Người Cầm Quyền

Chương 476: Hợp tác



Liên quan tới điều chỉnh nhân sự của thành phố Tân Châu, khiến quan viên các cấp trên dưới Tân Châu vô cùng kinh ngạc, mọi người cũng không thể ngờ được Tỉnh ủy có thể điều chỉnh như vậy. Hoàng Văn Vận đã không thanh âm gì kiếm được vị trí Thường ủy vào tay, tuy cấp bậc vẫn là Phó giám đốc sở, nhưng quyền lực tiến một bước lớn. Cho dù ông ta về sau không thể kiêm nhiệm Phó chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố, cho dù chỉ là chức vị Thường ủy, vậy thì ông ta ít nhất cũng đã là lãnh đạo Thành ủy rồi.

Phan Vân Duệ định là Phó giám đốc cấp sở, đề danh Phó chủ tịch mặt trận tổ quốc thành phố Tân Châu, chức vị Bí thư đảng ủy khu công nghệ cao của ông ta đang trống, người sáng suốt thấy vậy liền biết là vì Hoàng Văn Vận lên Thành ủy Thường ủy mà lưu lại.

Mà lẫn này Phí Nguyệt Sương không được lên làm Thường ủy Thành ủy, nhưng lại bị đề Phó giám đốc cấp Sở, đồng thời bị đề danh Phó chủ tịch thành phố Tân Châu, cũng coi như là bước tiến khá tốt.

- Đáng giận.

Hề Hiểu Kiến trong văn phòng tức giận quát, sắc mặt ông ta xanh mét. Tỉnh ủy quyết định khiến ông ta không ngờ tới, mắt nhìn thấy chức Thường ủy tới tay rồi, nhưng không ngờ Hoàng Văn Vận cướp được vị trí này.

Hề Hiểu Kiến đương nhiên biết mối quan hệ giữa Hoàng Văn Vận và Hàn Đông, chắc chắn là do Hàn Đông làm ra. Bây giờ Hề Hiểu Kiến nhớ lại hôm đó trên hội nghị Thường vụ bộ dạng tươi cười của Hàn Đông, cảm thấy tên đó lúc đó chắc chắn đã có sự chuẩn bị, cho nên mới có bộ dạng vậy, bây giờ nghĩ tới, trong lòng Hề Hiểu Kiến vô cùng tức giận.

Bởi vậy, kế cộng của ông ta liền bị đánh gãy tất cả, tuy rằng Phí Nguyệt Sương thành công trong chức Phó giám đốc cấp sở, nhưng bị đề danh Phó chủ tịch thành phố, cỏ thể nói ông ta ở Ủy ban nhân dân thành phố lại nhiều thêm một người, đến lúc đó cũng dễ khống chế Hạ Kim Cường, nhưng lại mất đi một phiếu Thường ủy, cái này mới là quan trọng nhất.

Điều chỉnh nhân sự lần này, tổng cộng đề cập tới ba người, mà Phí Nguyệt Sương là người của Hề Hiểu Kiến, Phan Vân Duệ là người của Hạ Kim Cường, Hoàng Văn Vận có mối quan hệ tốt với Hàn Đông, ngược lại Phó bí thư Ngụy Du Vĩ chút ưu đãi cũng không có được.

Trong ba người này, Hàn Đông hạ bệ Ngô Cần, trở thành người thắng lớn nhất, Hoàng Văn Vận tuy không thể kiêm chức Phó chủ tịch thành phố, nhưng lại trở thành Thường ủy Thành ủy, quyền lực lớn hơn trước nhiều rồi, Phó chủ tịch thành phố chỉ có thể làm việc, mà Thường ủy Thành ủy quản người, trong đó sự khác biệt lớn lắm. Và bởi vậy, Hề Hiều Kiến đối với lực khống chế thành phố Tân Châu, rõ ràng cũng yếu đi nhiều so với trước, thật là khó mà có thể ngăn chặn được Hạ Kim Cường.

- Haizz, không ngờ năng lượng của Hàn Đông lớn như vậy, Hoàng Văn Vận không phải là người được chọn, lại được Tỉnh ủy thông qua.

Hạ Kim Cường ngồi trong văn phòng, cau mày tự nói, trước mặt ông ta, gạt tàn thuốc lá đã đầy mẩu đầu lọc rồi.

Vừa nhận được tin, Hạ Kim Cường liền tự nhốt mình trong văn phòng, lần này điều chỉnh nhân sự, ông ta bề ngoài cũng thu hoạch được một Phó giám đốc sở, nhưng trên thực tế thì mất nhiều hơn được. Phan Vân Duệ làm Phó giám đốc cấp sở, đề danh Phó chủ tịch Mặt trận tổ quốc thành phố, vậy không thể đảm nhiệm thêm chức Bí thứ đảng ủy khu công nghệ cao, Hoàng Văn Vận thân là Thường ủy Thành ủy, lại không có chức danh xác thực nào, vậy thì ý đồ của Tỉnh ủy là rất rõ ràng rồi, Phan Vân Duệ điều ra cũng là vì vị trí của Hoàng Văn Vận, thế thì lực khống chế của Hạ Kim Cường đối với khu công nghệ cao sẽ mất đi dù Phan Vân Duệ kinh doanh ở đó khá tốt, nhưng Hoàng Văn Vận dựa vào thân phân Thành ủy Thường ủy có thể kiêm Bí thư đảng ủy khu công nghệ cao, bởi vậy thu dọn mạng khu công nghệ cao chắc chắn không có vấn đề gì. Mà mặt khác, Phí Nguyệt Sương bị Tỉnh ủy đề danh làm ứng cử viên Phó chủ tịch thành phố, Phí Nguyệt Sương này là người của Hề Hiểu Kiến, bởi vậy, Hề Hiểu Kiến ở Ủy ban nhân dân tỉnh nhét được hai người, cái này khiến cho công việc về sau của ông ta không dễ làm.

Bây giờ Hạ Kim Cường, trong lòng vô cùng buồn bực, lại có một cảm giác thất bại.

- Xem ra ta thật sự coi thường Hàn Đông rồi, đồng thời cũng không đủ kiên quyết để lôi kéo hắn.

Trong lòng Hạ Kim Cường thầm nghĩ.

- Lần trước Hề Hiểu Kiến và Ngụy Du Vĩ đã hợp tác một lần, sợ rằng về sau còn hợp tác nhiều hơn nữa, vậy thì nếu như ta không mau chóng hình thành liên minh với Hàn Đông, chỉ sợ sau này thật sự bị Hề Hiểu Kiến chèn ép mà chết mất. Chỉ là, Hàn Đông tên tiểu tử này khó lay chuyển

Hạ Kim cường ngồi trong văn phòng, trong lòng chẳng biết làm thế nào, ông ta càng nghĩ, càng cảm thấy việc cấp bách là làm thế nào lôi kéo Hàn Đông đây, cho dù không thể lôi kéo Hàn Đông gia nhập phía mình, ít nhất cũng để Hàn Đông hình thành liên minh với mình, nếu không sao có thể đè được liên minh giữa Hề Hiểu Kiến và Ngụy Du Vĩ chứ. Ông ta liền đứng dậy, đi đi lại lại trong văn phòng một lượt, cau mày, trong lòng đau khổ suy tư.

Vòng vo một hồi, ông ta quay về chỗ ngồi, sau đó cầm lấy điện thoại, gọi đi một số, cười nói

- Lão Chu, tôi Hạ Kim cường, rảnh chứ?

- Chủ tịch Hạ, có chỉ thị gì?

Chu Khải Kiệt cười trong điện thoại nói.

Hạ Kim Cường mỉm cười nói

- Lão Chu, ông ít đến chỗ tôi rồi, tôi gọi điện cho ông, có chút chuyện muốn nói chuyện với ông

Ông ta gọi điện thoại, là vì muốn tiến một bước với Chu Khải Kiệt bên đó. Hạ Kim Cường cảm thấy bản thân có chút không hiểu gã thanh niên này, ông ta nghĩ mối quan hệ giữa Chu Khải Kiệt và Hàn Đông cũng khá, vậy dựa vào lần này hỏi han tỉ mỉ một chút, như thế cũng dễ tiến một bước thiết lập mối quan hệ với Hàn Đông.

Đương nhiên, ông ta cũng hy vọng Chu Khải Kiệt nói với Hàn Đông một chút, như thế mới là tốt nhất.

Chu Khải Kiệt nghe ngữ khí của Hạ Kim Cường, liền hiểu ra ý đồ thật sự của Hạ Kim Cường. Trên thực tế, thay đổi nhân sự lần này ở thành phố Tân Châu. Tự nhiên giấu không được quan viên của Tân Châu không xa, Chu Khải Kiệt cũng biết Hàn Đông lần này đẩy Hoàng Văn Vận lên, để ông ta trở thành Thường ủy Thành ủy Tân Châu, cái này khiến trong lòng Chu Khải Kiệt hâm mộ, ông ta biết thân phận thật sự của Hàn Đông, bởi vậy bây giờ Hoàng Văn Vận có thể làm việc cho Hàn Đông, ông ta cảm thấy vận khí của Hoàng Văn Vận cũng khá tốt đấy chứ. Tuy ông ta cũng biết Hàn Đông coi trọng mình, con đường làm quan tương lai mình, có lẽ là có thể nhận được sự giúp đỡ của Hàn Đông, nhưng chung quy vẫn chưa được làm việc cùng Hàn Đông, để Hàn Đông bất cứ lúc nào hiểu được tình hình công việc của mình mới tốt được.

- Lão Hạ, tôi đối với con người Hàn Đông vẫn có chút hiểu biết, theo đuổi lớn nhất của hắn bây giờ, là làm ra được thành tích nhiều hơn.

Chu Khải Kiệt nghĩ một chút, ông ta nói chuyện một hồi với Hạ Kim Cường, có thể cảnh tỉnh một chút cũng tốt.

- Hàn Đông trẻ tuổi, những đã là Phó giám đốc sở, ông cảm thấy hắn sẽ ở thành phố Tân Châu, ở tỉnh Tây Xuyên luôn không? Huống hồ hắn trước kia làm ra những thành tựu đó, có hạng mục nào mà không phải người bình thường nào cũng có thể làm được, tôi nghĩ thành phố Tân Châu chắc chắn không phải mục tiêu của hắn, vậy thì tương lai hắn sẽ bay đi, đến một vị trí cao hơn, cũng là điều bình thường, lão Hạ ông có trợ thủ như vậy, thì cần gì phải nghĩ nhiều làm gì chứ!

Ông ta nói lời này vô cùng thành khẩn, chỉ thiếu điều không nói rõ ra thành phố Tân Châu chỉ là chỗ qua đường mà thôi. Ông cần gì phải tranh với hắn. Nói như vậy, một là khuyên giải Hạ Kim Cường, hai là cũng là vì Hàn Đông đủ an tâm làm việc. Ông ta thân ở quan trường, tự nhiền chỉ cần Hàn Đông muốn làm chút việc, tốt nhất là có người ủng hộ mới được, ít nhất Hạ Kim Cường có chút qua lại với hai người bọn họ.

- Ha ha, lão Chu, đa tạ ông rồi. Ông nói như vậy, tôi thật sự mở mắt rồi.

Hạ Kim Cường nghe Chu Khải Kiệt nói một phen, trong lòng lập tức hoàn toàn tỉnh ngộ bản thân sao không nghĩ ra chứ, trước đây đã muốn lôi kéo Hàn Đông lại không muốn từ bỏ chút quyền lợi, cho nên Hàn Đông vẫn thái độ không rõ. Nhưng Hàn Đông muốn làm việc, mình bỏ quyền cho hắn, dường như cũng không có gì xấu, ít nhất Hàn Đông làm ra được thành tích, mình cũng có công lao chứ. Vậy thì, phàm Hàn Đông muốn làm việc, mình giao quyền cho hắn. Lại còn phối hợp với hắn, trái lại, lẽ nào Hàn Đông không biết báo đáp mình sao.

Nghĩ như vậy, Hạ Kim Cường trong lòng hoàn toàn được giải thoát, lập tức vui sướng trong lòng. Trên thực tế, ông ta cũng là bởi vì thế cục cấp bách trước mắt, không thể không nghĩ biện pháp từ các phương diện, nhưng được Chu Khải Kiệt khuyên giải, tự nhiên nghĩ thông. Thân ở qua trường, gần như đều có một sự linh hoạt xoay chuyển, chỉ cần có cùng chung lợi ích, vậy thì không lo không có cơ hội hợp tác.

Trong điện thoại, Hạ Kim Cường luôn miệng mời Chu Khải Kiệt có thời gian tới Tân Châu chơi. Ông ta nhất định tiếp đón tốt Chu Khải Kiệt.

Dập điện thoại, Hạ Kim Cường vẻ mặt hưng phấn, cầm cốc trà lên uống một ngụm, sau đó lại nhấc điện thoại, vừa mới gọi mấy số điện thoại, liền rất nhanh đặt ông nghe xuống.

- Thôi vậy, ta vẫn nên có chút thành ý, tự mình qua đó nói với hắn, trẻ tuổi cũng cần có thể diện, dù sao chỉ cần hắn có thể giúp mình, mình khách khí một chút cũng chả sao.

Hạ Kim Cường tự nói, lập tức chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi qua đó, Thư ký Chu Kiệt Trác của ông ta liền đứng dậy đi cùng, ông ta khoát tay, lập tức đi lên lầu.

Hàn Đông lúc này đang xem văn kiện, văn kiện các phương diện trong Ủy ban nhân dân thành phố khá nhiều, phải đọc, ký tên, có vài thứ là việc hắn được phân công quản lý, cần phải xử lý kịp thời. Có điều cũng may Thư ký Tả Nhất Sơn rất xứng với chức danh đó. Thanh lọc tốt các văn kiện, phân loại để Hàn Đông giảm thiểu không ít việc. Tả Nhất Sơn ngồi ở cửa văn phòng, cây bút trong tay, viết vài thứ lên giấy bản thảo. Đây là nhiệm vụ Hàn Đông giao cho anh ta, để anh ta viết một bài văn về danh thiếp thành thị, thời gian này anh ta luôn dành thời gian rảnh rỗi để viết, bây giờ đã hoàn thành đại bộ phận nội dung rồi. Lúc này Tả Nhất Sơn ngẩng đầu lên, chỉ thấy Chủ tịch Hạ Kim Cường vẻ mặt cười cười đi tới cửa, vội đứng dậy cung kính nói

- Chào ngài Chủ tịch Hạ.

Thanh âm của anh ta khá to, thế này chủ yếu là để Hàn Đông trong đó nghe thấy, cho dù Hạ Kim Cường là Chủ tịch thành phố, là cấp trên của Hàn Đông, ông ta tự mình tới, Hàn Đông nếu như không tự mình ra nghênh tiếp, vậy thì không thể nào nói nổi. Tả Nhất Sơn cố ý nói to như vậy, cũng là có ý thông báo một tiếng.
— QUẢNG CÁO —