Tuy rằng Hề Hiểu Kiến cảm thấy Hàn Đông có khả năng động đến cục Xây dựng, nhưng trong lòng vẫn chưa nghĩ ra được cách gì cả.
Hiện tại, Hề Hiểu Kiến một mặt không hi vọng Hàn Đông đứng hẳn về phía của Hạ Kim Cường, mặt khác lại muốn nghĩ cách đưa công việc có liên quan đến công trình đường Tân Giang vào trong tay mình, vì vậy, anh ta không hi vọng Hàn Đông có hành động gì ở cục Xây dựng.
Nhưng mà, bây giờ bên trong lại trộn lẫn và mang đến một Nguyên Á Văn, khiến cho Hề Hiểu Kiến cảm thấy rất đau đầu. Nguyên Á Văn chỉ là cán bộ cấp Trưởng phòng, lẽ ra căn bản không cần để mắt đến Bí thư Thành ủy này, chỉ là thân phận của Nguyên Á Văn khiến cho Hề Hiểu Minh cảm thấy rất lo lắng trong lòng. Anh ta luôn đặc biệt hỏi về Phan Lợi Chương, biết lúc ấy Nguyên Á Văn thậm chí còn cầm lấy chai rượu để đập người. Nếu như Nguyên Á Văn có ý đồ gì xấu với Phan Lợi Chương, thì sẽ làm khó cho Hề Hiểu Kiến. Tiếp tục dùng Phan Lợi Chương vậy, lại có thể khiến cho Nguyên Á Văn làm ra chuyện gì đó, nhưng nếu như muốn đổi người, chắc chắn là phải thông qua hội nghị thường vụ. Đây là điều mà anh ta không mong muốn.
“Xem ra Hàn Đông cũng có suy nghĩ đó.” Trong lòng Hề Hiểu Kiến thầm nghĩ. Kì thực cho dù Hàn Đông muốn nhúng tay vào công trình đường Tân Giang, anh ta cũng không có vấn đề gì. Điều anh ta lo lắng là sau khi Hàn Đông tiếp nhận rồi, thì sẽ có một số việc sẽ bị phanh phui ra, hơn nữa Hàn Đông còn ở cùng phe với Hạ Kim Cường, như vậy thì anh ta sẽ không dễ dàng hành động được nữa.
Ngồi ở đó suy nghĩ một lúc, Hề Hiểu Kiến liền nhấc điện thoại lên, gọi điện cho Phó Chủ tịch thành phố Tạ Thị Duy, nói:
- Thị Duy, anh có thời gian không, qua chỗ tôi, tôi có chút chuyện muốn nói với anh.
Nếu Hàn Đông đã có hành động, vậy thì Hề Hiểu Kiến để đề phòng, đành phải gọi Tạ Thị Duy đến. Như vậy sau này công trình đường Tân Giang thật sự đã được qua tay, cũng dễ xử lý hơn.
- Chủ tịch thành phố Hàn, đây là đơn của cục Xúc tiến đầu tư về cơ quan tạm thời thiết kế thêm, mời anh xem qua.
Cục trưởng Cục Xúc tiến đầu tư Phạm Huệ Đức cẩn thận nói. Nếu như không phải là cần thiết, anh ta cũng không muốn đến chỗ Hàn Đông, nhưng Cục Xúc tiến đầu tư là cơ quan mà Hàn Đông phân công quản lý, cơ quan tạm thời thiết kế thêm vẫn phải được thông qua cửa ải của Hàn Đông, nên anh ta không thể không đến. Bước vào văn phòng của Hàn Đông, anh ta liền mang theo một giọng điệu.
Hàn Đông đang xem văn kiện, lúc này thản nhiên nói:
- Cứ để ở đây đi.
Trong lòng Phạm Huệ Đức thở phào nhẹ nhõm.
- Chủ tịch thành phố Hàn nếu không còn gì dặn dò, vậy tôi xin phép đi ra ngoài.
Lập tức anh ta cẩn thận đi ra ngoài. Ra đến bên ngoài, trong lòng anh ta nghĩ sau này có chuyện gì vẫn ít đến thì hơn, cứ để cho phó chủ nhiệm Tần Bạch Thần kia đến làm việc, quả thực không được, cũng có thể tìm Phó trưởng ban thư kí Vương Dược Minh cũng được.
Một lát sau, sau khi Hàn Đông xem xong văn kiện xong, cầm lấy đơn của Cục Xúc tiến đầu tư nhìn một lượt, cũng không có gì khác biệt lớn lắm so với những điều mà Hạ Kim Cường nói trước đây. Nghĩ một lát rồi cầm tờ đơn lên, chậm ra đi đến văn phòng của Hạ Kim Cường.
- Chủ tịch thành phố Hàn, chào anh.
Thư ký của Hạ Kim Cường, Chu Kiệt khách sáo ra tiếp đón, sau đó Hàn Đông trực tiếp vào trong, Hàn Đông đến cũng không khách khí, lễ tiết cần thiết là được rồi, nhưng nếu thái quá thì lại không cần thiết.
Hạ Kim Cường đang ngồi ở đó viết gì đó. Nhìn thấy Hàn Đông đến, lập tức hạ bút xuống rồi nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn đến rồi đấy à, mau qua bên này ngồi đi.
Hai người ngồi xuống ở khu tiếp khách, văn phòng của Hạ Kim Cường được trang hoàng còn sang trọng hơn văn phòng của Hàn Đông một chút. Hàn Đông nói được vài câu với anh ta, liền đưa ra đơn của cục Xúc tiến đầu tư, cười nói:
- Chủ tịch thành phố Hạ, đây là đơn của Cục Xúc tiến đầu tư về cơ quan tạm thời thiết kế thêm. Tôi đã xem qua rồi.
- Ừ, để tôi xem xem.
Hạ Kim Cường nhận lấy tờ đơn đó, không lâu sau đã xem xong, giống như những gì mà anh ta tìm hiểu, nhưng khi anh ta nhìn thấy phía dưới không có chữ ký của Hàn Đông, trong lòng không nhịn được phải cười gượng, xem ra trong lòng Hàn Đông vẫn có chút khúc mắc đối với chuyện này. Người thanh niên trẻ này nhìn một cách chặt chẽ đối với địa bàn của mình.
- Chủ tịch thành phố Hàn, anh quên kí tên ở phía dưới này, dưới sự lãnh đạo của cục Xúc tiến đầu tư, tôi tin chắc rằng có thể làm ra được những thành tích lớn hơn nữa.
Hạ Kim Cường cười nói, đồng thời trong lời nói còn ám chỉ rằng cục Xúc tiến đầu tư là địa bàn của Hàn Đông, khiến hắn yên tâm hơn. Anh ta biết, Hàn Đông chắc chắn không phải quên kí tên ở trong đơn của cục Xúc tiến đầu tư, vậy thì Hàn Đông làm như vậy, chủ yếu là thể hiện thái độ của anh ta.
- Vậy sao.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, cầm lấy tờ đơn rồi kí tên, lúc này mới giao cho Hạ Kim Cường.
Sau đó, Hạ Kim Cường kí tên sau cùng, đến lúc này chỉ cần liên hệ với Hề Hiểu Kiến, vậy thì coi như là được rồi.
Hàn Đông ở trong văn phòng của Hạ Kim Cường vài phút, lúc này mới xin phép đi ra ngoài.
Sau khi Hàn Đông đi rồi, Hạ Kim Cường cười khổ một tiếng, lập tức gọi điện thoại cho Phó Chủ tịch thường trực thành phố Khâu Thụy Hòa, nói:
- Anh Khâu, đơn của Cục Xúc tiến đầu tư về cơ quan tạm thời thiết kế thêm, tôi đã kí tên rồi, nhưng anh Khâu à, tôi cảm thấy Phạm Huệ Đức này làm việc không được tốt cho lắm, ngay cả trình tự cơ bản còn làm không tốt, anh là lãnh đạo của anh ta, có thời gian, phải phê bình anh ta một chút.
Khâu Thụy Hòa vừa nghe, liền hiểu ra được ý của Hạ Kim Cường. Tuy người mà Hạ Kim Cường nói là Phạm Huệ Đức, nhưng trên thực tế lại đang nhắc nhở Khâu Thụy Hòa, bảo anh ta phải làm việc theo trình tự và kết cấu, không được vươn tay ra quá dài. Tuy Khâu Thụy Hòa là Phó Chủ tịch thường trực thành phố, nhưng nhúng tay vào địa bàn của Hàn Đông cũng không thích hợp, Hàn Đông cũng là ủy viên thường vụ Thành ủy, có sự khác biệt rất lớn so với những Phó Chủ tịch thành phố bình thường.
- Chủ tịch thành phố Hạ, tôi tin rằng dưới sự lãnh đạo của Chủ tịch thành phố Hàn, cục Xúc tiến đầu tư chắc chắn có thể làm ra được những thành tích lớn hơn so với trước đây nữa. Cục Xúc tiến đầu tư này tôi không thích hợp để nói nhiều.
Khâu Thụy Hòa lập tức liền tỏ thái độ. Nếu thân mình ở một trận doanh, như vậy những lời nên nghe thì vẫn phải nghe. Tuy nhiên trong lòng Khâu Thụy Hoa ít nhiều cũng có chút không thoải mái đối với Hàn Đông, trong lòng nghĩ người này chắc chắn là đã đi tìm Hạ Kim Cường để nói rồi, Hạ Kim Cường mới đem những lời này ra để thức tỉnh mình.
Mọi người đều là người thông minh, Hạ Kim Cường cười nói:
- Dưới sự lãnh đạo của Cục Xúc tiến đầu tư, cũng làm ra những thành tích không nhỏ đâu.
Tắt điện thoại, Hạ Kim Cường cũng đành bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thầm nghĩ Khâu Thụy Hòa người này rất có quyền lực, nếu không, anh ra đã thăng lên làm Phó Chủ tịch thường trực thành phố rồi, sao còn muốn bắt người của Hàn Đông mà không chịu thả. Thân là nhân vật số một của văn phòng Ủy ban nhân dân, những biến động ở trong đó, Hạ Kim Cường đềm nắm rõ như lòng bàn tay, anh ta không hi vọng Khâu Thụy Hòa có vấn đề gì với Hàn Đông.
Lúc sắp tan làm, điện thoại của Hàn Đông vang lên, là một số điện thoại lạ, nhưng có thể biết được số điện thoại của Hàn Đông, hẳn là cũng không phải người bình thường, bởi vậy trong lòng Hàn Đông có chút nghi ngờ, nhấc máy lên nói:
- A lô, ai đấy?
- Anh họ Hàn phải không? Tên là gì vậy?
Trong điện thoại phát ra một âm thanh ngang ngược.
Hàn Đông thầm nghĩ, người này là ai vậy, không ngờ lại biết mình họ Hàn, lại còn gọi vào số điện thoai di dộng của mình nữa, sao còn hỏi tên của mình, liền hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói:
- Anh là ai vậy?
- Tôi.
Đối phương bị thái độ của Hàn Đông chặn lại, lập tức thẹn quá hóa giận, nói:
- Anh quan tâm đến tôi làm gì, biết Lữ Nam Phương không? Anh có quan hệ gì với anh ta?
- Lữ Nam Phương?
Hàn Đông có chút không hiểu, Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không nói phải ở thành phố Tân Châu vào ngày, hôm nay mình đã đi làm rồi, anh ta và Ngưu Chí Không tự mình hành động, lẽ nào nhanh như vậy mà đã xảy ra sự cố gì sao?
Tuy nhiên, Hàn Đông tin Lữ Nam Phương hẳn là không đến mức làm ra chuyện như vậy. Cuộc điện thoại này đương nhiên cũng có chút đột ngột, vì thế Hàn Đông thản nhiên nói:
- Tôi biết Lữ Nam Phương, có chuyện gì không?
- Hừ, anh có chuyện gì, anh ta suýt chút nữa thì đâm vào cục trưởng của chúng tôi, thái độ còn rất kiêu ngạo nữa, đợi nhận lấy hậu quả đi.
Đối phương khinh thường nói:
- Anh ta biết anh, dù thế nào, anh cũng phải qua đây quản anh ta đi chứ?
- Quản, sao tôi lại không quản chứ, tuy nhiên các anh ở đơn vị nào?
Hàn Đông cũng không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, song ít nhất giọng điệu của người đang nói trong điện thoại này khiến cho Hàn Đông rất khó chịu, vì thế mới nghĩ ra cách hỏi xem rốt cuộc là người của cơ quan nào. Người kia không phải là nói Lữ Nam Phương suýt chút nữa đâm phải xe Cục trưởng của họ hay sao, cũng chính là nói vẫn chưa đâm mà.
- Đây là đồn công an Kim Giang, anh hãy mang chút tiền đến đây.
Đối phương bây giờ vẫn không biết rằng đã dây vào người không nên dây, cái giọng điệu nhằm vào Hàn Đông lúc nãy, anh ta liền cảm thấy đến lúc đó nhất định phải gây khó dễ cho Hàn Đông mới được. Dù sao xe của Cục trưởng bị đâm hỏng rồi, hơn nữa suýt chút nữa thì đâm phải Cục trưởng, vậy thì bảo Hàn Đông bỏ chút tiền ra cũng đáng.
Hàn Đông lập tức gọi điện thoại cho Chu Chính, hỏi:
- Đồn công an Kim Giang là tình hình gì vậy?
Nghe Hàn Đông hỏi đến đồn công an Kim Giang, Chu Chính cũng rất nghi ngờ, trong lòng nghĩ sao lãnh đạo bỗng nhiên lại quan tâm đến một đơn bị nhỏ bé như vậy, song vẫn nói một cách thật thà:
- Đồn trưởng, chỉ đạo viên đều là người của Cao Lập Xã, lời của tôi căn bản đều như gió thổi ngang tai mà thôi.
- Như vậy đi, phó Cục trưởng anh phải nắm chắc lấy mới được, dù sao vẫn đường đường là phó Cục trưởng Đảng ủy Công an. Đợi lát nữa anh tự mình đến đồn công an Kim Giang một chuyến, tôi cũng phải đi.
- Vâng, tôi lập tức đi ngay.
Chu Chính vừa nghe Hàn Đông chắc chắn có chuyện, trong lòng liền cảm thấy vui mừng.
Trên thực tế, sau khi trải qua buổi tối xử Phan Lợi Chương ở cục Xây dựng đô thị, anh ta liền về Ủy ban nhân dân quận báo cáo công tác. Chủ tịch quận có thái độ đối với anh ta tốt hơn nhiều so với trước đây, anh ta biết chủ yếu là vì Thường Tĩnh Phong biết mình và Hàn Đông hay đi cùng nhau, nên giúp Hàn Đông làm chuyện này, vậy thì đó là chuyện rất hiếm có rồi.
Hàn Đông cười nói:
- Vậy thì chưa cần đâu. Anh cứ đợi khoảng mười phút nữa rồi hãy đi, để tôi đi xem tình hình trước đã.
Tắt điện thoại, Hàn Đông liền dặn Tả Nhất Sơn gọi Vu Đại Lực, bảo anh ta lái chiếc xe Santana của mình đến chờ ở trước cổng Ủy ban nhân dân thành phố.
- Người này cũng không biết lại làm những cái gì nữa. Hàn Đông cười khổ một chút. Nếu Lữ Nam Phương nói số điện thoại của mình ra, nhưng lại không nói cho đối phương biết mình là ai, xem ra cũng là có ý muốn ẩn giấu thân phận.
Sau đó Hàn Đông cùng với Tả Nhất Sơn đi xuống lầu, ra đến bên ngoài sân ủy ban nhân dân. Vu Đại Lực đã đem xe đến và chờ ở đó.
Tả Nhất Sơn giúp Hàn Đông mở cửa xe, đợi sau khi Hàn Đông lên xe xong, mới ngồi vào vị trí ghế phụ, sau đó bảo Vu Đại Lực đi đến đồn công an Kim Giang.
Vu Đại Lực lặng lẽ lái chiếc xe, nhanh chóng đi đến đồn công an.
Vừa đến đồn công an Kim Giang, liền nhìn thấy chiếc xe BMW của Ngưu Chí Không ở ngoài sân, đèn xe bên trái bị hỏng, xem ra quả thực là bị đâm xe, song vừa nãy trong cuộc điện thoại có nói Lữ Nam Phương suýt chút nữa đâm vào Cục trưởng của họ, nhưng bất luận là Cục trưởng của cục nào, chuyện gì cũng phải nói rõ đạo lý, cuộc điện thoại lúc trước khiến cho Hàn Đông ý thức được, chỉ sự người gọi điện thoại là người không biết phân biệt phải trái.
Khi xuống xe, Hàn Đông liền đi đến phòng trực ban hỏi một chút, người trực ban đó không biết Lữ Nam Phương là ai, song Hàn Đông nhắc đến cả chiếc xe BMW ở trong sân, anh ta liền biết ngay, liếc mắt nhìn Hàn Đông rồi nói:
- Người mà anh nói là người đã đâm phải Cục trưởng Hứa. Ha ha, vậy thì anh là người đem tiền đến rồi, mau đi nhanh đi, ở trên lầu đó.
Hàn Đông cười cười, lập tức liền cùng với Tả Nhất Sơn đi lên lầu. Trên lầu có một phòng thẩm vấn, Tả Nhất Sơn tiến đến phía trước gõ cửa, nhanh chóng có một thanh niên mặt đầy chứng cá thò đầu ra hỏi:
- Các anh làm gì vậy?
- Tôi là người đến bảo lãnh cho Lữ Nam Phương, là cuộc điện thoại gọi như thế.
Hàn Đông thản nhiên nói, nghe giọng điệu nói chuyện của tiểu tử này, Hàn Đông có thể đoán ra được trước đó anh ta chính là người đã gọi điện thoại cho mình.
- Ha, người vừa nãy nhận điện thoại chính là anh sao.
Quả nhiên viên cảnh sát trẻ tuổi vừa nghe xong, mắt liền sáng, sau đó Hàn Đông nói:
- Giọng điệu tiểu tử này khá lắm.
- Bái Trường, người đã đến chưa, mau cho anh ta vào trong đi.
Bên trong có một giọng nói khá thô vang lên. Viên cảnh sát trẻ kia liền quay đầu cười rồi nói:
- Đúng vậy, họ đã đến rồi, còn mang theo cả người nữa.
Sau đó, anh ta quan sát Hàn Đông từ trên xuống dưới, hình như hắn không có dáng vẻ mang theo tiền đến, lập tức liền nhìn sang Tả Nhất Sơn, nhìn thấy trong tay anh ta cầm một cái túi nhỏ, liền tỏ vẻ tươi cười.
Trên thực tế, bên trong cái bọc nhỏ ở trong tay Tả Nhất Sơn chứa điện thoại di động của Hàn Đông. Chiếc điện thoại này là Ủy ban nhân dân thành phố cấp cho Hàn Đông, chuyên dùng để liên lạc trong công việc, còn điện thoại của bản thân Hàn Đông, thì không phải ai cùng đều biết cả.
Bước vào trong phòng, chỉ thấy Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không đều dựa vào ghế, xem ra hai người cũng không nhận được sự đối xử gì khác, chỉ là bị còng tay lại mà thôi. Đương nhiên Hàn Đông trước đây cũng nghĩ đến điểm này, nếu không Lữ Nam Phương hẳn là không có gì để nói như vậy, bằng không đã nói ra tên của mình rồi
Nhìn thấy Hàn Đông tiến vào, Ngưu Chí Không liền cười khổ, còn Lữ Nam Phương lại cười ác ý.
Hàn Đông tức giận nói:
- Sao vậy, như vậy vui lắm sao?
Còn hai viên cảnh sát khác ở trong phòng, Hàn Đông liền tự động không quan tâm đến. Cho dù là Trưởng đồn công an Kim Giang, cũng chỉ là cán bộ cấp tổ mà thôi, sao có thể khiến cho Hàn Đông để mắt tới được.
Sở dĩ Hàn Đông đích thân chạy đến đây một chuyến, chủ yếu là đến vì Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không.
Lữ Nam Phương cười ha ha, nói:
- Đây còn không phải là muốn cho anh xem tình hình của cơ sở sao?
Ngưu Chí Không nói:
- Việc này không liên quan đến tôi, dù sao tôi là bị ép thôi.
Sau khi nhìn thấy Hàn Đông vào trong, căn bản bỏ mặc mình và những người khác, Trưởng đồn công an Kim Giang, Tô Gia Hạo liền khó chịu, anh ta trừng mắt nhìn Hàn Đông, nói với giọng không hài lòng:
- Các anh là người đến bảo lãnh sao? Mang bao nhiêu tiền đến?
Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, không nói gì, hắn mặc kệ Trưởng đồn công an bé nhỏ kia.
Tả Nhất Sơn thấy vậy, hỏi:
- Các anh cần bao nhiêu tiền?
- Ha ha, cũng không nhiều, cũng chỉ có năm mươi nghìn thôi. Xe của cục trưởng Hứa phải sửa mất vài nghìn, ngoài ra cái chân bị thương của cục trưởng Hứa, phí trị liệu cũng phải mất đến vài ngàn.
Tô Gia Hạo nói xong, nhìn Hàn Đông rồi nghĩ rằng, tên tiểu tử này không phải là rất giàu sao, năm mươi ngàn hẳn là cũng không là cái gì cả. Kì thực sở dĩ Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không không nhân được gì cả, chính là vì chiếc xe BMW kia. Thông thường mà nói người lái được chiếc xe đó đều không thể là người bình thường, chỉ có điều nhìn thấy biển số xe của Thục Đô, lại nghe thấy Ngưu Chí Không nói hai người họ đến xem có phương pháp kiếm tiền gì không, vì thế Tô Gia Hạo liền quyết định ra tay để đi nịnh hót Cục trưởng.
Lữ Nam Phương không hài lòng nói:
- Này, anh có nhớ sai không vậy, rõ ràng là anh ta đi quá làn đường đâm vào xe của chúng tôi, hơn nữa anh ta cũng không bị thương.
Anh ta nói như vậy, kì thực chính là giải thích tình hình cho Hàn Đông biết một chút.
Nghe xong lời của hắn, sắc mặt Hàn đông càng khó coi.
Tả Nhất Sơn hỏi:
- Ai là Cục trưởng Hứa?
- Anh hỏi nhiều như vậy để làm gì?
Tô Gia Hạo trừng mắt nói:
- Lấy tiền ra thì thả người, bớt nói những lời vô nghĩa ấy đi.
Tả Nhất Sơn đương nhiên không sợ anh ta, nói:
- Tiền chắc chắn không có vấn đề, vẫn còn để ở trên xe, nhưng chúng tôi muốn làm rõ xem đã xảy ra chuyện gì, nếu không làm sao mà giao tiền được.
- Hừ, xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Tô Gia Hạo nghĩ thầm rằng nhìn dáng vẻ của mấy người này, chắc cũng sẽ không biết được nhân vật quyền thế nào, nếu không sẽ không mau chóng qua đây đưa tiền. Tuy thái độ của Hàn Đông có chút lạnh lùng, nhưng bị người khác lừa chắc chắn là khó chịu rồi. Tuy đối với Tô Gia Hạo mà nói, bản thân không coi là xảo trá:
- Nói cho các anh biết, người mà họ đâm phải là Cục trưởng Hứa của cục thành phố, lúc này nên thành thực giao tiền đi, còn dài dòng nữa, thì không còn cái giá năm mươi ngàn nữa đâu.
- Là Hứa Kiến Thế phải không?
Hàn Đông lạnh lùng nói:
- Năm mươi ngàn không phải là nhiều, song nếu có sự cố, sao anh ta không ở đó, các anh chấp pháp thế nào đây?
- Nền văn minh chấp pháp thế nào phải đợi đến lượt anh nói hay sao?
Tô Gia Hạo rất khó chịu với thái độ của Hàn Đông:
- Có nộp tiền hay không? Nếu không nộp tiền, chúng tôi sắp tan làm đi ăn cơm rồi.
Hàn Đông không quan tâm đến anh ta, nói với Tả Nhất Sơn:
- Gọi điện cho Hứa Kiến Thế, bảo anh ra trong vòng 10 phút nữa phải qua đây. Tôi muốn xem xem vết thương của anh ta nghiêm trọng cỡ nào!
- Vâng.
Tả Nhất Sơn nói, liền lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra, gọi điện cho Cục trưởng Công an thành phố Hứa Kiến Thế. Trước đây Tả Nhất Sơn đã lưu những số điện thoại của nhưng nhân vật quan trọng trong thành phố, nên cũng không mất bao lâu để tìm số điện thoại của Hứa Thế Kiến.
- Anh
Tô Gia Hạo vừa nghe Hàn Đông nói xong, lại thấy Tả Nhất Sơn lôi điện thoại ra bấm số, hiển nhiên vừa nãy họ không phải đang diễn kịch, nhanh chóng thay đổi sắc mặt, trên trán lấm tấm mồ hôi, hoảng sợ nhìn Hàn Đông, nhưng lại không nói được nên lời. Đối phương vẫn có bộ dạng ung dung, hiển nhiên có thể điều khiển được Hứa Thế Kiến. Người thanh niên trẻ tuổi này rốt cuộc có lai lịch gì?
Lúc này trái tim của Tô Gia Hạo giống như bị rơi xuống hầm băng trong năm năm, lạnh đến cứng cả người, thái độ vừa nãy của anh ta không tốt, thậm chí còn muốn đối phương phải giao nộp năm mươi ngàn, còn bây giờ đối phương ngay cả Cục trưởng Công an Hứa Thế Kiến còn không sợ, vậy thì cái chức Trưởng đồn công an nhỏ bé của anh ta chắc chắn là không coi ra gì rồi.
Chuyện lần này đương nhiên anh ta biết trách nhiệm và không đặt ở trên người Lữ Nam Phương bọn họ được. Chẳng qua là vì Hứa Thế Kiến dặn anh ta phải chăm sóc tốt hai người này, anh ta lại toàn tâm nịnh bợ, mới gây ra chuyện như vậy.
Mấy cảnh sát khác, lúc này, đều đứng ở đó, toàn thân hơi run rẩy.
Viên cảnh sát trẻ mặt đầy chứng cá kia sợ đến tái xanh cả mặt, cẩn thận bước từng bước đi ra ngoài cửa.
Tuy nhiên anh ta vừa mới đi tới cửa, liền nhìn thấy Phó trưởng phòng Công an quận Chu Chính nhanh chóng đi lên, anh ta liền co rút vào cạnh cửa.
Chu Chính vừa ở dưới lầu đã hỏi qua Vu Đại Lực, biết Hàn Đồng và Tả Nhất Sơn đã lên trên được mấy phút rồi, liền lập tức đi lên trên.
- Lãnh đạo, tôi tới rồi đây.
Chu Chính vừa bước vào, liền cung kính lên tiếng chào hỏi với Hàn Đông.
Tô Gia Hạo thấy thế, trong lòng càng sợ hãi, anh ta là thân tín của Cao Lập Xã, còn bây giờ Chu Chính, người cạnh tranh với Cao Lập Xã lại đến đây, biết được chuyện này, cái chức trưởng đồn công an của anh ta liệu có được tiếp tục làm nữa hay không?
Hàn Đông nói:
- Ừ, đến rồi à, đợi Hứa Kiến Thế đến rồi hãy nói.
- Cục trưởng Hứa.
Chu Chính sửng sốt, không thể ngờ rằng chuyện này lại liên quan đến Hứa Kiến Thế, xem ra vẫn thật trùng hợp, tối hôm đó chuyện của cục Xây dựng đô thị Phan Lợi Chương, cục trưởng Hứa Kiến Thế cũng đã ra mặt, chẳng qua sau đó lại ngừng hành động trong lặng lẽ mà thôi.
Giờ phút này, Cục trưởng Công an thành phố Hứa Kiến Thế đang cùng với người khác ăn bữa trưa, vừa uống được hai ly rượu, đang ba hoa khoác lác, điện thoại ở trong túi vang lên, vừa giở ra xem, không ngờ là số điện thoại của Hàn Đông, anh ta kinh ngạc, nói với những người ở bên trong, nói:
- Trật tự một chút.
Sau đó anh ta đứng dậy, nói với giọng điệu cung kính:
- Chủ tịch thành phố Hàn, chào anh.
- Cục trưởng Hứa, tôi là thư ký của Chủ tịch thành phố Hàn, Tả Nhất Sơn. Chủ tịch thành phố Hàn mời anh trong 10 phút nữa phải đến đồn công an Kim Giang ngay.
Tả Nhất Sơn nói xong câu này, liền trực tiếp tắt máy.
Còn Hứa Kiến Thế nắm lấy điện thoại di động, sắc mặt liền thay đổi.
- Mẹ nó, sao anh ta lại nhúng tay vào!
Hứa Kiến Thế buồn bực lẩm bẩm. Vốn dĩ khi anh ta đến dự tiệc, là tự mình lái xe đến, đi hơi nhanh một chút, đâm vào bên ngoài chiếc xe BMW ngoại tỉnh một chút, đèn xe bị phá hỏng, bản thân anh ta cũng không có vấn đề gì, song chuyện này lại khiến tâm trạng của anh ta rất khó chịu, đúng lúc đồn công an Kim Giang cách đó không xa, anh ta liền gọi đồn công an, bảo họ đi sửa chữa lại chiếc xe BMW một chút, lập tức liền lái xe đi ăn cơm. Tuy nhiên, thế nào anh ta cũng không ngờ rằng, Hàn Đông lại biết được chuyện này, hơn nữa còn nhúng tay vào, điều này khiến anh ta rất khó chịu, lại có chút lo lắng. Dù sao hôm đó chuyện của Phan Lợi Chương, anh ta là người gọi điện thoại bảo Chu Chính thả người, đến giờ Hàn Đông vẫn chưa tìm anh ta nói chuyện này. Hiện nay lại xảy ra chuyện chiếc xe BMW, xem ra Hàn Đông đang chú ý đến mình.
Tuy nhiên, Hàn Đông mặc dù không có phân công quản lý cục Công an, nhưng hắn là ủy viên thường vụ Thành ủy, nếu hắn đã bảo anh ta trong 10 phút phải đến đó, Hứa Kiến Thế vẫn không thể không lập tức đi xe đến.
Trên đường đi, anh ta đã nghĩ rồi, nếu như chuyện của chiếc xe BMW, vậy thì đến lúc đó bản thân cứ đổ tội cho Trưởng đồn công an kia là được rồi, dù sao ai cũng không có chứng cứ nói rằng bản thân mình bảo đồn trưởng kia đối phó với hai người đó.
Không đến mười phút, Hứa Kiến Thế liền lái xe cảnh sát của mình đến đồn công an Kim Giang. Vừa xuống xe, anh ta liền đứng xuống. Căn cứ vào văn kiện của Thành ủy, lúc trưa là lúc không được phép uống rượu, nhưg anh ta vẫn uống hai ly. Bây giờ mặt vẫn đang nóng lên, tửu lượng của Hứa Thế Kiện không tệ, nhưng uống rượu lại dễ khiến cho mặt đỏ lên. Tuy nhiên, một hai ly đối với anh ta mà nói căn bản là không có vấn đề gì, nhưng vẻ mặt đỏ ửng lên thế kia, lại giống như một người đã uống cả cân rượu.
“Mẹ nó, thật xui xẻo. Cái gì cũng đều đến cùng nhau.”