Người Cầm Quyền

Chương 499: Bị chỉ trích



Ngày 27 tháng 1, Hội nghị thu hút đầu tư tỉnh Tứ Xuyên chính thức tổ chức tại trung tâm triển lãm ở thành phố Thục Đô.

Hàn Đông với tư cách lãnh đạo đoàn, tự nhiên được tham gia toàn bộ quá trình, và thông qua mối quan hệ, đã đưa về cho thành phố Tân Châu một vị trí triển lãm tốt.

Cùng lúc đó, tổ tổng hợp truyền thông của Vương Dược Minh, Tần Bạch Thần lãnh đạo, cũng bắt đầu phát huy tác dụng. Trước đó họ đã chuẩn bị mượn hai chiếc tivi, trong khu vực triển lãm không ngừng truyền phát tin, nội dung chủ yếu bao gồm: phong cảnh tuyệt đẹp của thành phố Tân Châu, tài nguyên thiên nhiên, còn có cả chính sách thu hút đầu tư của thành phố.

Mặt khác, họ còn mời sinh viên của học viện âm nhạc Tứ Xuyên đến mặc đồng phục toàn màu xanh, vừa hát vừa múa, đồng thời cũng cho nhân viên có chuyên môn phát tài liệu cho các nhà đầu tư đến tham gia hội nghị lần này.

Nhóm các em gái xinh đẹp, sớm thu hút ánh nhìn của quần chúng. Mặc dù có một số người đối với cách làm này của thành phố Tân Châu tỏ thái độ rất khinh thị, khinh miệt, nhưng rõ ràng phải thừa nhận cách này có hiệu quả.

- Chủ tịch Hàn, Thành phố Tân Châu quả là nổi bật.

Phó Chủ tịch thành phố Vinh Châu ông La Lập Thanh đứng bên cạnh Hàn Đông cười nói.

La Lập Thanh là cha của La Khởi Bản, chính vì mối quan hệ giữa Hàn Đông và La Khởi Bản rất tốt, nên ông ta thông qua mối quan hệ của Hàn Đông mà có thể được đề cử từ Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, dễ dàng được thăng cấp, trở thành Phó Chủ tịch thành phố Vinh Châu. Chính vì vậy, ông ta đối với Hàn Đông vô cùng cảm kích, thái độ đối với hắn cũng rất lịch sự. Hàn Đông mặc dù tuổi ít hơn ông ta rất nhiều, nhưng về chức vụ thì khả năng phát triển hơn ông ta không ít, hiện nay, ông ta chỉ là một phó Chủ tịch bình thường của Vinh Châu, ngay cả là ủy viên ban thường vụ cũng không phải.

Hàn Đông cười nói:

- Phó Chủ tịch La quá khen rồi, thực ra cách thức chỉ là thứ yếu, mấu chốt là có thể đạt được hiệu quả hay không, tình hình hoàn thành nhiệm vụ của hiệp hội thu hút đầu tư thành phố Tân Châu cũng không dễ gì lạc quan được.

La Lập Thanh nói:

- Có sự chỉ đạo của Chủ tịch Hàn, nhất định sẽ không có vấn đề gì cả. Chủ tịch Hàn, buổi trưa có thời gian không, tôi mời anh ăn cơm.

Hàn Đông nói:

- Công việc bận rộn cũng phải có thời gian ăn uống chứ, buổi trưa xin được mời Phó Chủ tịch La.

Bây giờ đã hơn 11 giờ, Hàn Đông nhìn lại một chút, liền cùng La Lập Thanh đi đến một quán ăn gần đó, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, thông qua La Lập Thanh, Hàn Đông thêm hiểu hơn rất nhiều về tình hình Vinh Châu. Mặc dù Hàn Đông cùng với Chu Khải Kiệt thường xuyên liên hệ, nhưng những gì mà La Lập Thanh cho hắn biết, cũng coi như là được nhìn từ góc độ khác, sự hiểu biết càng thêm phong phú.

- Hiện tại công việc của UBND thành phố, thành ủy Vinh Châu đã đâu vào đấy, lãnh đạo chủ chốt của thành ủy luôn một lòng, Vinh Châu hiện giờ đang trong thời kỳ phát triển quan trọng.

La Lập Thanh nói, Hàn Đông cười nhạt. Mặc dù ông ta nói rất lịch thiệp, nhưng Hàn Đông đã hiểu ý ông ta.

Thực ra, khi liên lạc với Chu Khải Kiệt qua điện thoại, Hàn Đông cũng đã hiểu tình hình cơ bản của Vinh Châu. Bởi vì vì lợi ích từ Hàn Đông, bên cạnh Chu Khải Kiệt liên kết không ít ủy viên thường vụ thành ủy, đã tạo nên một mối đe dọa lớn đến Bí thư thành ủy Truân Ngưng Hào và chủ tịchDương Lâm Sâm, trong tình huống như vậy, hai người bọn họ lại âm thầm liên kết với nhau khiến cho Chu Khải Kiệt rất vất vả.

Xét cho cùng, Chu Khải Kiệt cũng chỉ là nhân vật số ba trong thành ủy, mà Truân Ngưng Hào và Dương Lâm Sâm lại là hai lãnh đạo chủ chốt, liên kết với nhau, về cơ bản đã nắm chắc cục diện trong tay. Nếu như không vì bọn họ thực chất không thân thiết thì Chu Khải Kiệt đúng là càng khó sống.

- Phó Chủ tịch La, tôi cũng đã từng sống và làm việc ở Vinh Châu một thời gian, tôi tin rằng Vinh Châu nhất định sẽ càng ngày càng phát triển tốt hơn.

Hàn Đông cười nói:

- Mặc dù tôi không thể nói là hoàn toàn hiểu lãnh đạo của Vinh Châu, nhưng đại đa số tôi đều hiểu. Phó Chủ tịch La, cho dù tôi không còn làm việc ở Vinh Châu, nhưng tôi có niềm tim rất lớn về sự phát triển của Vinh Châu.

- Ha ha, Chủ tịch Hàn nói rất đúng, Vinh Châu nhất định sẽ ngày càng phát triển hơn nữa.

La Lập Thanh cười nói:

- Nào, Chủ tịch Hàn, tôi lấy trà thay rượu kính anh một ly.

Cơm nước xong, Hàn Đông và La Lập Thanh cùng tìm một quán trà, vừa nhàn nhã thưởng thức trà, vừa nói chuyên.

Hai người họ đều là lãnh đạo đoàn, đương nhiên không nhất thiết phải như các nhân viên khác trong đoàn lúc nào cũng phải có mặt trong triển lãm, mà có thể tùy ý sắp xếp thời gian.

La Lập Thanh trước đây là giám đốc phòng ban kế hoạch tỉnh, cũng hiểu biết rộng, nhưng khi nói chuyện với Hàn Đông, ông ta vẫn cảm thấy, Hàn Đông tuy là tuổi còn trẻ, nhưng không hề đơn giản, cũng không biết vì sao trong đầu hắn lại lắm mưu kế kỳ diệu đến vậy, chẳng trách trẻ như vậy đã là Phó giám đốc sở, điều này không phải chỉ cần có nền tảng gia đình mà có thể đạt được.

Mà Hàn Đông nhận ra, La Lập Thanh có một ưu điểm lớn nhất, đó chính là ông ta rất am hiểu về các chính sách, phương châm hiện có, so với các cấp phó khác bên cạnh Hàn Đông, thì suy nghĩ, cách nhìn nhận của ông ta đều rộng hơn, chắc hẳn điều này có liên quan đến kinh nghiệm của ông ta.

- Quả nhiên là đứng càng cao, nhìn càng xa. La Lập thanh được như thế này, chủ yếu có liên quan không ít đến thời gian ông ta làm giám đốc phòng ban kế hoạch tỉnh.

Hàn Đông trong lòng tự nhủ:

- Vậy, nếu ông ta lại đạt được một số thành tựu trong Vinh Châu, thu được kinh nghiệm quý báu, thì trong tương lai sẽ phát triển rất tốt.

Tuy rằng trước đây Hàn Đông có giúp đỡ La Lập Thanh, nhưng thực tế thì Hàn Đông không hoàn toàn để La Lập Thanh về phe mình. Hiện tại bên phía Hàn Đông chắc chắn xác nhận chỉ có: Hồng Tiến Phong, Tôn Hải Quần, Chu Khải Kiệt, Chu Chính, Trần Dân Tuyển, Hoàng Văn Vận, trong số những người này, ngoài Trần Dân Tuyển và Hoàng Văn Vận không rõ lắm về thân phận thực sự của Hàn Đông, còn lại những người khác thì biết rất rõ. Những người này, trên cương vị của mình đều làm rất tốt, mà tuổi đời cũng không lớn, được coi như là nhân vật xuất chúng.

Chỉ có hơn bốn mươi mà bọn họ đã làm tốt, nếu nói như vậy, thì tiền đồ phát triển sau này của họ vẫn là bức tranh tươi sáng.

La Lập Thanh thực ra là có ý nói với Hàn Đông điều này, chính là muốn thể hiện rõ thái độ của mình với Hàn Đông

- Chủ tịch Hàn thực sự hiểu biết rất nhiều, sau này Chủ tịch Hàn xin chỉ dạy thêm cho

Ở Vinh Châu, ông ta quan sát phát hiện những người theo phe với Chu Khải Kiệt, về cơ bản đều có mối quan hệ tốt với Hàn Đông, mà Chu Khải Kiệt đối với Hàn Đông vô cùng tôn thờ, điều đó khiến ông ta cảm thấy những người này là vì lợi ích từ Hàn Đông mới kết thân bên Chu Khải Kiệt. Ông ta không hề biết rốt cuộc những người này là vì nguyên nhân gì, nhưng ông ta tin rằng đã có nhiều người công nhận Hàn Đông như vậy tất phải có nguyên do của họ, nói vậy cũng không chỉ bởi vì Hàn Đông dựa vào sự hậu thuẫn đằng sau của Triệu Nhạc, cho nên lần này đến tham dự hội nghị thu hút đầu tư, gặp được Hàn Đông, ông ta cảm thấy cần phải nắm lấy cơ hội này, giao lưu với Hàn Đông, tranh thủ bước chân vào vòng tròn của Hàn Đông.

Sau khi nghe những lời nói của La Lập Thanh, trong lòng Hàn Đông cười mãn nguyện, xem ra La Lập Thanh cũng được một số ý tưởng:

- Chủ tịch La đừng khách khí, sau này chúng ta còn nhiều cơ hội giao lưu.

Đang nói, di động của Hàn Đông reo lên, lấy ra xem thì là Vương Dược Minh gọi đến.

- Trưởng ban Vương, có việc gì sao?

Hàn Đông nhận điện thoại một cách ngờ vực.

- Chủ tịch Hàn, anh đang ở đâu? Chủ tịch tỉnh Lý đến thị sát chỗ chúng ta, đang rất tức giận, hiện giờ anh đang ở đâu?

Vương Dược Minh hạ giọng nói trong điện thoại.

- Ông ấy bực cái gì?

Hàn Đông hoài nghi nói:

- Tôi lập tức đến đó.

Tắt điện thoại rồi, Hàn Đông nói với La Lập Thanh:

- Phó Chủ tịch La, bên triển lãm xảy ra chút chuyện, tôi phải đi ngay.

La Lập Thanh đứng dậy nói:

- Vậy chúng ta nhanh chóng đi đi.

Hai người họ rời quán trà, không lâu sau đã đến trung tâm triển lãm.

Lúc này, tại khu triển lãm của thành phố Tân Châu, mọi người đã vây quanh rất đông.

Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, phó chủ tịch thành phố, ông Lý Trọng Hỉ, Phó trưởng ban thư ký UBND tỉnh Tả Thiếu Huy, dưới sự có mặt của các vị lãnh đạo của sở thương mại, nghiêm mặt, chỉ trích thẳng vào Cục trưởng cục xúc tiến đầu tư thành phố Tân Châu ông Tần Bạch Thần:

- Các anh làm cái gì vậy? Gọi nhiều con gái đến nhảy múa, ca hát vậy, đây là cách làm việc của các anh sao? Các anh có còn cần đến hình ảnh của UBND thành phố, lãnh đạo đoàn của các anh đâu?

Tần Bạch Thần sắc mặt tái nhợt, mồ hôi không ngừng đổ ra trên trán, anh ta cũng chỉ là cán bộ cấp cục, mà Lý Trọng Hỉ lại là ủy viên thường vụ tỉnh ủy, bây giờ bị Lý Trọng Hỉ chất vấn một phen, thì bỗng nhiên anh ta cảm thấy tiền đồ sau này của mình dường như trở nên đen tối rồi.

- Lãnh đạo đoàn thành phố Tân Châu là ai?

Lý Trọng Hỉ thấy Tần Bạch Thần cúi đầu, trán đầy mồ hôi, cái gì cũng không nói lên lời, liền quay sang hỏi những nhân viên khác.

Giám đốc sở thương mại Bàng Huy Hoành sớm đã xem qua danh sách, lúc này nói:

- Chủ tịch Lý, lãnh đạo đoàn của thành phố Tân Châu là phó Chủ tịch Hàn Đông.

- Hàn Đông?

Lý Trọng Hỷ khịt mũi hỏi:

- Hàn Đông đâu, anh ta dẫn đoàn thế nào, hắn đâu?

Vương Dược Minh nói nhỏ:

- Chủ tịch Hàn đang giao lưu với các nhà đầu tư bên ngoài, tôi vừa mới liên hệ với chủ tịch Hàn rồi, anh ta lập tức đến ngay!

Đang nói, Hàn Đông đã đến trước mặt, mặc dù chưa từng gặp qua Lý Trọng Hỉ, nhưng có nhìn trên tivi vài lần, nên cũng nhận ra ông ta, liền lập tức nói:

- Chủ tịch Lý, tôi là Hàn Đông, thật không phải, vừa rồi đang ở bên ngoài bàn chuyện.

- Hừ

Lý Trọng Hỉ lạnh lùng nói:

- Anh dẫn đoàn thế nào? Thành phố Tân Châu làm công tác thế nào? Làm những việc lòe loẹt, còn cần giữ lại hình tượng cho UBND tỉnh không?

Hàn Đông không kiêu ngạo nói:

- Chủ tịch Lý, mấy người này, đều là sinh viên học viện âm nhạc Tứ Xuyên, chúng tôi mời họ đến, cũng là để tuyên truyền tốt hơn cho thành phố Tân Châu, việc này có vấn đề gì không?

- Tôi không muốn nghe anh phân minh, lập tức đưa những người này ra khỏi trung tâm triển lãm.

Lý Trọng Hỉ không nghe lời giải thích của Hàn Đông

- Đây là hội nghị thu hút các nhà đầu tư do UBND tỉnh tổ chức, không phải chỗ để cho các anh tùy tiện làm sân khấu.

Nói xong, Lý Trọng Hỉ nghiêm nét mặt, quay người đi ra ngoài, thể hiện sự tức giận vô cùng.

Phó chủ tịch tỉnh Triệu Thụy Song nhìn Hàn Đông chằm chằm, lạnh lùng nói:

- Đồng chí Hàn Đông, anh làm thế nào thế, về cố gắng nghĩ xem kiểm điểm thế nào!

Nói xong ông ta cũng nhanh chóng bước theo Lý Trọng Hỉ.

Những người khác cũng lần lượt kéo nhau đi.

Trong lúc Lý Trọng Hỉ nổi giận, những người ở các thành phố khác, chỉ là đứng ở xa quan sát, có người thì vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa, có người thì vẻ đầy cảm thông. Trước đây thành phố Tân Châu vì tìm những nữ sinh này đến ca hát nhảy múa tuyên truyền, nhưng rất nổi bật khi ánh đèn sân khấu chiếu vào, đã thu hút được rất nhiều ánh mắt của các nhà đầu tư. Tự nhiên khiến người của các thành phố khác có chút khó chịu. Bây giờ Lý Trọng Hỉ đến phê bình Tân Châu, khiến họ càng vui mừng.

- Xin lỗi chủ tịch Hàn, đều là do chúng tôi sắp xếp không tốt!

Vương Dược Minh đến trước mặt Hàn Đông, cúi đầu ủ rũ nói.

Tần Bạch Thần cũng bước lên trước xin lỗi:

- Chủ tịch Hàn, việc lần này trách nhiệm là do chúng tôi, là chúng tôi không suy nghĩ chu đáo.

Chiến lược tuyên truyền lần này, trên thực tế là do Vương Dược Minh và Tần Bạch Thần cùng nhau thực hiện, mà người đề xướng ý tưởng này là Nguyên Á Văn. Tuy là như thế, nhưng bọn họ cũng không thể nào quy trách nhiệm lên người Nguyên Á Văn, một là anh ta chỉ là một cán bộ cấp phòng, không phải chịu trách nhiệm việc này, hai là thân phận của anh ta cũng không thể để cho họ lấy anh ta làm vật thay thế.

Nguyên Á Văn đứng một bên, hơi cúi đầu, rõ ràng là đối với biểu hiện vừa rồi của Lý Trọng Hỉ hoàn toàn đã xóa sạch. Gọi những cô nữ sinh đó đến để giúp tuyên truyền hình ảnh, lại coi là chuyện ác tày trời, chuyện vốn không cần phải làm nghiêm trọng đến như thế mà.

Hàn Đông nhìn lướt qua, chỉ thấy các quan chức lớn nhỏ của thành phố Tân Châu, trong thời khắc này tất cả đều nín thở, bộ dạng lo lắng. Mà các nữ sinh học viện âm nhạc không biết làm sao, đi cũng không được, ở lại cũng không xong, dù sao cũng đã nhận tiền rồi, mà nhiệm vụ tuyên truyền hai ngày cũng không hoàn thành.

- Được rồi, các anh cũng không cấn phải ủ rũ. Sự việc này, điểm xuất phát của chúng ta là tốt, mục đích là để tuyên truyền tốt hơn cho thành phố Tân Châu mà. Vì thế tôi sẽ tiến hành trình lên UBND thành phố, tỉnh ủy một bản báo cáo giải thích cụ thể, nhưng công việc của chúng ta tuyệt đối không được bỏ dở, chỉ cần thay đổi một chút cách thức, đừng làm ảnh hưởng đến công việc của các thành phố anh em.

Hàn Đông mỉm cười, nói với mọi người:

- Mọi người không cần phải thấy có gánh nặng, tiếp tục làm tốt công việc của mình. Chỉ đội tuyên truyền không cần múa hát nữa, mọi người sắp xếp lại một chút, phát tờ rơi trong ngoài hội trường, giới thiệu sơ qua cho các nhà đầu tư có hứng thú, như vâỵ cũng rất tốt mà.

Khi Hàn Đông nói như vậy, vẻ mặt đầy tự tin, dường như cũng không xem lời phê bình của Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh Lý Trọng Hỉ ra gì cả.

- Đây chính là Phó Chủ tịch Thành phố Tân Châu sao?

- Rất trẻ, rất đẹp trai!

Trong mắt những sinh viên Học viện Âm Nhạc này nhìn Hàn Đông một cách say đắm, dường như rất muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta vậy.

Hàn Đông không những chỉ tuổi trẻ đẹp trai, phong độ mà mấu chốt hơn là Hàn Đông trẻ tuổi mà đã là Phó Chủ tịch rồi. Coi như những sinh viên này không phải là người trong thể chế, nhưng cũng biết Phó thể chế trẻ tuổi như vậy thì cực kỳ hiếm thấy, cho nên giờ phút này các cô gái đều không thể không ngưỡng mộ Hàn Đông, có một số cô thích Hàn Đông, thậm chí trái tim còn đập loạn lên, có người mặt còn đỏ thẹn thùng, có người ngẩng đầu ưỡn ngực, hy vọng có thể thu hút được sự chú ý của Hàn Đông.

Nhưng mà thật đáng tiếc, Hàn Đông căn bản không chú ý tới bộ dáng của các cô gái ấy, Hàn Đông thấy mọi người bắt đầu hồi phục bình thường, người nào bộ phận nào làm việc của bộ phận ấy, Hàn Đông vui mừng thở phào nhẹ nhõm.

Đồng thời, thái độ của Hàn Đông đối với Lý Trọng Hỷ có chút nghi ngờ, mình và anh ta cũng không có gì hiềm khích cả, tại sao anh ta lại có vẻ như nhằm vào mình vậy? Thực ra nếu coi như tuyên truyền của thành phố Tân Châu có chút khoa trương, có chút không giống với bình thường đi nữa, thì phản ứng của Lý Trọng Hỉ cũng không cần thiết phải kịch liệt như thế.

- Lẽ nào là cái tên Tả Thiếu Huy này gây sự?

Hàn Đông nhìn về phía Tả Thiếu Huy đang theo sát Lý Trọng Hỉ, tự dưng nghĩ đến điều này, dù sao trước đây Tả Thiếu Huy cũng là người giúp việc cho Phó chủ tịch thường trực Lăng Tụ Giai, chính là vì chuyện của bản thân mình mà kéo theo Lăng Tụ Giai, nhưng Tả Thiếu Huy cũng bị ảnh hưởng, anh ta căn bản là đề Giám đốc sở lại bị giáng chức, kết quả chỉ có thể giậm chân tại chỗ, thậm chí còn còn bị lùi lại phía sau, trong lòng y ôm hận cũng là điều có thể xảy ra.

- Nhưng Tả Thiếu Huy có thể kiểm soát được ý nghĩ của Lý Trọng Hỉ hay không? Lý Trọng Hỷ không nể mặt gì cả, đáng nhẽ là phải có ý kiến đối với mình mới đúng chứ.

Hàn Đông là Phó chủ tịch thành phố, Ủy viên thường trực thành ủy Tân Châu, coi như Lý Trọng Hỉ là Ủy viên thường trực tỉnh ủy, nếu không phải là có ý kiến đối với Hàn Đông, bình thường mà nói sẽ không nói Hàn Đông trước mặt mọi người như vậy. Huống hồ, Lý Trọng Hỉ chắc cũng biết thân phận thực của Hàn Đông, cho nên thái độ của anh ta làm cho Hàn Đông rất buồn bực.

Về thái độ của Triệu Thụy Song, Hàn Đông cũng dễ hiểu. Dù sao trước đây Hàn Đông cũng không nể mặt anh ta, bây giờ anh ta bắt lỗi cũng là điều dễ hiểu.

Hàn Đông suy nghĩ rất lâu, cũng không sao nghĩ ra, rốt cuộc tại sao Lý Trọng Hỉ lại nghiêm khắc với mình như vây, có điều hắn cũng không lo lắng, chỉ là chút chuyện nhỏ, Lý Trọng Hỉ, nhiều lắm chũng chỉ phê bình một phen, làm mình mất mặt trước công chúng một chút, nếu có mục đích khác cũng không có khả năng làm. Không nói đến gia cảnh Hàn Đông, chỉ nói đến sự việc lần này, Hàn Đông cũng không mắc sai lầm lớn, có ai quy định hội nghị thu hút các nhà đầu tư do thành phố tổ chức thì không được mời sinh viên bên ngoài đến tuyên truyền, Hàn Đông có thể nói, để tiết kiệm chi phí tuyên truyền, thì mời sinh viên đến, chi phí sẽ rẻ hơn rất nhiều so với mời nhân viên tuyên truyền có nghiệp vụ khác.

- Chủ tịch Hàn, tình hình thế nào?

La Lập Thanh đến bên Hàn Đông, hỏi han thân thiết.

Hàn Đông cười nhạt nói:

- Chủ tịch tỉnh Lý không thích phương thức tuyên truyền của chúng tôi, vừa phê bình chúng tôi.

La Lập Thanh gật gù, nhìn quanh một chút, lập tức hạ giọng:

- Chủ tịch Hàn, Chủ tịch tỉnh Lý rất quan tâm tới công tác của UBND thành phố Vinh Châu.

Nghe ra, nửa câu cuối của ông ta không có liên quan đến việc trước mắt, nhưng Hàn Đông liền phản ứng ngay, Lý Trọng Hỉ vừa mới cố ý nhằm vào mình, lẽ nào là vì chuyện xảy ra trước đây ở Vinh Châu?

- La Lập Thanh nói, Lý Trọng Hỉ rất quan tâm tới công tác của UBND Vinh Châu, mà đây không phải Vinh Châu, lẽ nào có liên quan đến việc Dương Lâm Sâm?

Hàn Đông phân vân trong lòng:

- Cứ coi như ông ta và thành phố Vinh Châu, với Dương Lâm Sâm có quan hệ tốt đi chăng nữa, thì cũng không nên cố ý nhắm vào mình chứ?

Lúc này, điện thoại của Hàn Đông reo lên, lấy ra xem, là Chu Khải Kiệt gọi đến, Hàn Đông nhanh chóng nhận điện.

- Hàn Đông, vừa mới bị chỉ trích sao?

Chu Khải Kiệt thân mật hỏi.

Hàn Đông có chút hoài nghi nói:

- Anh Chu, tin tức của anh đúng là nhanh nhạy.

Chu Khải Kiệt cười nói:

- Là anh La liên lạc với tôi, nghe nói chủ tịch tỉnh Lý rất giận.