đông như thế nào, chỉ nói Hàn Đông và lãnh đạo của bọn họ có mối quan hệ với nhau, mà lúc ấy Vu Đại Lực lại là lái xe cho lãnh đạo, từ đó y kết giao với Hàn Đông, chỉ là bây giờ Hàn Đông lại ngược lại rất coi trọng Vu Đại Lực.

- Phó chủ tịch thành phố Hàn, tôi mời anh một chén, sau này còn phải nhờ anh chiếu cố cho Đại Lực. Anh ấy là người thật thà, chỉ biết thành thật làm việc.

Trương Mai nghĩ chắc chắn Vu Đại Lực là ngại thể hiện trước mặt Hàn Đông, nên cô phải giúp y nói vài câu, có những lúc bạn chỉ biết cắm đầu vào làm việc là không nên, bạn phải ngẩng cao đầu nhìn con đường trước mặt mới được.

Hàn Đông khẽ mỉm cười, nói:

- Tiểu Trương, cô không nên khách khí. Đại Lực là người thế nào tôi cũng có hiểu biết. Yên tâm đi, có tôi ở đây Đại Lực sẽ không bị thiệt đâu. Còn hai người, lúc nào mới cho mọi người uống rượu mừng vậy?

Chu Chính ngồi một bên cười, nói:

- Đúng đó, chúng tôi đang đợi uống rượu mừng của hai người đây.

Trương Mai đỏ mặt, hay tay nâng ly uống cạn, đáp:

- Phó chủ tịch thành phố Hàn, tôi xin cạn trước.

Hàn Đông cũng uống theo, sau đó mọi người vừa uống vừa trò chuyện vui vẻ.

- Lãnh đạo, chiều hôm nay Cục Công an Ngụy Kiến Kiệt gọi gặp tôi, nói với tôi rất nhiều, y muốn tìm cơ hội mời lãnh đạo dùng cơm.

Chu Chính mỉm cười nói, lúc y đến gặp Ngụy Kiến Kiệt, nói chuyện với y một hồi mù mờ mới hiểu ra ý của Ngụy Kiến Kiệt, là muốn Chu Chính nối dây bắc cầu, tạo mối quan hệ với Hàn Đông. Đương nhiên, y cũng nhắc đến Đậu Tường Trung là em vợ y, có chỗ nào chưa phải thì nhờ Chu Chính bỏ qua.

Đương nhiên Chu Chính cũng không hứa gì, chỉ nói là hỏi giúp, còn những chuyện khác mà Ngụy Kiến Kiệt nói đến, Chu Chính cũng chỉ giả bộ không hiểu, dù sao tài liệu nằm trong tay y, Hàn Đông nói là để cho y giữ chứ không nói cho y tiêu hủy. Nói không chừng lúc nào đó nhớ ra lại muốn lấy xem.

Đương nhiên, Ngụy Kiến Kiệt là Phó cục trưởng Cục Công an thành phố, tiếng nói ở Cục Công an có phân lượng nhất định, cũng có tác dụng lên Hàn Đông. Vì vậy Chu Chính vẫn chuyển lời giúp y, còn Hàn Đông xử trí thế nào thì y không thể đoán được.

Hàn Đông cười nói:

- Rốt cuộc cái tên đó nhắn nhủ cái gì mà họ Ngụy phải vội vàng như vậy?

Chu Chính đang định kể ra 2 chuyện quan trọng mà Đậu Tường Trung tiết lộ, thì Hàn Đông lại khoát tay, nói:

- Thôi, hôm nay không bàn chuyện này, dù sao tạm thời tôi cũng không có hứng thú với chuyện đó, xử lý xong miếng đất của mình trước rồi nói.

- Vậy tôi trả lời Phó cục trưởng Ngụy thế nào?

Chu Chính hỏi.

Hàn Đông đáp:

- Cậu là Phó cục trưởng Cục Công an quận Cao Bình, muốn làm tốt công việc là cần phải có sự ủng hộ của cấp trên, tiếp xúc nhiều với Ngụy Kiến Kiệt cũng có lợi cho cậu.

- Tôi biết phải làm gì rồi.

Chu Chính trả lời. Hàn Đông là muốn y tiếp xúc với Ngụy Kiến Kiệt trước, rất rõ ràng hiện giờ lãnh đạo còn chưa muốn tiếp nhận Ngụy Kiến Kiệt, đây lại là một chuyện dễ làm, không phải Ngụy Kiến Kiệt đang lo lắng cho em vợ của mình sao, dù thế nào đồ đang nằm trong tay y, dễ đi lại với ông ta hơn.

Mọi người ngồi cùng nhau ăn cơm, chủ yếu là do Hàn Đông muốn bảy tỏ tấm lòng, dù sao mọi người đều là những người thân cận bên cạnh hắn, thông qua cách tụ tập mọi người cũng tiện cho việc gia tăng chất kết dính giữa người với nhau. Đối với người ở bên cạnh mình, đương nhiên Hàn Đông phải chăm sóc cho họ rồi.

Chính bởi vì như vậy, mọi người cũng chỉ uống một chai rượu Ngũ Lương, ngoài Vu Đại Lực phải lái xe nên không uống, những người còn lại đều uống một chút, cũng không nhiều.

Khoảng 9h rưỡi, mọi người đi từ trong phòng ra. Vừa đi đến cổng liền nhìn thấy một đám người từ phòng riêng khác đi ra, chính là người của Cục Giám sát an toàn.

- Xin chào Cục trưởng Uông.

Trương Mai tiến lên trước chào hỏi Cục trưởng Cục giám sát an toàn. Tuy tối hôm nay cô ăn cơm cùng với Hàn Đông, nhưng khi gặp phải nhân vật số một của đơn vị mình thì chắc chắn phải lên chào hỏi trước. Ngoài ra cô cũng có một ý đồ nhỏ, đó chính là Cục Giám sát an toàn cũng là phần mà Hàn Đông được phân công quản lý, Cục trưởng của cô Uông Hân Duệ chắc chắn là có quen Hàn Đông, mình mà xông lên thể hiện thế này, đến lúc đó ngày tháng làm ở cơ quan sẽ dễ chịu hơn, và đến lúc đi về cũng dễ thuyết phục bố mẹ đồng ý chuyện của mình và Vu Đại Lực.

Trong số đám người đó, người đi đầu đương nhiên là Cục trưởng Uông Hân Duệ. Y nhìn Trương Mai có vẻ quen quen, rồi nhanh chóng phản ứng lại, gật gật đầu không ư hử gì cả, nói:

- Ồ, cô là tiểu Trương ở văn phòng à, sao, tối hôm nay xin vắng mặt không tham gia hoạt động cơ quan...?

Vừa nói chuyện, Uông Hân Duệ vừa ngẩng đầu muốn xem Trương Mai đi ăn cơm cùng với những ai, cô gái này lại dám không đi cùng với lãnh đạo cơ quan. Ngẩng đầu nhìn, vừa khéo thấy Hàn Đông đứng ở đó, ánh mắt thản nhiên nhìn phía y, cảm giác đầy uy thế.

- Ôi...

Lòng Uông Hân Duệ run lên, vừa rồi là bộ dạng sếp trên, trong giây lát liền chuyển sang khuôn mặt tươi cười, nhanh bước lên trước, hơi hơi cúi người nói cung kính:

- Phó chủ tịch thành phố Hàn, anh cũng ở đây dùng cơm à.

Hàn Đông gật đầu, nhẹ nhàng đáp:

- Đúng vậy.

Đám người Cục Giám sát an toàn đi đằng sau cũng đều sửng sốt nhìn Uông Hân Duệ và Hàn Đông, người thanh niên này lại là Phó chủ tịch thành phố?

Gặp Hàn Đông ở đây, tâm trạng Uông Hân Duệ có chút kích động, hắn lấy dũng khí mời Hàn Đông uống trà.

Hàn Đông sao có thể đồng ý, vứt lại một câu thẳng thừng:

- Hôm khác đi.

Rồi hắn bước ra ngoài.

Uông Hân Duệ vẫn cung kính chào:

- Phó chủ tịch thành phố Hàn đi cẩn thận.

Thấy xe của Hàn Đông rời đi rồi, y liền ghi nhớ biển số xe Santana, cái việc này không phải ai cũng biết, và vừa rồi tuy Hàn Đông từ chối lời mời của y nhưng lại để lại câu nói “hôm khác”, cũng chính là nói y còn có thể có một cơ hội khác, Hàn Đông cũng không phải không thể tiếp nhận y, mấu chốt là xem y thể hiện ra sao thôi.

Lúc này Uông Hân Duệ quay qua Chu Chính đang đứng ở đó, khuôn mặt tươi cười, nói:

- Người bạn đây làm quen một chút nhé, tôi là Uông Hân Duệ ở Cục Giám sát an toàn.

Có thể ngồi ăn cơm cùng Hàn Đông thì chắc chắn là những người được Hàn Đông tin tưởng, vì vậy tuy nhìn Chu Chính không lớn tuổi lắm, nhưng thái độ của Uông Hân Duệ vẫn rất lễ độ.

Chu Chính khẽ mỉm cười, nói:

- Tôi là Chu Chính ở Cục Công an quận Cao Bình, rất vui được gặp Cục trưởng Uông.

Tả Nhất Sơn cười thản nhiên, nói:

- Tôi là Tả Nhất Sơn.

Y là thư ký của Hàn Đông, tuy chưa nhậm chức nhưng khi giao tiếp với ai đó đều nên có chừng mực, không thể thoải mái như Chu Chính.

Trước thái độ của y, Uông Hân Duệ cũng không để bụng, người bên cạnh lãnh đạo có chút thái độ cũng là điều đương nhiên mà.

Lúc này Tả Nhất Sơn nói với Trương Mai:

- Tiểu Trương, cô ở đâu? Nếu không tôi tiễn cô về, chút nữa chắc Đại Lực về thẳng nhà.

Ăn cơm xong cũng không còn việc gì nữa nên Hàn Đông về thẳng nhà nghỉ ngơi, còn Chu Chính, Tả Nhất Sơn, Trương Mai không cần phải đi theo.

Trương Mai lắc đầu, dịu dàng nói:

- Không cần đâu, tôi tự bắt xe về là được rồi.

- Ha ha, vậy chúng ta cùng đi thôi.

Tả Nhất Sơn cười, nói.

Uông Hân Duệ nói:

- Đừng vội, anh bạn, nếu đã gặp nhau rồi thì chúng ta ngồi với nhau nhé.

Tả Nhất Sơn ôm quyền nói:

- Ngại quá, buổi tối tôi còn có việc, nên không uống trà cùng Cục trưởng Uông được rồi.

Thấy thái độ của y người lạ chớ lại gần, Uông Hân Duệ không tiện miễn cưỡng, chỉ còn cách nhìn về phía Chu Chính.

Chu Chính cười ha ha, nói:

- Cục trưởng Uông, anh ấy đúng là có việc bận rồi.

Chu Chính là người cùng ăn cơm với Hàn Đông, đương nhiên Uông Hân Duệ có ý muốn kết bạn với y rồi, lại thấy Chu Chính cũng có ý như vậy nên y vui mừng mời Chu Chính uống trà, đồng thời giới thiệu một chút với Chu Chính mấy người quan trọng ở Cục Giám sát an toàn.

Lúc uống trà, cuối cùng Uông Hân Duệ cũng làm rõ tình hình. Chu Chính nhìn trẻ tuổi, ai ngờ đã là Phó cục trưởng Cục Công an quận Cao Bình, hơn nữa y còn kiêm luôn chức Phó bí thư Đảng ủy Công an, trong lòng Uông kinh ngạc, xem ra người này đi ăn cơm cùng Hàn Đông quả nhiên là có bản lĩnh.

- Người bạn Tả Nhất Sơn thì lại bận quá.

Uông Hân Duệ cảm than.

Chu Chính nghe ra ý của y đang dò hỏi thân phận Tả Nhất Sơn, nên mỉm cười nói:

- Anh ấy phục vụ cho lãnh đạo, bận một chút cũng rất bình thường.

- Ồ, hóa ra là như vậy.

Uông Hân Duệ hiểu ra, xem ra Tả Nhất Sơn là thư ký của Hàn Đông, xem ra tối hôm nay là Hàn Đông mời những người tin cận của mình đi ăn cơm, chỉ là sao tiểu Trương cũng đi cùng họ? Cô gái này lại có mối quan hệ với họ, xem ra sau này phải chiếu cố nhiều cho người ta mới được.

- Con về rồi.

Trương Mai mở cửa, vẻ mặt tươi cười.

- Con đi làm gì về rồi? Sao về muộn thế?

Bố Trương Mai là Trương Tùng Nghệ, ông chau mày nói. Trong mắt ông, chắc chắn là con gái lại đi chơi với Vu Đại Lực, đúng là con gái lớn không thể giữ được. Cái tên Vu Đại Lực có gì tốt chứ, tìm ai cũng được, cứ phải tìm cái kẻ không có tiền đồ như vậy?

Trương Mai ngồi xuống, rót cốc nước uống ừng ực, trả lời:

- Tối hôm nay lãnh đạo của Đại Lực mời ăn cơm.

- Chuyện gì thế?

Mẹ Trương Mai quay đầu hỏi.

- Sao con lại uống rượu với người ta? Bố nói rồi, tiểu Mai, con là con gái.

- Mẹ, không sao đâu. Hôm nay bốn người chúng con uống có một chai rượu thôi.

Vì có uống chút rượu nên khuôn mặt Trương Mai hơi hơi đỏ, đồng thời cũng không che giấu được niềm vui trong lòng.

Trương Tùng Nghệ trầm giọng:

- Vu Đại Lực cũng hay thật, lãnh đạo của nó mời ăn cơm, nó gọi con đi làm gì? Còn để cho con uống rượu? Hừ...

- Bố, đây không phải vấn đề của Đại Lực, tối hôm nay con vui là vì lãnh đạo của Đại Lực rất biết nhớ ân tình cũ.

- Nhớ ân tình gì chứ? Nếu có lòng thì Vu Đại Lực cũng không đến nỗi lái xe nhàn rỗi.

Trương Tùng Nghệ nói vẻ khinh thường. Cái mà y nói lái xe nhàn rỗi, là chỉ Vu Đại Lực không làm lái xe riêng cho hẳn một vị lãnh đạo nào. Làm lái xe trong tổ lái xe con, đường đi tốt nhất là lái xe cho lãnh đạo trong thành phố, như vậy sau này có thể xin được vào một đơn vị tốt, chứ cái kiểu không làm lái xe cho lãnh đạo, cơ bản là chẳng có tương lai tốt gì.

- Gì ạ, hiện giờ Đại Lực chính là lái xe cho lãnh đạo.

Trương Mai nói.

- Tối hôm này là lãnh đạo của anh ấy mời những người thân cận đi ăn cơm, còn nói...còn nói là muốn uống rượu mừng của chúng con nữa.

- Phải vậy không?

Trương Tùng Nghệ sửng sốt, tinh thần dịu đi nhiều.

- Lãnh đạo của Vu Đại Lực cũng chuyển đến thành phố Tân Châu rồi? Nếu được như vậy, thì còn suy xét được.

Trương Mai chú ý đến sự thay đổi trên nét mặt của bố, trong lòng thầm cảm thán, nói:

- Không phải, hiện Đại Lực lái xe cho Phó chủ tịch thành phố Hàn. Phó chủ tịch thành phố Hàn không phải người của bộ đội, người ta trẻ lắm, nhìn còn chưa nhiều tuổi bằng Đại Lực, bố, sao bố lại nhìn con như vậy?

- Con nói Phó chủ tịch thành phố Hàn, Phó chủ tịch thành phố vừa mới đến Hàn Đông?

Trương Tùng Nghệ khiếp sợ nhìn con gái, đôi mắt mở to, hỏi kinh ngạc.

Trương Mai gật đầu:

- Vâng, Đại Lực nói khi Phó chủ tịch thành phố Hàn ở Vinh Châu đã quen với anh ấy.

Được Trương Mai khẳng định, Trương Tùng Nghệ thở phào liền hỏi lại tường tận buổi tối ăn cơm với Hàn Đông ra sao. Biết được Hàn Đông còn mời cả Phó cục trưởng Cục Công an quận Cao Bình, thư ký của Hàn Đông là Tả Nhất Sơn, quả nhiên là những người thân cận của Hàn Đông, còn Hàn Đông lại bảo Vu Đại Lực gọi Trương Mai đi cùng, xem ra là coi trọng Vu Đại Lực. Bình thường mà nói, tuy lái xe là người gần sát với lãnh đạo nhất, nhưng cũng là người có thân phận thấp nhất, lãnh đạo muốn ăn cơm cũng sẽ không mời lái xe ngồi cùng mâm, còn Hàn Đông lại mời Vu Đại Lực, còn bảo Đại Lực gọi bạn gái đến, điều này chứng minh Hàn Đông xem trọng Vu Đại Lực.

- Không ngờ tên tiểu tử Vu Đại Lực lại có phúc như thế, Hàn Đông là người của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, Vu Đại Lực lái xe cho người ta, về sau có tiền đồ tốt một chút cũng hay. Nếu đã như vậy, tiểu Mai yêu nó cũng chẳng sao cả, dù sao nó cũng đòi sống đòi chết phải theo Vu Đại Lực.

Trương Tùng Nghệ thay đổi suy nghĩ, lúc này y đã quyết định sẽ không cản trở Trương Mai và Vu Đại Lực đến với nhau, vì nhờ thông qua Vu Đại Lực y có thể tạo mối quan hệ với Ủy viên thường vụ Thành ủy Phó chủ tịch thành phố Hàn Đông rồi. Nếu có thể được Hàn Đông chiếu cố, thì tiền đồ của y sẽ được mở rộng hơn, không nhắc đến cái khác, được cất nhắc đến cán bộ cấp Cục thì cũng không thành vấn đề lớn.

Hiện giờ Trương Tùng Nghệ là Phó chủ nhiệm Ủy ban Khoa học Kỹ thuật quận Cao Bình, cán bộ cấp Phó phòng, y giữ chức này cũng không ít thời gian rồi. Trước kia lý tưởng của y chính là nghĩ mọi cách để trở thành cán bộ cấp Trưởng phòng, làm nhân vật số một ở Cục nào đó ở quận Cao Bình cũng đủ rồi, vì vậy bây giờ khi biết có thể tạo mối quan hệ với Hàn Đông, trong nháy mắt y nâng kỳ vọng vào tiền đồ lên rất cao.

Trương Mai cũng biết ý định của bố mình, nhưng vì để bố đồng ý chuyện của mình và Đại Lực nên cô cũng chỉ còn cách mượn thế của Hàn Đông.

- Dù sao Phó chủ tịch thành phố Hàn cũng sẽ không để tâm chuyện nhỏ như vậy.

- Ừ, tiểu Mai à, khi nào có thời gian thì con bảo Đại Lực đến nhà ăn cơm, mời luôn cả Chu Chính nhé.

Trương Tùng Nghệ nói bình tĩnh.

- Đương nhiên, nếu mời được cả Tả Nhất Sơn thì tốt nhất. Ừ, hoặc là ăn cơm ngoài hàng cũng được.

Y cũng biết, nếu Trương Mai có thể mời Hàn Đông đến thì là tuyệt nhất, nhưng về cơ bản đó là vọng tưởng, không chút thực tế.

- Con thử xem.

Trương Mai trả lời. Cô cũng biết bố mình là người mê muộn chính trị, tuy chức không lớn nhưng lại luôn nghĩ đến việc tiến tới. Bây giờ dường như là có một tia hi vọng thì chắc chắn ông đã xao động rồi, cho nên khi nghe tới có thể tạo mối quan hệ với người bên cạnh Hàn Đông thì ông đã động lòng. Nói thật, cô rất không thích kiểu thái độ bợ đỡ của bố, nhưng hết cách, ai bảo đó là bố cô. Vì vậy khi nghĩ đến giúp được bố một chút thì giúp, dù sao đám người Chu Chính làm việc rất biết chừng mực.

Sáng ngày hôm sau, Hàn Đông đến văn phòng, Tả Nhất Sơn liền gõ cửa đi vào báo cáo, có Cục trưởng Uông của Cục Giám sát an toàn đến báo cáo công việc.

- Cho ông ấy vào.

Hàn Đông nghĩ, Uông Hân Duệ có vẻ rất biết việc, tối qua gặp mình, hôm nay đã vui vẻ chạy tới báo cáo công việc.

Tả Nhất Sơn đi ra ngoài, nhanh chóng dẫn Uông Hân Duệ đi vào.

- Phó chủ tịch thành phố Hàn, xin lỗi đã làm phiền anh làm việc, tôi đến báo cáo một chút công việc ở Cục Giám sát an toàn.

Uông Hân Duệ đứng ở đó, khuôn mặt nở nụ cười cung kính, lưng hơi hơi cong lại, thái độ cực kỳ thành khẩn.

Hàn Đông gật đầu, không nói gì cả, trong tay đang dở một phần văn kiện, cúi đầu xem dữ liệu.

Uông Hân Duệ thấy vậy vẫn cung kính đứng ở đó, mặt vẫn tươi cười, không chút bất mãn.

Qua mười mấy phút, Hàn Đông mới ngẩng đầu nói:

- Ngồi đi, tôi còn vài phút nữa.

- Không sao, anh cứ bận việc đi.

Uông Hân Duệ cười trả lời.

Hàn Đông liền không để tâm đến y nữa, lại tiếp tục cúi đầu xem dữ liệu.

Lần này Hàn Đông xem khoảng 4-5 phút, rồi đặt tài liệu xuống, nói:

- Có chuyện gì, ngồi xuống rồi nói.

- Cám ơn Phó chủ tịch thành phố Hàn.

Uông Hân Duệ nghĩ, xem ra cửa đầu tiên là mình lọt qua rồi, tiếp theo là phải xem mình biểu hiện thôi. Y tươi cười ngồi nửa mông, eo đã hơi cong lại báo cáo một hồi về công việc ở Cục Giám sát an toàn. Thực ra, những việc này hôm qua đã được y báo cáo rồi, có điều tình hình hôm nay khác, hôm qua là báo cáo thường lệ theo quy định, hôm nay là báo cáo một mình.

- Ừ, tình hình mà anh báo cáo tôi đã biết rồi, sản xuất an toàn quan trọng như Thái Sơn, công việc của Cục Giám sát an toàn phải nắm bắt tốt, các mục công việc, thực thi phải được làm đến nơi đến chốn.

Hàn Đông nói ngắn gọn một, hai câu, rồi cầm tách trà bên cạnh lên uống.

Uông Hân Duệ thấy thế liền đứng dậy, nói:

- Phó chủ tịch thành phố Hàn, tôi không làm phiền anh làm việc nữa. Tất cả trên dưới Cục Giám sát đều mong chờ lãnh đạo đến chỉ đạo công việc.

- Có thời gian rồi nói tiếp.

Hàn Đông đáp, tạm thời hắn chưa muốn đến Cục Giám sát an toàn.

Uông Hân Duệ cẩn thận, nhẹ nhàng lui ra ngoài. Tuy chỉ ngồi trong văn phòng của Hàn Đông 10-20 phút, nhưng y cảm giác thời gian dường như rất lâu vậy. Trong lòng nghĩ, quả nhiên không hổ là lãnh đạo, tuy trẻ tuổi nhưng khí thế đó thì không phải người bình thường là có thể học được.

Ra đến ngoài cửa, Uông Hân Duệ lại khách sáo chào Tả Nhất Sơn rồi mới đi ra ngoài.

Sau đó Tả Nhất Sơn lại gõ cửa đi vào báo cáo, trong lúc vừa rồi Hàn Đông cho gặp Uông Hân Duệ, lại có mấy nhân vật trung tâm của mấy ban ngành gọi điện tới xin gặp báo cáo công việc.

Hàn Đông nói:

- Bảo bọn họ hiện giờ tôi không có thời gian.

Hàn Đông biết, những người này là do hôm qua thấy mình cứng rắn, mạnh mẽ trước Cục trưởng Cục Xúc tiến đầu tư Phạm Huệ Đức, cho nên cuối cùng không nhẫn nhịn nổi mà muốn đến bày tỏ lòng trung thành, nhưng đối với Hàn Đông mà nói, cái mà hắn cần là lúc mọi người lắng nghe, thì phải chăm chỉ làm tốt công việc chức trách của mình, còn đối với những kẻ gió thổi chiều nào theo chiều đó, không biết chăm chỉ làm việc mà chỉ biết luồn cúi thì hắn không có tẹo cảm tình nào cả. Lúc gần tan làm, điện thoại của Hàn Đông vang lên, số máy lạ, Hàn Đông nghe máy, hóa ra là Nguyên Á Văn gọi tới.

- Lãnh đạo, tôi đã đến Tân Châu rồi, không biết buổi trưa lãnh đạo có rảnh không? Có chút công việc tôi muốn báo cáo với lãnh đạo.

Nguyên Á Văn nói trong điện thoại vẻ nghiêm chỉnh.

Hàn Đông tức giận nói:

- Công việc của anh thì báo cáo với tôi cái gì, như vậy đi, buổi trưa cùng ăn cơm, anh đến thẳng nhà khách số một đi, tôi đến bây giờ.

- He he...cũng được, tôi đi ngay đây.

Nguyên Á Văn cười, đáp lại.

Chiếc Audi đỗ tại cổng nhà khách, chỉ thấy Nguyên Á Văn đứng ở đó không ngừng xoa xoa tay. Hàn Đông nhìn thấy buồn cười, bảo Vu Đại Lực dừng xe lại, hạ cửa kính xuống hắn nói:

- Sao lại đứng ở cổng?

- Ôi, người ta không cho vào.

Nguyên Á Văn trả lời, giọng buồn bực.

- Chỉ còn cách đứng đây đợi lãnh đạo thôi.

Hàn Đông khẽ mỉm cười, nói:

- Cái anh này, lên xe đi.

Cùng lúc đó, Hàn Đông nghĩ cái tên Nguyên Á Văn này chỉ sợ là y cố tình làm vậy, nếu thật sự muốn vào thì bảo vệ cũng không thể cứ ngăn cản mãi. Đoán chừng là y muốn dùng cách này để bày tỏ thái độ trước mình.

Phía trước nhà khách số một là nhà hàng, Giám đốc nhà khách cũng biết Ủy viên thường vụ Thành ủy Phó chủ tịch thành phố Hàn Đông ở đây, nên cho người chào hỏi chu đáo, giành một phòng yên tĩnh để tiện cho Hàn Đông ăn cơm.
— QUẢNG CÁO —