Người Cầm Quyền

Chương 512: Cực thứ ba



- Mọi người tan đi. Bốn giờ chiều các vị Uỷ viên thường vụ ở Thành ủy phòng tới phòng họp.

Mặt Hề Hiểu Kiến không chút thay đổi nói. Nói xong, ông ta liền xoay người quay trở về phòng làm việc.

Mọi người tản đi một cách hỗn loạn. Tâm tình mọi người đều không giống nhau.

Trên mặt đám người Trương Vân Bình, Hoàng Văn Vận, Hàn Quốc Bình, đều không tự kìm chế được vẻ tươi cười.

Hiện tại Hàn Đông trở thành nhân vật số ba của Thành ủy. Đối với bọn họ mà nói, tức là thật sự đã tiến vào trung tâm. Về sau ở thành phố Tân Châu bọn họ sẽ càng hăng hái đi theo Hàn Đông.

Hàn Đông quay về văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố. Hắn còn phải về phòng làm việc thu dọn những vật dụng có liên quan một chút mới được. Tuy rằng trong phòng làm việc phần lớn đều là vật công, nhưng cũng có một chút là do Hàn Đông mang qua. Hiện nay Hàn Đông đã trở thành Phó bí thư Thành ủy, tất nhiên phải tới văn phòng trong khu Thành ủy.

Trong lòng Tả Nhất Sơn cũng đầy hưng phấn thu thập mọi thứ. Hàn Đông đã nói rõ với anh ta, muốn dẫn anh ta tới bên Thành ủy. Tuy rằng anh ta vẫn là thư ký, vẫn cấp Cục phó, nhưng lãnh đạo y phục vụ, quyền lực lớn hơn rất nhiều. Trong rất nhiều thư ký, tầm quan trọng của anh ta đã được bay lên. Làm thư ký, tất nhiên hi vọng lãnh đạo của mình không ngừng thăng chức. Chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể đạt được lợi ích tốt hơn.

- Chào Chủ tịch thành phố Chư!

Bên ngoài truyền đến giọng nói của Tả Nhất Sơn.

Hàn Đông mỉm cười. Chư Bình Khánh là người từ dưới quyền của Cục tuyên truyền Tỉnh ủy. Có thể từ một cán bộ cấp Cục trưởng, lập tức lên chức nhảy tới làm cán bộ cấp Phó giám đốc sở, đồng thời còn là Ủy viên thường vụ Thành ủy, sau lưng hẳn phải được lãnh đạo Tỉnh ủy ủng hộ. Đồng thời người này chưa đến bốn mươi tuổi. Với mức tuổi này kỳ thật không lớn. Nói không chừng tương lai sẽ có tiền đồ rất lớn.

Lúc này chỉ nghe Chư Bình Khánh khách khí nói:

- Chủ nhiệm Tả. Phó bí thư Hàn có rảnh không?

Hàn Đông cả cười, đứng lên đi đến cửa phòng làm việc, đẩy cửa ra nói:

- Chủ tịch thành phố Chư đến sao? Mời vào.

Chư Bình Khánh nhìn thấy Hàn Đông tự mình đi ra đón, đã cảm thấy rất bất ngờ. Tuy rằng phòng làm việc này sẽ nhanh chóng trở thành phòng làm việc của mình, nhưng hiện tại Hàn Đông còn chưa đi. Hắn vẫn là chủ nhân của nơi này. Mà làm nhân vật số ba của Thành ủy, đối với một Phó chủ tịch thành phố - Uỷ viên thường vụ xếp hạng đứng phía sau như anh ta mà nói, có thể đứng ở cửa phòng trong đón tiếp đã là rất khách khí. Cho dù Hàn Đông chỉ bước lên trước bàn làm việc hai ba bước vậy cũng đã là chuyện rất bình thường.

- Bí thư Hàn ngài quá khách khí rồi.

Chư Bình Khánh tương đối cung kính nói.

Hai người đi vào ngồi xuống. Bởi vì chờ một lát nữa sẽ có cuộc họp hội ý của Uỷ viên thường vụ, cho nên Chư Bình Khánh cũng tỏ ra rất dứt khoát thể hiện ý đồ đến đây của mình. Anh ta đến coi như là lấy lòng. Anh ta đã tiếp nhận chỗ này của Hàn Đông, căn cứ vào sự phân công bình thường mà nói, chính là tiếp nhận chức vụ trước đây của Hàn Đông, chia sẻ những chuyện trước đó. Cho nên bây giờ nhân lúc Hàn Đông còn chưa đi, anh qua ám chỉ hai tầng ý tứ. Một là khen ngợi đối với năng lực làm kinh tế của Hàn Đông một phen, hai là ám chỉ hi vọng về sau Hàn Đông sẽ chỉ điểm ủng hộ công tác của anh ta nhiều hơn nữa.

- Bí thư Hàn, anh đã gánh vác một phần công tác của kinh tế lớn. Về sau tôi vẫn mong Bí thư Hàn sẽ nắm chặt công tác của tôi nhiều hơn nữa.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Chủ tịch thành phố Chư lại khách khí rồi. Chức trách chủ yếu của tôi là công tác Đảng và quần chúng. Về phương diện công tác kinh tế lớn, sau này chủ yếu sẽ dựa vào Chủ tịch thành phố Chư, do Chủ tịch thành phố Chư đi thực thi mới phải.

Người với người thật sự chính là như vậy. Anh khách khí với người khác một, người khác cũng sẽ khách khí trả lại anh tới ba phần.

Chư Bình Khánh tự mình qua nói bóng gió thể hiện thành ý với Hàn Đông, cho nên Hàn Đông cũng liền từ bên trong lời nói để lộ ra được, về sau hắn sẽ không tùy ý can thiệp vào công tác của Ủy ban nhân dân thành phố cũng như Chư Bình Khánh.

Nghe Hàn Đông nói xong, trong lòng Chư Bình Khánh cũng cảm thấy an tâm hơn một chút. Anh ta từ phía dưới Cục Tuyên truyền Tỉnh ủy đến, cũng hùng tâm tráng trí bừng bừng muốn làm chút chiến tích. Nhưng Hàn Đông giống như một pho tượng thần ngăn cản ở phía trước anh ta. Anh ta biết nếu Hàn Đông muốn chỉ trỏ vào công tác của mình, vậy về sau mình thật sự sẽ rất khó xử lý. Tuy rằng vừa đến, nhưng anh ta đã nghiên cứu qua tình hình của thành phố Tân Châu. Anh ta biết tuy rằng Hàn Đông xếp hạng ở gần cuối, nhưng quyền lên tiếng của hắn rất lớn. Hiện tại Hàn Đông lại trở thành Phó bí thư Thành ủy, lại có thể danh chính ngôn thuận xen vào công tác trong tay mình. Nếu quả thật hắn muốn duỗi dài tay, vậy những ngày mới của mình sẽ sống không mấy dễ chịu đây.

- Phó bí thư Hàn, tôi không quấy rầy anh nữa.

Chư Bình Khánh đứng lên nói.

Hàn Đông đứng lên tiễn Chư Bình Khánh đến cửa phòng trong. Sau khi hai người bắt tay nhau xong, Chư Bình Khánh khách khí mời Hàn Đông dừng bước, sau đó đi ra ngoài.

Nhìn theo bóng dáng của Chư Bình Khánh, khóe miệng Hàn Đông thoáng cong lên. Thái độ của Chư Bình Khánh cũng rất nhún nhường. Chỉ có điều sau này như thế nào, cũng khó có thể nói được.

Hiện tại Hàn Đông vẫn là trưởng ban Ban lãnh đạo kinh doanh của thành phố. Mà trong hai ứng cử viên phó ban, thì Tần Bạch Thần hiện tại đã là Phó chủ tịch thành phố. Đồng thời Hàn Đông lại có ý muốn để Vương Dược Minh nhận chức Bí thư Quận ủy quận Cao Bằng. Cứ như vậy, ứng cử viên hai Phó chủ nhiệm đều phải tuyển chọn lại một lần nữa. Hàn Đông hết sức coi trọng chuyện kinh doanh của thành phố, bởi vậy cũng không thể bỏ mặc đối với ứng cử viên lãnh đạo trong ban.

- Rốt cuộc có nên giao ứng cử viên trưởng ban này ra hay không đây?

Trong lòng Hàn Đông cười trộm.

- Kỳ thật nếu nói phải giao ra, tốt nhất là giao cho Tần Bạch Thần. Đúng lúc anh ta có thể bắt đầu công tác thu hút vốn đầu tư và kinh doanh của thành phố.

Chỉ có điều nếu làm như vậy, trong lòng Hạ Kim Cường khẳng định sẽ có chút khó chịu. Hiện tại chính là thời điểm chuyện kinh doanh và thu hút vốn đầu tư của thành phố tạo ra thành tích. Chắc hẳn Hạ Kim Cường cũng muốn chộp vào trong tay mình!

Nghĩ đến đây, Hàn Đông nhịn không được lại cảm thấy có chút đau đầu. Xem ra một loạt thay đổi này, khiến mình và Hạ Kim Cường không thể không nảy sinh một ít xung đột.

Đúng bốn giờ, Hàn Đông đi tới phòng họp của Thành ủy.

Giờ phút này, trong phòng hội nghị phần lớn Uỷ viên thường vụ đã vào chỗ ngồi. Chỉ có ba vị trí đối diện với cửa còn chưa có người ngồi.

Mọi người chào hỏi Hàn Đông một cách lộn xộn. Hàn Đông lấy ra một hộp thuốc lá Trung Hoa, vừa phân phát vừa đi tới ngồi xuống vị trí số 3.

Chẳng bao lâu, Hạ Kim Cường cũng đi vào. Ông ta ngồi vào một phía khác, nhận lấy điếu thuốc lá do Hàn Đông đưa cho. Sau khi cầm lấy ông ta cười nói:

- Vẫn là thuốc lá Trung Hoa ngon miệng nhất. Đúng rồi, Phó bí thư Hàn, về sau cậu phải tới bên Thành ủy làm việc rồi. Tối hôm nay có rảnh không, chúng tôi phải chúc mừng cậu mới được.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Chủ tịch thành phố Hạ quá khách khí rồi. Chỉ là thay đổi phòng làm việc thôi, không cần phải long trọng như vậy. Về sau còn có nhiều cơ hội cùng nhau ăn cơm.

Hạ Kim Cường nói:

- Nhưng lúc đó lại không giống như bây giờ nữa. Buổi tối nay nếu Bí thư Hàn không có việc gì, tôi đợi được đi ăn một bữa đây.

Hàn Đông suy nghĩ một chút nói:

- Vậy được rồi. Tôi cũng muốn tụ tập với mọi người một bữa.

Đúng lúc này, Hề Hiểu Kiến đi vào. Ông ta mới tới cửa đã nghe được Hàn Đông và Hạ Kim Cường đang nói chuyện với nhau. Trong lòng ông ta thầm cười lạnh, nghĩ hiện tại tuy rằng trên tình hình chung hai người này thoạt nhìn còn phối hợp cùng một chỗ. Tuy nhiên rất rõ ràng thời kỳ tuần trăng mật giữa hai người cũng sắp trôi qua.

“Nhất định phải lợi dụng lần điều chỉnh nhân sự này cho thật tốt mới được.”

Trong lòng Hề Hiểu Kiến thầm nghĩ, cho dù bản thân mình chỉ lấy được cái dạ dày trống rỗng, Hàn Đông và Hạ Kim Cường chó cắn chó, chỉ cần mình nhẫn nại một thời gian để hai người bọn họ đấu một trận. Sau đó cục diện thành phố hình thành thế ba chân vạc. Ít nhất mình cũng có thể bảo đảm được phần lớn quyền uy của mình.

Ngồi xuống vị trí chủ vị, Hề Hiểu Kiến nói:

- Thành ủy phát sinh rất nhiều chuyện. Hôm nay là lần đầu tiên bộ máy lãnh đạo mới gặp mặt. Tôi tổ chức họp hội nghị này, chủ yếu là phân công đồng thời tiến hành sắp xếp rõ ràng công tác của Thành ủy một chút. Tỉnh ủy vừa tiến hành điều chỉnh tương ứng đối với Ủy viên thường vụ Thành ủy. Vì tạo thuận tiện cho công tác, sau đây sẽ tiến phần phân công rõ ràng công tác của đồng chí Hàn Đông và đồng chí Chư Bình Khánh. Căn cứ vào sự sắp xếp của Tỉnh ủy, đồng chí Hàn Đông phụ trách công tác Đảng và quần chúng và kinh tế lớn. Kết hợp với tình hình thực tế của thành phố Tân Châu, tôi đề nghị đồng chí Hàn Đông sẽ gánh vác một phần trách nhiệm của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, cũng kiêm nhiệm hiệu trưởng trường Đảng Thành ủy, văn phòng Thành ủy, Cơ quan công ủy trực thuộc thành phố, gánh vác một phần nhỏ trách nhiệm của công tác tổ chức đoàn thể, cán bộ lão thành.

- Về phần phương diện kinh tế lớn, thì chịu trách nhiệm chủ yếu về công tác kinh doanh thu hút đầu tư của thành phố. Trong những sự kiện kinh tế quan trọng khác, đồng chí Hàn Đông cũng có thể căn cứ vào yêu cầu thực tế, phát huy tác dụng của lãnh đạo tuyên truyền. Đối với yêu cầu này mọi người có ý kiến gì đều có thể đề xuất.

Đối với việc phân công công tác của Hàn Đông, bên trong đã có ý kiến của Tỉnh ủy, tất nhiên mọi người không có ý kiến gì. Người muốn nói chút ý kiến nhỏ cũng chỉ có Hạ Kim Cường, Khâu Thụy Hòa và Chư Bình Khánh mà thôi. Hàn Đông đã không phải là người của Ủy ban nhân dân thành phố, còn muốn khoa tay múa chân đối với công tác của Ủy ban nhân dân thành phố. Điều này khiến người ta có chút cảm giác không tiếp nhận được. Nhưng đây là ý đồ của Tỉnh ủy, bọn họ cũng không được quyết.

Hàn Đông nhấc tay nói:

- Tôi nói một chút được không?

Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Hàn Đông.

Hàn Đông nói:

- Về vấn đề phân công công tác của tôi, vừa rồi Bí thư Hề đề xuất có vài điểm trên cơ bản tôi không có ý kiến gì. Tuy nhiên khả năng của một người là có hạn. Bởi vậy theo suy nghĩ của tôi về phương diện kinh tế lớn, về sau tôi chịu trách nhiệm chủ yếu hai hạng mục công tác kinh doanh và thu hút đầu tư của thành phố. Về phương diện công tác khác, tôi tin tưởng có lãnh đạo Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố, hẳn là có thể trưởng thành vững bước với tốc độ nhanh chóng.

Trong lòng mọi người đều có chút nghi hoặc. Hàn Đông nói như vậy, khác nào với tự động giới hạn quyền lực của mình sao? Đây là tác phong phát triển sao?

Tuy nhiên cho dù như vậy, trong lòng Hạ Kim Cường vẫn có chút khó chịu. Tuy rằng Hàn Đông nói như vậy nhưng trên thực tế lại trái ngược với những lời hắn đã nói trên hội nghị thường vụ. Chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng khoa tay múa chân trong công tác của Ủy ban nhân dân thành phố. Nhưng hắn giới hạn công tác phụ trách giới hạn trên hai hạng mục kinh doanh và thu hút đầu tư thành phố. Trên thực tế khi hai công tác này có thể tạo ra chiến tích, hắn hoàn toàn có thể ôm vào người. Căn cứ vào suy nghĩ của Hạ Kim Cường, Hàn Đông tốt nhất chính là trên danh nghĩa gánh vác một phần công tác kinh tế lớn, mà kỳ thật không rõ lỗ hổng cụ thể xác thực. Như vậy tuy rằng hắn có thể khoa tay múa chân đối với công tác của Ủy ban nhân dân thành phố, nhưng ngược lại không giới hạn các lỗ hổng cụ thể. Như vậy về sau mới dễ cướp chiến tích.

“Người thanh niên này có lợi đều nắm cả. Thật sự ngay cả chút canh thừa hắn cũng không để lại cho người khác.”

Trong lòng Hạ Kim Cường buồn bực nghĩ.

Hề Hiểu Kiến đã rất nhanh nghĩ tới điểm này. Trong lòng ông ta âm thầm cảm thán Hàn Đông này thật sự là lanh lợi, còn muốn làm tới như vậy. Trong lòng Hạ Kim Cường hẳn là không mấy dễ chịu đi. Vì thế ông ta nhân tiện nói:

- Vậy căn cứ vào ý kiến của đồng chí Hàn Đông mà xử lý đi. Phía dưới nói một chút về vấn đề phân công công tác của đồng chí Chư Bình Khánh.

Chư Bình Khánh là Ủy viên thường vụ Thành ủy. Hiện tại, cho dù anh ta cũng là Phó chủ tịch thành phố, như vậy phân công một ít công tác cho anh ta, cũng là việc cần tiến hành rõ ràng trên hội nghị thường vụ Thành ủy.

Căn cứ vào ý tưởng của Hề Hiểu Kiến, muốn cố gắng lôi kéo Chư Bình Khánh tới bên cạnh mình. Đầu tiên không thể để anh ta kịp gia nhập vào phe cánh của Hàn Đông. Nếu không một mình Hàn Đông đã nắm giữ một nửa số phiếu của Ủy viên thường vụ Thành ủy sẽ lại có thêm một lá phiếu của Uỷ viên thường vụ nữa, như vậy về sau sao có thể hình thành được thế ba chân vạc được nữa. Cho nên ông ta liền nói thẳng ra vấn đề phân công công tác cho Chư Bình Khánh. Chủ yếu là tiếp nhận gánh vác một phần trách nhiệm của Hàn Đông trước kia. Tuy nhiên trên phương diện kinh doanh và thu hút đầu tư thành phố, chỉ đích danh hai người Hạ Kim Cường và Hàn Đông cùng phụ trách.

Thấy Hề Hiểu Kiến làm vậy, trên mặt Hàn Đông lộ ra một nụ cười thản nhiên. Trong lòng hắn hiểu rõ tính toán của Hề Hiểu Kiến. Tuy nhiên hắn lại không thể đưa ra ý kiến để bác bỏ. Hề Hiểu Kiến đưa ra ý kiến trên cũng nói quá được.

Trong số mọi người, Chư Bình Khánh là người buồn bực nhất. Hai hạng mục này chính xác là hai hạng mục dễ dàng tạo ra chiến tích nhất. Công lao còn không rơi đến trên người mình, điều này thực sự khiến người ta cảm thấy buồn bực. Quả thực chính là khi dễ người mà.

Trước đây anh ta còn có chút thiện cảm với Hàn Đông, nhưng hiện tại lại thầm cảm thấy có chút tức giận không phục. Anh ta nghĩ thầm anh đã là nhân vật số ba của Thành ủy, còn tính cướp công lao làm gì vậy.

Sau khi quyết định phân công công công tác cho hai Uỷ viên thường vụ này, là tới một vài công tác nghiên cứu. Chủ yếu là Hề Hiểu Kiến đưa ra cách quản lý đội ngũ, muốn kiểm tra tác phong công tác lần thứ nhất, cải thiện toàn bộ tác phong công tác trong bộ phận cơ quan thành phố. Về điểm này mọi người đều hiểu được ý của Hề Hiểu Kiến. Thành phố Tân Châu vừa xảy ra vấn đề, nếu Hề Hiểu Kiến là Bí thư Thành ủy không có chút hành động, Vậy cũng có phần không làm tròn bổn phận rồi.

Một chuyện khác khiến các vị Uỷ viên thường vụ khác tương đối quan tâm. Đó chính là việc sẽ lập tức điều chỉnh nhân sự. Việc điều chỉnh nhân sự lần này liên quan đến khá nhiều người. Căn cứ vào đề nghị của Hạ Kim Cường để mọi ngươi có điều kiện chuẩn bị đầy đủ công tác cho ngày mùng 5 tháng 10 sẽ tổ chức họp hội nghị thường vụ, nên để mọi người làm tốt công tác chuẩn bị có liên quan trước.

Tính thời gian, hiện tại chỉ còn cách ngày mùng 5 tháng 10 khoảng mười ngày nữa, mỗi người đều bắt đầu tính toán.

Hơn năm giờ một chút, hội nghị đã kết thúc. Hề Hiểu Kiến nhìn Hàn Đông nói:

- Phó bí thư Hàn Đông, về sau cậu phải tới bên Thành ủy làm việc. Đợi lát nữa, Trưởng ban thư ký sẽ dẫn cậu tới phòng làm việc. Có yêu cầu gì cứ giao cho văn phòng làm.

- Được, cám ơn Bí thư Hề.

Hàn Đông mỉm cười nói.

Hầu Hoa Đông đi theo phía sau Hàn Đông tới đường nhỏ mới nói:

- Phó bí thư Hàn, Thành ủy có hai phòng làm việc còn để trống. Một phòng ở tầng ba, Một phòng khác tầng bốn. Tôi dẫn anh tới văn phòng tầng ba xem trước.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Được. Vất vả cho Trưởng ban thư ký rồi.

Hầu Hoa Đông cung kính nói:

- Phó bí thư Hàn quá khách khí. Chức trách của tôi chính là phục vụ cho lãnh đạo Thành ủy. Có chuyện gì, anh cứ dặn dò tôi đi xử lý.

Tuy rằng anh ta là người bên phía Hề Hiểu Kiến nhưng ở trước mặt Hàn Đông, cũng phải thật cẩn thận. Ít nhất với tình hình công tác chung phải làm đúng chỗ. Từ tình huống Hàn Đông đến thành phố Tân Châu có thể nhìn ra được, người thanh niên này tuyệt đối không phải là người đơn giản. Không nên bởi vì một vài vấn đề mang tính tiểu tiết mà khiến người thanh niên này ghi hận trong lòng. Mặt khác cùng lúc đó, Hàn Đông lại là lãnh đạo trực tiếp của văn phòng Thành ủy. Bao gồm cả việc anh ta là Trưởng ban thư ký Ủy viên thường vụ Thành ủy. Công tác gì anh ta cũng phải báo cáo với hắn. Nếu chọc giận hắn, khiến hắn cả ngày không có việc gì lại gây phiền toái cho mình, vậy mới là chuyện đáng căm tức.

Tới văn phòng tầng ba, Hàn Đông nhìn qua một chút. Phòng này được quét dọn thật sự rất sạch sẽ, cũng gọn gàng. Xem ra trước đó, Hầu Hoa Đông cũng đã cho người qua thu dọn. Hắn nhân tiện nói:

- Lấy phòng này đi. Đối với thư ký Tả Nhất Sơn, không cần sắp xết người khác tới nữa. Lái xe cũng không cần đổi.

Hầu Hoa Đông gật đầu một cái, nói:

- Bí thư Hàn, vậy việc phân công cụ thể cho Tả Nhất Sơn, anh có chỉ thị gì không?

Hàn Đông nhìn anh ta một cái, nói:

- Bây giờ Tả Nhất Sơn là Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân, tới văn phòng Thành ủy, chức vị vẫn ở Ủy ban. Về chuyện này tôi sẽ bàn bạc với Ban tổ chức cán bộ sau.

Thấy vẻ mặt Hàn Đông nghiêm túc, Hầu Hoa Đông âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, nghĩ thầm người thanh niên này thật sự là mạnh mẽ.

- Được, không biết Phó bí thư Hàn có yêu cầu gì đối với công tác của văn phòng thư ký không? Anh xem có phải nên tìm thời gian mở một cuộc họp hay không?

- Chuyện này chờ tôi làm một thời gian rồi nói sau.

Hàn Đông thản nhiên nói. Hắn nghĩ thầm xem ra Hầu Hoa Đông này có chút nóng vội, hẳn là lo lắng mình sẽ buông tay đối với văn phòng thư ký. Tuy nhiên cũng đúng. Theo truyền thống, văn phòng thư ký là lãnh thổ của Bí thư Thành ủy. Bản thân Hề Hiểu Kiến đã đặt một vài vị trí quan trọng trên người của mình. Để lại cho Hầu Hoa Đông bố trí kỳ thật không nhiều lắm. Nếu mình quay lại làm thông suốt, vậy trên cơ bản Hầu Hoa Đông không có gì để tham gia. Tuy nhiên bản thân anh ta là Trưởng ban Văn phòng thư ký thành ủy thành phố, tuy nói là Ủy viên thường vụ Thành ủy, nhưng cũng không thể không thực hiện chức trách của một Phó bí thư Thành ủy. Cho nên Hàn Đông liền không đau không ngứa nói gõ anh ta một chút.

Mặt Hầu Hoa Đông thoáng biến sắc. Ngay lập tức anh ta cung kính nói:

- Được, vậy chờ Phó bí thư Hàn sắp xếp. Đúng rồi. Xe của anh...

- Vẫn dùng chiếc xe trước kia đi. Anh tiến hành liên lạc với bên Văn phòng Ủy ban nhân dân một chút.

- Được, Phó bí thư Hàn còn có dặn dò gì nữa không?

Hàn Đông nhìn đồng hồ đeo tay một chút. Đã sắp tan tầm rồi, nhân tiện hắn nói:

- Không có việc gì nữa. Vất vả cho Trưởng ban thư ký rồi.

- Đây là việc tôi nên làm.

Hầu Hoa Đông nói.

- Bí thư Hàn không có gì dặn dò nữa, tôi xin từ biệt.

Hàn Đông hơi gật đầu. Ngay lập tức, hắn đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài. Hắn phát hiện, từ bên này của Thành ủy nhìn ra, tầm nhìn tương đối thoáng. Xem ra lúc trước khi xây dựng tòa nhà, đã chú ý về điểm này.

Chuông điện thoại vang lên. Hắn nhìn một chút. Thì ra là Hạ Kim Cường gọi tới. Hàn Đông nhấc điện thoại lên nghe. Ở bên kia điện thoại Hạ Kim Cường nói:

- Bí thư Hàn, tôi đã thu xếp được rồi. Ngay tại sơn trang Mục Mã. Đợi lát nữa cùng nhau đi.

Hàn Đông nói:

- Được, tôi sẽ lập tức xuống lầu.

Khi xuống lầu, dọc đường đi hắn gặp được rất nhiều nhân viên công tác. Tất cả mọi người đều cung kính chào hỏi Hàn Đông từ phía xa.

Hàn Đông thì khẽ gật đầu, hoặc là đáp một tiếng, trên mặt vẫn mang theo nụ cười thản nhiên. Thoạt nhìn cũng có phần khá bình dị gần gũi.

Khi xuống đến đưới lầu, Tả Nhất Sơn và Vu Đại Lực đã chờ ở dưới lầu.

Hàn Đông lên xe sau đó nói với Tả Nhất Sơn:

- Nhất Sơn, về sau anh và Vu Đại Lực đến Thành ủy làm. Sáng mai bắt đầu làm thủ tục.

- Được, Phó bí thư.

Tả Nhất Sơn gật đầu nói.

- Về nhà sao?

Hàn Đông lắc đầu nói:

- Đi sơn trang Mục Mã.

Đúng lúc này, Hạ Kim Cường cũng từ Văn phòng Ủy ban nhân dân bên kia đi xuống. Ông ta thấy xe Hàn Đông, liền vẫy tay, sau đó lập tức ngồi lên xe của mình.

Hàn Đông nhân tiện nói:

- Đi theo xe của Chủ tịch thành phố Hạ đi.

Vu Đại Lực liền khởi động xe, rồi chạy theo sau.

Hàn Đông cũng biết, sở dĩ Hạ Kim Cường muốn làm hoạt động này, cùng lúc muốn biểu hiện quan hệ giữa ông ta và mình không tồi. Mặt khác, chắc hẳn là có một vài vấn đề muốn nói chuyện với minh. Hiện tại mình đã tới bên Thành ủy, ông ta có chuyện gì muốn nói chuyện với mình, sẽ không thuận tiện như trước kia nữa.

Tuy nhiên, Hàn Đông cũng cần giao lưu một chút với Hạ Kim Cường. Cho nên, hắn mới nhận lời mời của ông ta. Nếu không Hàn Đông cũng không nguyện ý ra ngoài hoạt động với ông ta. Sơn trang Mục Mã kia, Hàn Đông cũng đã qua đó một lần. Lần đó Hạ Kim Cường cũng đã thu xếp tiết mục ướt át kia, nhưng Hàn Đông lại hoàn toàn không có hứng thú đối với điều này. Khi đó hắn đã ra ngoài ngồi một lúc lâu. Chỉ sợ lần này Hạ Kim Cường vẫn thu xếp như vậy.

Phía sau còn có mấy chiếc xe chạy theo sau. Đó đều là xe của Ủy ban nhân dân thành phố.

Bọn họ nhanh chóng đi tới sơn trang Mục Mã. Hàn Đông từ trên xe bước xuống. Hạ Kim Cường đã chờ ở ngoài cửa rồi.

- Ha ha, Hàn Đông. Chúng ta đã lâu không ăn cơm cùng nhau. Tối hôm nay nhất định phải chơi cho tận hứng.

Hạ Kim Cường cao giọng nói.

Lúc này Khâu Thụy Hòa và Chư Bình Khánh ở phía sau cũng lần lượt tới. Hai người vừa xuống xe, đều nắm tay hàn huyên với Hàn Đông vài câu.

Phía sau lần lượt có xe dừng lại. Bọn họ lần lượt là Trần An Vũ, Tần Bạch Thần, Vương Hiểu, Xa Oánh Cúc. Tạ Thị Duy và Phí Nguyệt Kháo thì chưa thấy tới.

Hạ Kim Cường nói:

- Trong nhà Chủ tịch thành phố Tạ và Chủ tịch thành phố Phí đều có chuyện, cho nên không tới được. Chúng ta vào đi thôi.

Mọi người cùng Hạ Kim Cường và Hàn Đông đi vào trong. Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Nhạc Gia An từ bên trong đi ra đón, sắc mặt tươi cười đi phía trước dẫn đường.

Nhạc Gia An đã sớm tới đây đặt phòng trước. Chờ mọi người ngồi xuống xong, thức ăn liền lục tục được bưng lên.

Dưới sự gợi ý của Hạ Kim Cường, tất nhiên mọi người đều xem Hàn Đông là trung tâm, liên tục kính rượu hắn.

Hàn Đông nhìn tình trạng này, trong lòng liền âm thầm đề phòng. Hắn cũng không muốn uống say bị người kéo đi làm những chuyện không nên làm, vậy thì không hay rồi.

Cho nên, khi hắn uống đến bảy phần rượu, Hàn Đông liền cầm cái chén, nhìn Hạ Kim Cường nói:

- Chủ tịch thành phố Hạ, mọi người chúng ta cạn một ly đi. Cạn một ly này xong thì ăn chút cơm. Đợi lát nữa tôi còn muốn tâm sự với Chủ tịch thành phố Hạ một chút chứ.

Hạ Kim Cường nói:

- Lúc này mới uống được bao nhiêu rượu đâu. Tối hôm nay nhất định phải uống cho tận hứng. Có chuyện gì ngày mai chúng ta có thể nói cũng được.

Hàn Đông lắc đầu nói:

- Tối hôm nay thì dừng ở đây đi. Ngày mai còn có chuyện của ngày mai.

Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, Hạ Kim Cường thấy không tiện ép thêm, nhân tiện nói:

- Vậy được rồi, tôi cũng muốn tán gẫu với Phó bí thư Hàn một chút đây.

Sau đó, mọi người cạn chén rượu, ăn chút cơm. Hạ Kim Cường liền nhìn Nhạc Gia An nói:

- Cậu đi thu xếp cho mọi người trước đi.

Nhạc Gia An gật đầu nói:

- Được. Chủ tịch thành phố Hạ.

Xa Oánh Cúc nói:

- Tôi không chơi. Chủ tịch thành phố Hạ, Phó bí thư Hàn, các anh chơi vui vẻ đi.

Cô là một phụ nữ, tất nhiên không tiện chơi đêm với mấy người đàn ông, cho nên cô rời đi trước.

Nhạc Gia An thu xếp tốt cho những người khác, sau đó lại dẫn Hạ Kim Cường và Hàn Đông tới một phòng khác, nói:

- Chủ tịch thành phố Hạ, Phó bí thư Hàn. Vừa mới uống rượu, hai người ở trong này nghỉ ngơi một chút trước đi.

Kỳ thật anh ta đã sớm căn cứ vào vào lời căn dặn của Hạ Kim Cường, thu xếp cho Hàn Đông một căn phòng cũng hai mỹ nữ xinh như hoa. Tuy nhiên bởi vì Hạ Kim Cường và Hàn Đông muốn nói chuyện trước một lát, cho nên mới sắp xếp trước một phòng này.

Một nữ viên phục vụ tiến vào chào hỏi một chút, ngay lập tức liền dùng khay bưng hai chén trà tiến vào.

Hai người vừa nói chuyện phiếm được mấy câu, Hạ Kim Cường nói!

- Phó bí thư Hàn, Ủy ban sắp phải điều chỉnh nhân sự toàn thành phố. Hiện tại trống ra rất nhiều vị trí cấp Cục trưởng, cấp Cục phó. Cậu là Phó bí thư gánh vác công tác Đảng và quần chúng. Hiện tại câụ có ý tưởng gì cụ thể hay không. Hiện tại chúng ta đều đã uống rượu. Coi như nói chuyện phiếm, coi như là kết nối với nhau một chút. Về sau chúng ta cùng nhau hợp tác, mới có thể làm tốt được các các hạng mục công tác đúng không?

Hạ Kim Cường nói vô cùng đơn giản, thậm chí trực tiếp quẳng dã tâm của Hề Hiểu Kiến – bí thư Thành ủy sang một bên, dã tâm của y dường như cũng đã thể hiện rất rõ ràng.

Hàn Đông mỉm cười, nói:

- Nói thật, đối với việc bổ nhiệm này của Tỉnh ủy tôi cũng chưa hề được chuẩn bị tâm lý. Bởi vậy, đối với việc điều chỉnh nhân sự của Thành ủy lần này, tôi tạm thời cũng không có ý tưởng gì.

Trong lòng Hạ Kim Cường xem thường cười lạnh một hồi. Hừ cậu thanh niên này rõ ràng không chịu nói thật. Tuy nhiên điều này cũng chứng tỏ, dã tâm của người thanh niên này kỳ thật một cán bộ cấp Cục trưởng khó có thể thỏa mãn được. Xem ra chính mình phải cò kè mặc cả với hắn một phen vậy.

Trước đây, ở trong lòng của Hạ Kim Cường, tuy rằng Hàn Đông nắm giữ quyền lên tiếng nhất định, nhưng trên cơ bản là thuộc về chính mình. Nhưng hiện tại tình hình đã không giống như trước kia nữa. Hạ Kim Cường tỉnh táo nhận thức được, hiện nay Hàn Đông đã trở thành cực thứ ba của Thành ủy. Mình và hắn cũng chỉ là quan hệ hợp tác, không thể lại giống như trước nữa. Nếu mình không để mang lại chút lợi ích cho Hàn Đông, chỉ sợ Hàn Đông cũng sẽ không cam tâm tình nguyện hợp tác với mình. Nếu ngược lại hắn hợp tác cùng Hề Hiểu Kiến, vậy ngày tháng sau này của mình sẽ sống không dễ chịu đâu.

- Ha hả, về sau trong tay Bí thư Hàn nắm mũ quan nên phải quan tâm nhiều hơn về phương diện nhân sự.

Hạ Kim Cường nói.

- Với tình huống hiện tại mà nói, nhiều vị trí trống như vậy, cần phải điều những người thích hợp đi lên mới được. Các hạng mục công tác này đều rất quan trọng. Việc tuyển chọn nhân tài chính là một vấn đề quan trọng.

Ý tứ trong lời nói của Hạ Kim Cường không ngoài việc nói cho Hàn Đông biết, về sau khi hai người hợp tác, tranh thủ khống chế quyền nhân sự trong toàn thành phố. Như vậy mọi người đều có thể trợ giúp cho nhau.

Đối với điều này, ngược lại Hàn Đông không có thái độ rõ ràng. Bất kể thế nào cũng không thể vòng qua được Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Kiến, tuy rằng hai người hắn và Hạ Kim Cường liên hợp lại, quả thật có thể hoàn toàn khống chế được hội nghị thường vụ, nhưng đừng quên Bí thư Thành ủy có quyền lên tiếng. Mặt khác cùng lúc đó, Hàn Đông cũng hiểu được Hạ Kim Cường kỳ thật không phải là người đơn giản. Mình và ông ta không kìm chế, không dính líu tới nhau vẫn có thể hợp tác thân mật khăng khít, thì cũng là một vấn đề đáng nghi ngờ.

Đương nhiên, nếu Hạ Kim Cường đã nói rất rõ ràng như vậy, Hàn Đông cũng phải ám chỉ một chút, ám chỉ về sau hai người sẽ cố gắng nhiều hơn nữa để kết nối hợp tác.

Đối với thái độ của Hàn Đông, trong lòng Hạ Kim Cường có chút bất mãn. Tuy nhiên ông ta không nói bóng nói gió ra, chỉ nói.

- Bao gồm cả Cục Xúc tiến đầu tư, phía thành phố cũng phải điều chỉnh vị trí. Tổng cộng có mười vị trí, bao gồm năm cán bộ cấp Cục trưởng và năm cán bộ cấp Cục phó. Đồng thời nếu là từ việc điều chỉnh này mà nói, sẽ phải liên quan đến việc sắp xếp các chức vụ khác. Bởi vậy đây là một công tác lớn. Đúng rồi, nếu Vương Dược Minh tới quận Cao Bằng đảm nhiệm Bí thư Quận ủy, Văn phòng Ủy ban nhân dân cũng phải sắp xếp một nhân tài tới. Đối với những chức vụ còn trống, hiện tại Bí thư Hàn có người nào thích hợp có thể đề xuất. Chúng ta cùng tham khảo một chút.

Ông ta vẫn muốn nhanh chóng hiểu được suy nghĩ của Hàn Đông. Như vậy ông ta cũng tiện nắm được cơ cấu trước.

Hàn Đông suy ngẫm một chút, nói:

- Hiện tại tôi không có ý tưởng gì cụ thể. Tuy nhiên tôi nghĩ công tác của cục Xúc tiến đầu tư rất quan trọng. Nhất định phải chọn người thích hợp mới được. Mặt khác tôi cảm thấy nhất định phải tăng cường lãnh đạo của Cục Công an quận Cao Bằng mới được. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố ở quận Cao Bằng. Trị an quận Cao Bằng không tốt, thực sự sẽ gây tổn hại tới hình tượng của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.

Hạ Kim Cường gật đầu nói:

- Điều này cũng đúng. Trộm vặt còn dám đặc biệt tới tiểu khu của chính phủ để trộm, có thể thấy được vấn đề trị an hẳn là phải khống chế lại một chút. Ừ. Đúng rồi. Chức Cục trưởng Cục công an thành phố còn trống vẫn chưa quyết. Tuy rằng do Bí thư Đảng ủy Công an kiêm nhiệm, nhưng Phó bí thư Hàn cũng đã từng nói qua, khả năng của con người là có hạn. Cho nên ý của tôi vẫn là bổ nhiệm Cục trưởng Cục Công an mới được.

Ông ta hiểu sở dĩ Hàn Đông đặc biệt nhắc tới vấn đề của Cục công an quận Cao Bằng, chỉ sợ là tính toán cho Chu Chính. Theo ông ta thấy, còn tưởng rằng Hàn Đông chuẩn bị để Chu Chính nhận chức Ủy viên thường vụ Quận ủy quận Cao Bằng, Bí thư Đảng ủy Công an kiêm nhiệm Cục trưởng cục Công an. Một bước này có lẽ bước hơi lớn. Cho nên ông ta liền cò kè mặc cả, muốn nắm lấy vị trí Cục công an thành phố này.

Hàn Đông nói:

- Tôi cũng cho rằng như thế. Không biết Chủ tịch thành phố Nhạc có người thích hợp để đề cử làm Cục trưởng cục Công an không?

Hạ Kim Cường thoáng ngẩn ra. Hàn Đông thật sự rất sảng khoá. Ông ta nghĩ thầm xem ra lần này hắn thật sự muốn ra sức ủng hộ Chu Chính. Tuy nhiên một cấp Cục phó theo ông ta thấy lại không đáng là gì. Ông ta coi trọng chính là vị trí cấp Cục trưởng. Hơn nữa có thể nắm được vị trí Cục trưởng Cục công an vào trong tay đã là một chuyện không tồi.

Hai người lại hàn huyên một lát. Kỳ thật bởi vì Hàn Đông không muốn nói chuyện nhiều về phương diện nhân sự, cho nên Hạ Kim Cường cũng không miễn cưỡng.

- Ha ha. Gần như đã tỉnh rượu rồi. Chúng ta đi mát-xa một chút. Kỹ thuật của nhân viên mát-xa kỹ thuật ở đây cũng không tệ.

Hạ Kim Cường đứng lên nói.

Hàn Đông nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nói:

- Chủ tịch thành phố Hạ, tôi không mát-xa nữa. Tôi về trước, mọi người ở lại chơi vui vẻ đi.

Tuy rằng Hạ Kim Cường cố gắng giữ lại, nhưng Hàn Đông vẫn kiên quyết từ chối.

Hiện tại tuy Hàn Đông muốn duy trì quan hệ hợp tác với Hạ Kim Cường, nhưng có một số việc nên từ chối thì phải từ chối cho rõ ràng.

Nhìn Hàn Đông lên xe rời khỏi, Hạ Kim Cường nhíu mày, quay đầu lại nhìn Nhạc Gia An nói:

- Những người khác đều thu xếp tốt rồi chứ?

Nhạc Gia An nói:

- Đã thu xếp cả rồi, Tuy nhiên trong nhà Chủ tịch thành phố Tần gọi điện thoại tới nói có chuyện. Ông ấy đã đi trước rồi.

- Hừ, phải vậy không!

Hạ Kim Cường hừ lạnh một tiếng, xem ra quả nhiên không phải người cùng một đường.

Ngay lập tức, ông ta liền khoát tay, nói:

- Thôi đi, không cần để ý nhiều như vậy. Tối hôm nay mọi người cùng vui chơi đi.

Ông ta theo sau Nhạc Gia An tới phòng đã được đặt sẵn cho ông ta. Bên trong phòng có hai người phụ nữ như hoa như ngọc dịu dàng chân thành, giúp ông ta cởi quần áo, sau đó hai người cũng tự mình trần truồng bước vào bồn tắm lớn với Hạ Kim Cường.

Nhìn hai thân hình trắng mịn, trong mắt Hạ Kim Cường lập tức lóe sáng. Một tay ôm một người, mặt hướng tới gần ngực của người phụ nữ kia.

Ngày hôm sau, Hàn Đông đi làm không bao lâu, Tả Nhất Sơn đã đến. Anh ta nói:

- Bí thư Hàn, tôi vừa tới văn phòng báo danh. Hiện tại chính thức đi làm.

Hàn Đông khẽ gật đầu nói:

- Ừ, trước hết anh quét dọn sửa sang lại phòng một chút. Tôi đi tới chỗ Bí thư Hề một chuyến đã.

Ngay lập tức Hàn Đông liền lên lầu đi tới cửa văn phòng của Hề Hiểu Kiến.

Thư ký của Hề Hiểu Kiến, Phụng Nam Dịch vừa thấy Hàn Đông đi đến, vội vàng đứng lên, cung kính nói:

- Bí thư Hàn chào anh.

Hàn Đông gật đầu, bắt tay sau lưng đứng đó, mỉm cười nói:

- Bí thư Hề có ở đây không? Tôi tìm ông ấy nói chuyện một chút.

Phụng Nam Dịch nói:

- Mời Phó bí thư Hàn chờ một chút.

Lúc này cửa phòng trong bị đẩy ra. Hề Hiểu Kiến tươi cười đầy mặt đứng ở cửa, nói:

- Phó bí thư Hàn Đông đến sao? Mời nhanh vào bên trong.

Sau đó ông ta lại Nhìn Phụng Nam Dịch nói:

- Tiểu Phụng, về sau Phó bí thư Hàn Đông có thể vào văn phòng tôi bất cứ lúc nào. Sao có thể để Phó bí thư Hàn Đông chờ ở bên ngoài như thế được.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Đây là điều nên làm. Vẫn là noi theo quy củ cơ bản mà thôi.

Hề Hiểu Kiến vừa mời Hàn Đông đi vào, trong lòng vừa thầm nghĩ:

‘Cậu đã lúc nào nói quy củ chứ. Nếu nói quy củ, sẽ không phải là cái dạng này.”

Sau khi ngồi xuống, Hề Hiểu Kiến hỏi:

- Phó bí thư Hàn Đông. Phòng làm việc của cậu đã sắp xếp xong chưa? Có gì không hài lòng, cứ trực tiếp dặn dò văn phòng là được.

Hàn Đông nói:

- Cảm ơn Bí thư Hề. Tất cả đều đã thu xếp xong rồi.

Hề Hiểu Kiến nói:

- Vậy là tốt rồi. Đúng rồi. Thư ký Tả Nhất Sơn của cậu là cấp Cục phó. Anh ta đi theo qua đây, ý của tôi là vẫn sắp xếp cho anh ta nhận chức Phó chủ nhiệm văn phòng. Phó chủ nhiệm hiện tại là Thái Thành Húc có thể sắp xếp tới chỗ khác.

Ông ta cũng rất trực tiếp. Tuy nhiên Hàn Đông cũng hiểu được, Hề Hiểu Kiến thẳng thắng như vậy, cũng tồn tại ý định muốn trao đổi với hắn. Chỉ sợ Thái Thành Húc mà ông ta vừa nói, cũng là thân tín của ông ta. Tuy nhiên, trao đổi như vậy, cũng rất bình thường. Hàn Đông cũng khôngthể để Hạ Kim Cường nắm lấy tất cả các vị trí cán bộ cấp Cục trưởng vào tay được. Như vậy để Hề Hiểu Kiến áp chế, đến lúc đó Hề Hiểu Kiến bắn ngược lại càng thêm lợi hại. Tình hình càng khó khống chế.

Hàn Đông không muốn để Thành ủy biến thành tình trạng nghiêng về một phía. Hiện tại hắn muốn duy trì một loại cân bằng. Đó là tốt nhất.

- Tôi cũng muốn qua đây nói chuyện này. Không thể tưởng tượng được Bí thư Hề đã sắp xếp được rồi. Vậy căn cứ vào sắp xếp của Bí thư Hề để xử lý đi.

- Ừ, đến lúc đó trên hội nghị thường vụ cùng nhau sắp xếp là được rồi.

Đối với khởi đầu như vậy, trong lòng Hề Hiểu Kiến cũng vô cùng hài lòng. Ông ta nói:

- Đúng rồi. Phó Bí thư Hàn Đông, cậu chịu trách nhiệm về công tác Đảng và quần chúng. Thành ủy phải lập tức bắt đầu điều chỉnh nhân sự. Cậu cũng suy nghĩ nhiều một chút, cùng Ban tổ chức cán bộ đề ra những ứng cử viên liên quan, thương lượng trước một chút. Như vậy trên hội nghị thường vụ cũng thuận tiện để sắp xếp.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Được. Bí thư Hề, hôm nay tôi chuẩn bị làm quen công tác một chút, sau đó sẽ cùng Trưởng ban Mã nói chuyện sau.

Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mã Pháp Sinh là người của Hề Hiểu Kiến. Hề Hiểu Kiến bảo Hàn Đông đi thương lượng với Mã Pháp Sinh, cũng có ý muốn hai bên hợp tác một chút. Hàn Đông tạm thời hứa hẹn. Đến lúc đó tình hình cụ thể thì phải xem rốt cuộc Hề Hiểu Kiến nghĩ như thế nào đã.

Nhìn thái độ của Hàn Đông khá hợp tác, trong lòng Hề Hiểu Kiến liền tin tưởng vào khả năng dự đoán của mình. Chắc hẳn Hàn Đông không thể hợp tác khăng khít với Hạ Kim Cường. Hàn Đông cũng muốn lấy được lợi ích của mình. Như vậy mình đã có cơ sở có thể cùng hợp tác với hắn.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hề Hiểu Kiến vô cùng vui mừng. Thời gian trước vẫn bị áp chế. Hiện tại xem ra đã có chuyển biến mới tốt hơn. Xem ra phải nắm chắc cơ hội lần này trong tay mới được.

- Ừ, về phương diện nhân sự, về sau Phó bí thư Hàn Đông phải quan tâm nhiều hơn mới được. Đúng rồi. Lần này Thành ủy phát sinh thay đổi như vậy cũng có liên quan đến sự kiện của Phụng Cẩm Dật, đồng thời cũng phản ánh cán bộ chúng ta cần phải chỉnh đốn tác phong lại một chút. Trong tình trạng này, tôi nghĩ để tiện điều chỉnh mọi người sau này, phải triển khai một lần trỉnh đốn tác phong. Trong chuyện này, Phó bí thư Hàn Đông cũng phải suy nghĩ nhiều một chút.

Hiện tại thế cục đã như thế, cho nên Hề Hiểu Kiến chỉ có thể nhận, đồng thời cố gắng tạo mối quan hệ tốt với Hàn Đông. Chỉ cần hợp tác với Hàn Đông. Như vậy Hạ Kim Cường không đáng là gì. Cho nên hiện tại có chuyện gì, Hề Hiểu Kiến cũng cố gắng thương lựơng với Hàn Đông một chút. Điều này coi như là tôn trọng ý tứ của Hàn Đông.

Hàn Đông mỉm cười. Hắn cảm nhận được ý của Hề Hiểu Kiến, nói:

- Bí thư Hề nói rất đúng. Đối với việc chỉnh đốn tác phong, tôi cũng rất ủng hộ. Lại nói tiếp, tôi còn trẻ, trên công tác thể lệ có thể có vài điểm không hiểu rõ. Về sau còn mong Bí thư Hề phê bình chỉ ra chỗ sai.

"Ha ha, cậu thanh niên này quả nhiên là một người lanh lợi.”

Hề Hiểu Kiến vừa nghe Hàn Đông nói, lập tức mở cờ trong bụng. Hàn Đông nói như vậy, rõ ràng chính hắn cũng có ý hợp tác với mình, Xem ra gần đây giữa hắn và Hạ Kim Cường, đã bắt đầu nảy sinh sự rạn nứt.

Trong lòng vui mừng, trên mặt Hề Hiểu Kiến lộ ra vẻ tươi cười, nói:

- Phó bí thư Hàn cậu quá khách khí. Tuy rằng cậu trẻ tuổi, nhưng năng lực công tác thì hết chỗ chê. Về sau chúng ta công tác trong cùng bộ máy, hợp tác với nhau tranh thủ làm tốt công tác ở thành phố Tân Châu này.

Trước đây ông ta vẫn gọi Hàn Đông là “Phó bí thư Hàn Đông”. Hiện tại danh hiệu lại hơi thay đổi một chút. Phản ứng của ông ta đối với thái độ của Hàn Đông lại phát sinh sự thay đổi không nhỏ.

Hàn Đông cảm thấy Hề Hiểu Kiến nói vậy có chút quen tai, suy nghĩ liền hiểu được. Lời ông ta nói, dường như chính Hạ Kim Cường cũng đã từng nói với mình. Xem ra hai người kia đều tha thiết chờ mong cùng mình hợp tác, sau đó hoàn toàn nắm giữ quyền lực trong thành phố Tân Châu này.

Từ trong phòng làm việc của Hề Hiểu Kiến đi ra, hiện tại Hàn Đông đã hiểu rõ thế cục Thành ủy thêm một bậc. Hắn nhận ra được lựa chọn của mình không sai. Thể lệ tốt nhất chính là liên kết cố gắng. Hình thành cực thứ ba ở Thành ủy. Như vậy mới có thể lấy được càng nhiều lợi ích hơn nữa.

Lúc này chuông điện thoại của Hàn Đông lại vang lên, đó là do Tần Bạch Thần gọi tới. Anh ta chủ yếu nói cho Hàn Đông biết, đêm qua trong nhà anh ta xảy ra chuyện, cho nên đã đi trước, chưa từ biệt hắn và Hạ Kim Cường.

Hàn Đông hiểu được anh ta mượn cơ hội này thể hiện sự trong sạch của mình:

- Chỉ là uống rượu thôi, không cần chú ý nhiều như vậy. Đêm qua cơm nước xong tôi và Chủ tịch thành phố Hạ hàn huyên một chút cũng trở về nhà.

Tần Bạch Thần lại nói:

- Bí thư Hàn, cuối tuần ngài có rảnh không. Tôi muốn mời anh ăn cơm một bữa.

Hàn Đông nói:

- Được, anh sắp xếp đi.

Nhận được lời khẳng định của Hàn Đông, trong lòng Tần Bạch Thần vô cùng vui mừng, cúp điện thoại, ngồi ở trong văn phòng rộng lớn. Tâm tình của anh ta tốt một cách đặc biệt. Trong lòng anh ta thầm nghĩ:

- Đi theo Phó bí thư Hàn hẳn là không sai. Lúc này chưa được bao lâu, mình đã thành Phó chủ tịch thành phố. Nếu trước kia, thật sự nghĩ cũng không dám nghĩ. Tuy rằng hiện tại Phó bí thư Hàn là nhân vật số ba, nhưng nắm giữ nhiều phiếu Uỷ viên thường vụ nhất. Nhìn tình hình thế cục, nói không chừng không bao lâu nữa, một mình Phó bí thư Hàn có thể nắm giữ cả hội nghị thường vụ. Vậy mới thú vị chứ.

Kỳ thật không chỉ Tần Bạch Thần nhận thức được điểm này. Cán bộ khác ở Thành phố Tân Châu, cũng đều nhận thức được điểm này. Tại thành phố Tân Châu, Hàn Đông đã trở thành cực thứ ba với đúng nghĩa của tên gọi, đồng thời còn là bên mạnh mẽ nhất.