Người Cầm Quyền

Chương 481: Xung đột nhỏ



Hôm nay mở hội nghị Thường ủy mở rộng, ngoại trừ lãnh đạo bốn bộ máy của thành phố Tân Châu ra, còn có các bộ môn trực thuộc, lãnh đạo chủ yếu của các khu huyện, đợi Hề Hiểu Kiến sau khi nói xong, Chủ tịch thành phố Hạ Kim cường cũng nhấn mạnh mấy điểm, sau đó Hàn Đông cũng nhấn mạnh mấy công việc hạng mục cần phải chú ý. Nhấn mạnh bộ môn các cấp đều phải coi trọng cao độ an toàn công tác trong ngày lễ, đối với việc khinh thường không làm tròn bổn phận tạo ra sự cố an toàn đều phải truy cứu trách nhiệm đương sự. Đồng thời cũng truy cứu trách nhiệm các lãnh đạo có liên quan.

Hàn Đông phân công quản lý công tác bao gồm giám sát quản lý an toàn sản xuất, bởi vậy trong ba ngày nghỉ lễ, tuy không có sắp xếp Hàn Đông trực ban, nhưng Hàn Đông ít nhất cũng phải bất cứ lúc nào cũng phải duy trì liên lạc, đảm bảo bất cứ chuyện gì bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với hắn. Đồng thời, Hàn Đông cũng yêu cầu như thế đối với các cấp lãnh đạo ở bên dưới.

Khi Hàn Đông đang nói chuyện, các lãnh đạo các khu huyện, bộ môn dự thính hội nghị đều chăm chú lắng nghe, Hàn Đông đưa ra những yêu cầu đều đã ghi chép lại, trong mắt mọi người, Hàn Đông tuy trẻ tuổi, nhưng mọi người ai cũng không chút khinh thường nào, bây giờ thế cục hội nghị Thành ủy, đối với những người có thể tham gia hội nghị hôm nay mà nói, đều không phải là bí mật gì, mọi người đều không muốn nhận rủi ro từ Hàn Đông, nếu như bởi vì vấn đề công việc chọc giận Hàn Đông, đến ngày đó chắc chắn sẽ không thể dễ mà qua được, bởi vậy khi Hàn Đông nói, ai cũng không dám ghi đại ý qua loa.

Công tác an toàn, đó là vấn đề lời lẽ tầm thường, mọi người cũng đều biết tầm quan trọng của công tác này, nhưng trong công tác thực tế, có thể sản sinh ra tai họa ngầm trong công tác thực sự nhiều lắm, cũng không phải mọi người nỗ lực sắp xếp điều tra là có thể sắp xếp điều tra được. Lại thêm trong thời gian nghỉ lễ, mọi người ăn uống vui chơi, càng dễ xảy ra chuyện. Đương nhiên những cái đó không phải là trọng điểm, trong điểm là sau khi phát sinh sự việc, tốc độ phản ứng của mọi người cùng với phương thức giải quyết, cái này mới là chủ yếu nhất. Rất nhiều khi, sự việc đã xảy ra. Thái độ giải quyết sự việc và phương thức không kém quan trọng hơn kết quả.

Hàn Đông bây giờ nhấn mạnh, mọi người cần duy trì thái độ làm việc cùng với phương pháp nghiệp vụ.

Đợi sau khi Hàn Đông nói xong, Hề Hiểu Kiến lại nói hai điểm, sau đó bắt đầu tiến hành chương trình hội nghị thứ hai của hội nghị Thường ủy lần này, liên quan đến sắp xếp bố trí có liên quan tới năm ngày công tác.

Trước kia thì là sáu ngày, một tuần chỉ có năm ngày đi làm, thêm một ngày nghỉ ngơi. Công việc của mọi người, thói quen sinh hoạt tự nhiên có chút thay đổi. Cho nên trên trên dưới dưới đều vô cùng coi trọng. Có điều chuyện này, văn kiện đến cũng không cần làm nhiều lắm, Thành ủy nhấn mạnh mọi người chú ý thích ứng cũng mau thôi. Những cái khác chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

- Chủ tịch Hàn, tối nay có thời gian không, cùng ăn cơm đi

Sau khi tan họp, Hạ Kim Cường nói với Hàn Đông.

Lúc này Hề Hiểu Kiến vừa mới ra tới cửa, nghe thấy Hạ Kim Cường nói, ông ta khẽ nhíu mày, tuy nhiên cũng không để bất kỳ ai nhìn thấy.

Hàn Đông cười cười, lúc này trong phòng họp còn có không ít người, rất nhiều người đều chú ý tình hình bên đó, hắn cũng biết Hạ Kim Cường sở dĩ lúc này mời mình đi ăn cơm, kỳ thực cũng là tiến một bước thể hiện trước mọi người mối quan hệ với mình, có điều bây giờ hai bên còn đang trong thời gian hợp tác, bởi vậy Hàn Đông tự nhiên phối hợp với Hạ Kim Cường, liền gật đầu đồng ý.

Mọi người bên cạnh thấy màn như vậy, các loại phản ứng không giống nhau, nhưng có một điều mọi người không ngờ tới, là Hạ Kim Cương tuy là trên hội nghị thường ủy áp chế Hề Hiểu Kiến, nhưng ông ta vẫn lôi kéo Hàn Đông, xem ra người thanh niên này quả nhiên có chút thủ đoạn.

Buổi tối khi ăn cơm cùng nhau, Hạ Kim Cường cũng không có gọi người khác, chỉ có ông ta và Hàn Đông hai người bọn họ, hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện, Hạ Kim Cường chủ yếu biểu đạt ý, chính là biểu thị ủng hộ đối với công việc của Hàn Đông, ông ta kỳ thật cũng không còn cách nào, bây giờ không dễ đè ép Hề Hiểu Kiến trên hội nghị Thường vụ, kiểu cục diện ngon lành này phải duy trí mới được, vậy thì cần phải lôi kéo cho được Hàn Đông, nếu không thế cục kiểu này chắc chắn là như hoa Phù Dung sớm nở tối tàn thôi.

Khi ăn cơm, Hàn Đông ngược lại đem ý nghĩ của bản thân liên quan đến kinh doanh thành phố Tân Châu nói ra một chút.

Hạ Kim Cường sau khi nghe xong trong lòng không ngừng kinh ngạc, ông ta uống một ngụm rượu nói

- Chủ tịch Hàn, ngài đây thật là một kinh phí lớn. Đề cập tới các phương diện, lấy thế công tuyên truyền của ngài đến nói, chỉ sợ đây là khoản tiền khá là lớn đó, Đài truyền hình Trung ương làm quảng cáo, cũng không có tiền lệ như vậy chứ?

Tả Nhất Sơn viết sáng kiến đưa cho Hàn Đông, kiến nghị mấy điểm cho việc tiến hành tuyên truyền của thành phố Tân Châu, trong đó bao gồm cả ý nghĩ quảng cáo cho thành phố Tân Châu bên Đài truyền hình Trung ương. Anh ta cũng dựa theo ý của Hàn Đông, chuẩn bị đem thành phố Tân Châu làm thành một bưu kiện thương phẩm tiến hành đóng gói, tuyên truyền. Mà điểm này, tuy là bây giờ mới nói, đích thực là chưa có tiền lệ, nhưng Hàn Đông đích thực biết, thêm tầm mười năm nữa thôi, quảng cáo thành phố trên Đài truyền hình Trung ương là cái nhìn quá quen thuộc rồi.

Hơn nữa thành phố Tân Châu nếu muốn tiến hành tuyên truyền, cũng còn có số điểm sáng, Kim Giang, Ồ Giang cũng hội hợp ở đó, Trường Giang được danh xưng là Trường Giang Nghi Tân là thành phố trứ danh lịch sử văn hóa Trung Quốc, rượu nổi tiếng truyền đời, công nghiệp ủ rượu phát đạt khiến Nghi Tân trở thành danh xứng với “ Rượu Trung Quốc đều là phát triển sớm nhất ở Trường Giang của thành phố Tân Châu”, một trong những thành phố phát triển lịch sử lâu dài, là con đường tơ lụa phía Nam, ưu tú có “ Tây Nam Bích Cổ Giới châu, nhỏ có Mỹ Dự, ngoài ra còn có Trúc Mai, Thạch Mai, Đại Hiệp cốc, nhà cổ cũng là các loại du lịch, bởi vậy tuyên truyền có rất nhiều điểm sáng.

Mặt khác Hàn Đông cũng biết, hai năm gần đầy, liên quan đến quảng cáo đài truyền Trung ương đều phải là trường hợp vô cùng nổi danh, như là rượu Tần Trì thương hiệu Vương Trác. Tần Trì thắng cũng nhờ thương hiệu, bại cũng bại tại thương hiệu, thành ra sau này trở thành vụ án kinh điển trên phương diện kinh doanh quản lý. Đương nhiên từ đó cũng có thể nhận ra hiệu ứng to lớn từ việc quảng cáo của đài truyền hình Trung ương, nếu như thành phố Tân Châu ở phương diện chính quyền địa phương, làm một chương trình quảng cáo, làm người ăn cua đầu tiên, đến lúc đó các phương diện chú ý ngày càng nhiều, hiệu ứng quảng cáo chắc chắn là tốt, đến lúc đó lại lên một số mặt báo, đặc biệt giới thiệu một chút về hoàn cảnh thu hút đầu tư ở thành phố Tân Châu, chính sách ưu đãi các loại, vậy thì hiệu quả chắc chắn tốt.

Chỉ cần đem danh tiếng thổi phồng, vậy thì tiếp theo cho dù những thành phố khác có noi theo, cũng không thể lấy được sự đi đầu của thành phố Tân Châu, cho dù là thương phẩm, cũng là thương phẩm đầu tiên tạo ra danh tiếng, thông thường đều khiến người ghi nhớ mới mẻ, trừ phi sản phẩm của anh hữu danh vô thực hoặc là càng làm càng kém.

Hàn Đông tán thành với những ý tưởng đề xuất của Tả Nhất Sơn, tuy nhiên quảng cáo đài truyền hình Trưng ương đích thực cần không ít tiền. Nhưng thu về chắc chắn là lớn nhất.

- Đây là một hệ thống công trình, chắc chắn không phải lập tức có thể làm tốt.

Hàn Đông mỉm cười nói

- Tôi có thể từng bước từng bước làm, đầu tiên phải ưu tiên bắt tay vào hoàn cảnh đầu tư, sau đó mới nghĩ tới những cách khác được.

Hạ Kim Cường gật đầu, trong lòng thầm nghĩ.

- Hàn Đông thật có dã tâm, có điều thế này cũng tốt, dù sao hắn làm ra thành tích, ngoài ra hắn muốn làm việc đương nhiên cần phải sản sinh ra khúc mắc với bên Hề Hiểu Kiến, ta ở sau ủng hộ hắn là được rồi, như thế là một công đôi việc.

Trưa ngày hôm sau, Hàn Đông liền gọi chào hỏi cho Vương Dược Minh, sau đó lái xe đến thành phố Thục Đô.

Đến Thục Đô rồi, thời gian còn sớm, cách thời gian máy bay đến còn khoảng tầm một tiếng, Hàn Đông liền gọi điện cho Lữ Nam Phương, kết quả Lữ Nam Phương đã đi công tác rồi, đang ở bên ngoài, tên này ngược lại làm việc khá chăm chỉ đấy chứ, trong lòng Hàn Đông cảm thấy vui mừng.

Sau đó Hàn Đông liền đi tìm quán trà, sau đó muốn một cốc trà Long Tỉnh. Nhàn nhã ngồi uống. Tuy nhiên, Hàn Đông phát hiện, tuy thời gian vẫn còn sớm, nhưng trong lòng bản thân lại ngồi không yên, bất giác cười khổ một chút, trả tiền rồi chuẩn bị xuống lấu lái xe đến sân bay đợi vậy.

Xuống dưới lầu rồi, mấy chiếc xe dừng ở đó, cản chiếc xe của Hàn Đông lại, căn bản không lái ra được.

- Xe của ai?

Hàn Đông bực bội hỏi, những người trong đó cũng không ngừng lại, tắc thế này, xe bmình căn bản không ra được.

Nhưng căn bản không có ai trả lời hắn, Hàn Đông nhìn xe của mình tắc chết dí ở đó, vô cùng bực bội, có điều Hàn Đông hôm này cũng không muốn làm to chuyện, nhịn lại cơn giận, đi vào trong tiệm hỏi ông chủ của quán

- Xin hỏi ông có biết chủ của mấy chiếc xe ở đâu không?

Ông chủ đó lắc đầu nói

- Không rõ, dừng xe ở đây, chắc chắn là người lên lầu uống trà.

Hàn Đông cảm ơn ông ta, đi lên lầu nói tình hình một chút với ông chủ quán trà

- Phiền ông để người chuyển chiếc xe kia, dừng lộn xộn thế này, sao người khác lấy được xe chứ?

Khi Hàn Đông và ông chủ nói chuyện với nhau, có thanh niên to béo từ trong phòng đi ra, nhìn Hàn Đông một cái, bĩu môi nói với ông chủ.

- Ông chủ, cho một cây thuốc Trung Hoa.

Ông chủ đưa cho gã thuốc nói

- Anh Đào, xe dừng dưới lầu là của bọn anh àh, phiền anh chuyển chiếc xe đi, xe của vị bằng hữu bị tắc trong đó.

Tên mập đó nhìn Hàn Đông một cái, lập tức nói

- Đợi một chút, tôi đi vào trong nói.

Nói rồi gã cầm lấy thuốc, sau đó đi vào trong phòng.

Hàn Đông rất khó chịu với thái độ tên mập đó, có điều vẫn kiên nhẫn đợi chờ.

Nhưng qua mấy phút sau, tên mập đó vẫn không đi ra, trong lòng Hàn đông có chút khó chịu, nói với ông chủ

- Ông chủ, phiền ông chủ thúc giục chút

Ông chủ do dự một chút, vẫn là đi qua đó gõ cửa một cái, rất nhanh cửa mở ra, ông chủ vừa nói hai câu, bên trong quát lớn vọng ra, sau đó đóng sầm cửa lại.

- Có chuyện gì vậy?

Hàn Đông trầm giọng nói.

Ông chủ cười khổ nói.

- Xin lỗi, phiền ông đợi thêm một chút, bên trong đang chơi vui vẻ.

Hàn Đông vừa nghe thấy thì tức giận, rất nhanh đi qua bên đó, giơ tay gõ cửa ầm ầm

Cánh cửa đột nhiên mở ra, ngồi cạnh cánh cửa là cái tên mập lúcnãy mua thuốc lá, gã thấy Hàn Đông liền trừng mắt.

- Anh làm gì vậy?

Hàn Đông thản nhiên nói

- Xe dưới lầu là xe của các ông chứ, chặn xe người khác, phiền các ông chuyển đi một chút

Người ngồi đối diện là một người đàn ông trung niên, có vài phần bộ dạng lãnh đạo, ông ta không kiên nhẫn được nói

- Làm cái gì thế, cậu mập không phải đã làm xong rồi sao?

Hai tên còn lại vẻ mặt lạnh cười Hàn Đông, mang vẻ mặt không có ý tốt.

Tên mập nghe thế có chút không nhịn được liền đứng dậy.

- Anh dài dòng cái gì, không được làm phiền bọn ta.

Nói rồi gã giơ tay đẩy bả vai Hàn Đông.

Hàn Đông giơ tay ngăn tay gã lại, trầm giọng nói

- Nếu các ông không chuyển xe. Vậy đừng trách tôi không khách khí đấy.

- Ha, tiểu tử nhà ngươi còn dám động thủ.

Tên mập giận dữ nói, có điều cảm thấy lực ở bả vai của Hàn Đông không phải là bản thân có thể cản lại, bởi vậy gã vẫn chưa động thủ, lại còn cười nhạt

- Vậy anh không khách khí.

Hàn Đông lập tức cười một tiếng, lập tức đóng mạnh cửa lại, sau đó đi xuống dưới, Hàn Đông đi xuyên qua mấy chiếc xe, miễn cưỡng mở cửa, ngồi vào trong xe, sau đó khởi động xe.

Chiếc này tùy bề ngoài là Santana, nhưng đã được cải tiến qua, hệ thống động lực bên trong chính là xe thể thao cao cấp. Cho nên Hàn Đông chậm rãi giẫm chân ga, cho xe quay đầu, từ từ đẩy những chiếc BMW ngăn cản xe mình ra.

Sự việc tiếp theo thì đơn gian rồi, Hàn Đông thả lỏng chân, ầm một tiếng, mặt sau chiếc BMW bị mạnh mẽ đẩy ra bên ngoài, đèn cảnh báo kêu lên.

Hàn Đông thông qua gương chiếu hậu, nhìn thấy sắp đẩy được xe ra rồi, mới dừng lại, nhấn ga mấy cái, lập tức đem xe chạy đi.

- Con mẹ mày, mày muốn chết.

Cửa sổ trên lầu ba lúc này mở ra, chiếc BMW đó chính là của gã mập. Vốn dĩ gã hôm nay đi cũng mấy vị khách quan trọng đến đánh bài, chính là tìm chỗ thanh tịnh, Hàn Đông trước đó đã đi hỏi gã, khiến gã thấy khó chịu. Muốn để Hàn Đông tắc một trận tính sau, ai ngờ đâu Hàn Đông xuống không bao lâu, nghe thấy xe của mình có còi cảnh báo vang lên, gã lập tức đi ra ngoài cửa sổ coi coi, thấy Hàn Đông lái xe, đẩy xe BMW của gã ra đằng sau, đèn xe cũng bị hỏng rồi.

Nhìn thấy xe của Hàn Đông nghênh ngang mà đi, tên mập tức giận mắng to, vội ghi lại biển số xe của Hàn Đông, hổn hển nói với người trong phòng

- Con mẹ nó chứ, tên tiểu tử lúc trước đã làm hỏng xe tôi rồi.

- Tên tiểu tử khá kiêu ngạo đó àh?

Một gã trẻ tuổi cười nhạt.

Tên mập kia nói

- May mà tôi ghi lại biển số xe của hắn rồi, đợi tôi tìm ra hắn, để cho hắn coi cho rõ.

Khúc nhạc đệm này, chỉ là khiến tâm tình Hàn Đông có chút khó chịu, rất nhanh Hàn Đông bình tĩnh lại, lái xe đến sân bay đợi, sau đó không bao lâu máy bay từ Yến Kinh đáp xuống sân bay, hai bóng ảnh đi đến trước mặt Hàn Đông.

- Anh Đông

Tiêu Bối Bối nhìn thầy Hàn Đông, vui mừng vẫy cánh tay trắng nõn, vui bất ngờ mà kêu lên. Mà Lữ Nhạc đứng bên cạnh cô, khóe miệng có hơi nhếch lên, một nụ cười điềm tĩnh.

Hàn Đông cũng hươ tay, trước mặt có một loại cảm giác ngạc nhiên vui mừng, Tiêu Bối Bối cô bé kia ngày càng trổ mã đẹp ra, đứng cùng Lữ Nhạc, lập tức thu hút vô số ánh mắt.

- Anh Đông

Tiêu Bối Bối mở hai tay ra. Như yến về tồ chảy bổ vào ôm Hàn Đông.
— QUẢNG CÁO —