Người Cầm Quyền

Chương 515: Lòng tham không đáy



- Anh...

Kim Kiệt Quân giơ tay kinh hãi nhìn Hàn Đông, lập tức tiến lên nói:

- Hoàng Thiếu gia, Tiết Thiếu gia, các anh thế nào?

Mà giờ phút này, người gọi là Hoàng Thiếu gia, Tiết Thiếu gia thì lại nằm trên đất đau khổ kêu gào.

Kim Kiệt Quân thấy thế, tiến lên đỡ Hoàng Thiếu gia dậy, kết quả vừa kéo tay của anh ta, anh ta liền phát ra tiếng kêu thảm thiết, hơn nữa tức giận nói:

- Hừ, tay của ông, đồ con heo!

- Xin lỗi, xin lỗi...

Kim Kiệt Quân cẩn thận xin lỗi.

Hàn Đông cười lạnh một chút, xem ra Kim Kiệt Quân này quả thực quen biết một số người ở thành phố Minh Côn, chẳng qua anh ta cũng chỉ là tay sai đắc lực được người ta gọi đi uống thôi, còn cái người được gọi là Hoàng Thiếu gia, Tiết Thiếu gia cũng là nghe theo sự sai bảo của Tần Dung mà thôi.

Tiết Thiếu gia ngồi dưới đất, nhìn một cách giận dữ vào Hàn Đông:

- Tiểu tử, mày chết chắc rồi, có giỏi thì mày đừng có chạy!

Còn Hoàng Thiếu gia kia, lúc này cũng cố nén đau để lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại.

Hàn Đông bĩu môi cười lạnh nói:

- Có bản lĩnh gì thì cứ lôi hết ra đi, song tôi phải nhắc nhở các anh một điều là, chủ của các anh, Tần Dung, đã bị Cục Công an bắt đi rồi, muốn làm chuyện gì, tốt nhất các anh phải suy nghĩ trước tiên rồi hãy nói.

Kim Kiệt Quân trừng mắt nhìn Hàn Đông, bất mãn nói:

- Tiểu Tử, mày gặp rắc rối rồi, mày biết họ là ai không?

Nhìn dáng vẻ của y, dường như hai ông chủ này bị đánh mà trở nên tức giận rồi.

Hàn Đông đảo mắt nhìn anh ta, nói:

- Tôi mặc kệ họ là ai, dám trêu tôi, tôi sẽ không khách khí đâu.

Nói xong, Hàn Đông liền kéo tay của Kiều San San, nói:

- Đi thôi, không yên tĩnh chút nào cả.

Kiều San San gật gật đầu, cô cũng cảm thấy rất mất hứng, không dễ dàng gì Hàn Đông mới đặc biệt đến thăm cô, sao lại có nhiều chuyện như vậy chứ. Xét cho cùng, tất cả những điều này đều là do tên Tần Dung kia gây ra, Hoàng Thiếu gia, Tiết Thiếu gia chẳng qua cũng chỉ muốn bảo vệ cho Tần Dung kia mà thôi.

Thấy Hàn Đông và Kiều San San muốn đi, Hoàng Thiếu gia và Tiết Thiếu gia đều bắt đầu chửi rủa, còn Kim Kiệt Quân kia, trong lòng tức giận, liền tiến lên phía trước chặn đường, mạnh miệng nói:

- Các người... các người không được đi!

- Cút!

Hàn Đông trầm giọng nói, ánh mắt đầy sự oai phong.

Đối diện với ánh mắt của Hàn Đông, Kim Kiệt Quân lập tức chỉ cảm thấy cả người run lên, trong lòng không kìm được xuất hiện một nỗi khiếp sợ, không tự chủ đứng qua một bên.

Hàn Đông cười một cách khinh thường, vừa nghĩ đến chuyện này có liên quan đến Kiều San San, liền quay đầu nói:

- Tôi tên Hàn Đông, sống ở số 18 đường Thái Vân Nam, có chuyện gì thì mấy người cứ qua đó tìm tôi.

Nhìn Hàn Đông ôm Kiều San San rồi nghênh ngang đi, Kim Kiệt Quân đứng ngẩn người ra ở đó, không biết làm sao. Còn Hoàng Thiếu gia và Tiết Thiếu gia, thì mắng chửi ầm ĩ, một là mắng Hàn Đông, hai là Kim Kiệt Quân vô dụng. Tuy nhiên, hai người đều nhớ địa chỉ mà Hàn Đông nói, nghĩ thầm đến lúc đó phải tìm đến địa chỉ này.

Ngồi ở trên xe, Kiều San San nói:

- Hàn Đông, hai người kia không sao chứ?

Cô không chút lo lắng cho Hàn Đông, ở tỉnh Vân Điền lâu như vậy, cô cũng biết bố của Hàn Đông là Chủ tịch tỉnh, vậy thì rất có quyền thế, huống hồ sau lưng ông còn có rất nhiều thế lực mạnh như vậy.

Hàn Đông nói:

- Yên tâm đi, anh tự có chừng mực. Đúng rồi, sau này còn có những người không có mắt kia còn quấy rầy em nữa, thì em hãy nói với mẹ anh, có vài tên không có mắt, em càng nhẫn nhịn, chúng càng lấn tới.

Kiều San San gật gật đầu nói:

- Biết rồi, em chỉ là không muốn làm phiền bác gái mà thôi.

Hàn Đông nói:

- Có gì mà phiền phức chứ, hơn nữa, mẹ anh cũng không có chuyện gì làm, dù sao cũng phải quản chút chuyện, mẹ anh kêu em qua đó giúp đỡ, chuyện của em thì phải chịu trách nhiệm chứ. Đúng rồi, đến chỗ em sống xem thử nhé, anh vẫn chưa được đến chỗ đó.

Lúc này, Hàn Đông nghĩ đến những chuyện tốt đẹp trước đây bị cản trở, trong lòng lập tức trở nên bức bối.

Kiều San San vừa nhìn thấy bộ dạng của Hàn Đông, liền hiểu ra được điều mà Hàn Đông đang nghĩ, khuôn mặt lập tức đỏ ửng lên, lập tức gật đầu. Chỗ ở của Kiều San San là ở trong khu chung cư gần tập đoàn Đông Thăng. Tuy ở đây là nơi khá phồn hoa trong thành phố Minh Côn, nhưng khu nhà ở này lại khá yên tĩnh, môi trường xung quanh cũng rất tốt, một dãy cây cao cao xếp thẳng hàng với nhau. Đi vào bên trong, giống như bước vào một thế giới khác vậy. Còn căn phòng của Kiều San San nằm ở tầng 3, có hai phòng và một phòng khách, trang hoàng cũng rất đẹp. Tất cả đồ dùng gia đình đều rất đầy đủ. Nghe cô giới thiệu, đây là căn phòng mà công ti đặc biệt thuê cho cô, tiền thuê nhà thì cô không cần phải trả.

Hàn Đông nhìn một chút, khá hài lòng, nói:

- Ừ, cũng được đấy. Song nếu như em không hài lòng, anh sẽ mua cho em một căn nhà khác cũng được.

Kiều San San nhìn hắn đầy hờn dỗi, nói:

- Biết là anh có tiền, nhưng cũng không cần phải tiêu hoang phí như vậy, ở đây em sống rất tốt, mua nhà nữa để làm gì chứ. Đúng rồi, nghe dì nói, anh cũng là một cổ đông của tập đoàn, anh vẫn là ông chủ rồi.

Hàn Đông ngồi lên ghế sô pha, vẫy tay nói:

- Đến đây, chăm sóc ông chủ cho tốt nào.

Kiều San San hơi đỏ mặt, lập tức tỏ ra giống như đang đáp lễ, nói:

- Vâng, thưa ông chủ.

Nói xong, cô liền đi qua đó, giơ ra nắm đấm trắng nõn, nhẹ nhàng đấm vào đùi của Hàn Đông.

Hàn Đông cười ha ha, ôm lấy Kiều San San, đưa tay vào sâu trong váy.

Hai người ngồi trên ghế sô pha, trong lúc Hàn Đông đang vuốt ve, Kiều San San cũng bắt đầu kích thích sự hưng phấn, song cô vẫn không quen trên ghế sô pha, trong lòng của Hàn Đông nỉ non nói:

- Hàn Đông à, chúng ta vào phòng ngủ đi...

- Được thôi....

Hàn Đông nói xong, liền ôm lấy Kiều San San rồi đi vào phòng ngủ của cô, trong phòng bày biện rất ấm áp, trên giường còn trải chiếc chăn màu phấn hồng. Hàn Đông đặt cô ở trên giường, lập tức áp sát vào cô.

Không bao lâu, trong phòng ngủ của Kiều San San liền truyền đến một khúc nhạc trữ tình khẽ vang lên. Âm thanh đó lúc trầm, lúc bổng, du dương êm tai, đồng thời ở giữa còn xen lẫn tiếng đụng chạm da thịt nữa.

Hai người có lẽ lâu rồi chưa gặp nhau, nên trong lòng tràn đầy sự sung mãn vô cùng, đều tràn đầy sự tin tưởng với đối phương. Lúc này, dường như mong rằng có thể khiến đối phương hòa tan vào trong cơ thể của mình vậy.

Du dương một hồi lâu, tiếng động trong phòng mới dần dần nhỏ xuống. Họ nằm ở trên giường, Hàn Đông ôm Kiều San San, tay đặt ở trên ngực của cô, trong lòng tràn đầy niềm hạnh phúc vô bờ.

Sau đó, hai người cứ nằm như vậy, ôm nhau một cách nồng nàn, vừa lặng lẽ nói chuyện với nhau, đều cảm giác rất ấm áp.

Không lâu sau, trong phòng lại vang lên một khúc ca mùa xuân.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại ba lần, trong phòng mới yên tĩnh hoàn toàn.

Tuy Kiều San San đã mệt nhừ người, nhưng khuôn mặt của cô vẫn tràn đầy sự vui sướng, thở dốc, vẻ mặt thỏa mãn.

Cô nhẹ nhàng nằm lên ngực của Hàn Đông, tay ôm lấy một cánh tay của Hàn Đông, lẳng lặng nằm xuống.

Cho dù thể lực của Hàn Đông rất tốt, nhưng liên tiếp mấy lần, hắn cũng cảm thấy có chút mệt.

Hai người lẳng lặng ôm lấy nhau, trong lòng cảm thấy tràn đầy tình cảm dịu dàng.

- Hàn Đông, khi nào anh kết hôn với Lữ Nhạc?

Lúc này Kiều San San nhẹ nhàng hỏi.

Hàn Đông ngẩn ra, nói:

- Trong khoảng thời gian này anh đang bận, trong nhà vẫn cứ giục, song...

Kiều San San chui vào lòng của Hàn Đông, nói:

- Hàn Đông, anh không cần phải lo chuyện của chúng ta đâu, sớm kết hôn với Lữ Nhạc đi. Đối với sự phát triển của anh cũng có lợi, đã là lãnh đạo Thành ủy rồi mà vẫn còn độc thân...

Hàn Đông đưa tay ra nhéo vào mũi của cô, nói:

- Sao vậy, sợ người khác đến quyến rũ ông xã em à.

Kiều San San khẽ cười, nói:

- Em còn lâu mới sợ, song Hàn Đông à, em nói thật lòng đấy, anh không cần phải lo lắng cho chúng em đâu...

- Các em...

Hàn Đông sững sờ, trong lòng lập tức đoán ra được một chút.

Kiều San San đưa tay về phía trước ngực của Hàn Đông, nắm lấy hai nắm tay, nói:

- Anh cho rằng em không biết sao, anh có quan hệ không bình thường với Bạch Vũ Giai. Hừ, thần sắc của cô bé đó nhìn anh rất khác thường.

Hàn Đông chỉ có thể cười khổ, đương nhiên hắn biết không thể giấu Kiều San San được chuyện quan hệ giữa mình và Bạch Vũ Giai mãi được, thậm chí cả Lữ Nhạc, nhưng điều mà Hàn Đông không ngờ là, Kiều San San lại biết chuyện của mình và Bạch Vũ Giai nhanh như vậy, vậy thì Lữ Nhạc, có lẽ nào cô ấy cũng đã mơ hồ đoán ra được rồi không.

Nghĩ đến đây, Hàn Đông không khỏi cảm thấy đau đầu.

Nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Đông, Kiều San San thản nhiên cười nói:

- Yên tâm đi, em đã nghĩ thông rồi, chuyện giữa anh và Bạch Vũ Giai em không quan tâm. Tuy nhiên, anh không thể bất công được!

Hàn Đông hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói:

- Yên tâm, anh sẽ không bất công đối với ai đâu. Các em đều là người phụ nữ của anh!

Kiều San San véo vào cánh tay của Hàn Đông, nói thầm:

- Em biết ngay là anh... Tuy nhiên, sau này không được phép có người khác nữa.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Không có đâu, có các em, anh đã thỏa mãn lắm rồi.

Lúc này Kiều San San mới vừa lòng hôn vào má của Hàn Đông một cái, nói:

- Như vậy mới được, vậy thì sau khi anh và Lữ Nhạc kết hôn, cũng không được phép thờ ơ với chúng em đâu đấy!

Hàn Đông chỉ có gật đầu, đối với yêu cầu này của Kiều San San, Hàn Đông đương nhiên phải vừa lòng, huống hồ cho dù Kiều San San không nói, Hàn Đông cũng sẽ không phụ bạc các cô, song không ngờ Kiều San San lại nhắc đến chuyện kết hôn giữa mình và Lữ Nhạc, Hàn Đông có chút nghi ngờ, hỏi:

- Có phải là mẹ đã nói gì với em không?

Kiều San San nói:

- Hàn Đông anh đừng nghĩ nhiều, kỳ thực dì đối với em thật sự rất tốt, dì cũng đồng ý cho em và anh ở bên nhau, chỉ là muốn chúng ta chú ý một chút là được rồi. Em... em cũng không có yêu cầu khác.

Hàn Đông thở dài một cách bất đắc dĩ. Tuy Kiều San San không nói rõ, nhưng Hàn Đông hiểu rằng, chuyện hôn nhân của mình, mẹ đã sớm nói với cô rồi, hơn nữa còn bảo cô khuyên mình, còn về mẹ sao lại nói với cô ấy, Hàn Đông cũng không thể biết được.

Tuy mẹ không ngờ lại đồng ý cho Kiều San San đi theo mình, đây cũng là điều khiến cho Hàn Đông rất bất ngờ. Xem ra mọi người đều đang nhường nhịn lẫn nhau. Song Hàn Đông cũng biết, giữa mình và Kiều San San, nhất định chỉ có thể ở bên nhau một cách âm thầm, lúc nào cũng đều phải cẩn thận một chút, cho dù trước đây trong tòa nhà văn phòng của tập đoàn Đông Thăng, cho dù biết Giám đốc sở Công an là người của cha mình, nhưng Hàn Đông vẫn đặc biệt chỉ coi Kiều San San là bạn của mình lúc kể lại quá trình sự việc. Nếu không Hàn Đông phải giới thiệu Kiều San San là bạn gái của mình.

- Sau này cũng chỉ có thể như vậy!

Trong lòng Hàn Đông thầm nghĩ. Để cho Kiều San San và Bạch Vũ Giai phải chịu thiệt thòi, chỉ có đến với các cô nhiều hơn thì mới có thể bù đắp được.

Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên, Hàn Đông không thể qua đêm ở chỗ Kiều San San. Ở cùng với Kiều San San, ăn cơm xong, hơn 10 giờ tối mới lái xe quay về nhà khách.

- Về rồi đấy à, không có chuyện gì chứ?

Mẹ Dư Ngọc Trân ngồi ở phòng khách xem TV.

Hàn Đông nói:

- Có thể có chuyện gì được chứ. Ba đâu ạ?

Dư Ngọc Trân chỉ vào phòng sách, nói:

- Đang bận chuyện. Con có đói không, có cần để mẹ làm chút gì đó cho con ăn không?

Hàn Đông nói:

- Không cần đâu, con không đói.

Ngồi với mẹ trong phòng khách được một lúc, lúc này cánh cửa phòng khách mở ra, Hàn Chính dẫn theo một người đi ra, Hàn Đông không ngờ là Nhâm Đức Gia mà mình đã nhìn thấy ở tập đoàn Đông Thăng trước đây.

Nhìn thấy Hàn Đông, Nhâm Đức Gia cũng khẽ mỉm cười, hàn huyên hai câu, sau đó liền cáo từ.

Hàn Đông hiểu ra, có thể đến đây báo cáo công việc, xem ra Nhâm Đức Gia này là người thân cận của bố mình.

Lúc này Hàn Chính ngồi xuống, vẻ mặt tỏ ra vui mừng.

Hàn Đông hỏi:

- Ba, Tần Dung kia, là người thế nào?

- Con trai của Bí thư Tỉnh ủy Tần Bác Thành, cổ đông lớn nhất của công ty Mặc Thiết.

Hàn Chính tỏ ra rất vui mừng, nói:

- Hôm nay sở Công an lên đường, đến công ty Mặc Thiết lục soát ra được tám loại súng ống, mười mấy loại dao phi pháp. Điều này có thể là tâm huyết của sở Công an đã âm thầm điều tra mấy tháng nay. Tuy nhiên điều Hàn Đông ba muốn nói với với, sau này nhất định đừng cho rằng mình lợi hại, thì tùy tiện động tay với người khác. Con có biết hôm nay con nguy hiểm nhiều lắm không. Ba nghe nói ở đó còn tìm thấy một khẩu súng.

- Cái gì?

Dư Ngọc Trân vừa nghe, lập tức quá sợ hãi, nói:

- Họ cũng quá ngang ngược, may mà Hàn Đông không sao. Hàn Đông, sau này con phải thật chú ý, nhất định đừng khoe tài nữa.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Con biết rồi, sau này con sẽ chú ý.

Trên thực tế, Hàn Đông đã rất lâu chưa ra tay với ai, hôm nay ra tay hai lần chủ yếu là vì Kiều San San, thấy Kiều San San bị làm phiền, hắn ta không chịu được liền ra tay.

Hàn Chính nói:

- Chuyện hôm nay, chỉ là màn mở đầu, Sở công an tỉnh đã để ý đến công ty Mặc Thiết, song làm như vậy, hai ngày nghỉ này lại bận rồi.

Tần Dung kia là cổ đông lớn nhất của công ty Mặc Thiết, còn công ty Mặc Thiết làm ăn phi pháp, Tần Dung sao có thể chạy thoát được, huống hồ hôm nay anh ta đưa một đám người đến công ty Đông Thăng, người cùng đến lục soát được súng ống, sao anh ta có thể chạy thoát được.

Mà anh ta là con trai của Bí thư Tỉnh ủy Tần Bác Thành, xem ra cuộc đọ sức lần này, cha mình đã chiếm thế thượng phong rồi.

Ba người vừa ngồi ở phòng khách xem TV, vừa nói chuyện. Nửa tiếng sau, Dư Ngọc Trân liền giục Hàn Đông đi tắm rửa, nói ngày mai đưa bà đi mua sắm.

Hàn Đông vốn định ngày mai đi chơi với Kiều San San, mẹ nói như vậy, hắn có chút khó xử, dứt khoát nói:

- Mẹ à, hay ngày mai gọi cả Kiều San San cùng đưa mẹ đi mua sắm nhé.

- Con ấy à....

Dư Ngọc Trân bất đắc dĩ gật đầu nói:

- Có bạn gái rồi, quên luôn cả mẹ!

- Đâu có đâu.

Hàn Đông ấm ức nói:

- Cùng đưa mẹ đi không phải là càng tốt hơn sao!

- Được

Dư Ngọc Trân tức giận nói.

Tâm trạng của Hàn Chính khá tốt, song thấy Hàn Đông muốn gọi thêm cả Kiều San San, đường đường cùng đi mua sắm, ông vẫn nghiêm mặt nói:

- Sau này Hàn Đông con phải chú ý hình ảnh của mình một chút!

Hàn Đông gật gật đầu nói:

- Ba, con sẽ chú ý.

Tuy hai nhà Hàn Lữ là thông gia với nhau, về căn bản mà nói, nhà họ Lữ mượn thế của nhà họ Hàn, nhưng từ một phương diện khác, bây giờ Lữ Quốc Trung là quân cờ quan trọng của Hàn lão thái gia, thông qua Lữ Quốc Trung, dần dần phân bố trong quân đội, chính vì như vậy mới chọn Lữ Nhạc làm vợ của Hàn Đông, từ điểm này mà nói, tính quan trọng của quân cờ này không cần nói cũng biết, còn nếu Hàn Đông ngoại tình ở bên ngoài, điều này là không tốt với cả hai bên. Đó cũng là nguyên nhân mà Hàn Chính dặn dò Hàn Đông.

Đương nhiên Hàn Đông cũng hiểu được điều này, song hắn cũng không thể vứt bỏ Kiều San San và Bạch Vũ Giai. Tuy Hàn Đông không đạt đến mức yêu người đẹp không yêu giang sơn, nhưng hắn cũng không thể dễ dàng vứt bỏ tình cảm của hai người này, hơn nữa Hàn Đông cũng biết, kỳ thực quan chức cấp cao có không ít gia đình, hiện tượng này rất bình thường, song mọi người đều mắt nhắm mắt mở, chỉ cần không làm đến mức quá đáng là được rồi.

Đương nhiên, Hàn Đông cũng không muốn làm Lữ Nhạc đau lòng, vì vậy Hàn Đông mới khổ tâm như vậy, luôn suy nghĩ làm sao có thể xử lý tốt quan hệ trên phương diện này.

Ngày hôm sau, Hàn Đông gọi điện thoại cho Kiều San San, sau đó cô liền lái xe đến đón Hàn Đông ở nhà khách, nhìn thấy Dư Ngọc Trân cùng Hàn Đông, cô hơi ngạc nhiên, lập tức đỏ mặt nói:

- Chào dì ạ.

Dư Ngọc Trân mỉm cười nói:

- Hôm nay không bận thì dẫn dì đi mua sắm nhé.

Kiều San San gật đầu nói:

- Vâng ạ, lâu rồi cháu chưa được cùng dì đi mua sắm.

Dư Ngọc Trân nói:

- Hàn Đông con đứng đó làm gì vậy, lên xe đi.

- Vâng ạ, hôm nay con là lái xe.

Hàn Đông nói.

Xe của Kiều San San là do công ty cấp, bình thường đều là do tự mình lái, cũng coi là phúc lợi khá tốt. Trên thực tế, bây giờ tập đoàn Đông Thăng không cấp xe chuyên dụng cho phó tổng của một công ty con, xe này của Kiều San San cũng là do Dư Ngọc Trân đặc biệt cấp cho cô, là một trong những người đứng đầu của tập đoàn Đông Thăng, Dư Ngọc Trân vẫn có quyền lợi này.

Có Dư Ngọc Trân ở bên, Hàn Đông và Kiều San San không thể có biểu hiện gì quá giới hạn, thậm chí cũng không thể kéo tay.

Kiều San San ngồi sát vào Dư Ngọc Trân, nhiệt tình nói chuyện với bà.

Ngày 3 tháng 10, Hàn Đông liền ngồi máy bay đi Thục Đô. Ở Thục Đô, Hàn Đông và Lữ Nam Phương với Ngưu Chí Không, Tôn Hải Quần và những người khác cùng nhau ăn một bữa cơm, sau đó liền lên xe quay về thành phố Tân Châu.

Vốn dĩ Lữ Nam Phương muốn lái xe đưa Hàn Đông về, nhưng Hàn Đông không đồng ý, dù sao quay về cũng không có chuyện gì, hắn liền tự mình đi xe bus, cũng coi như là trải nghiệm cuộc sống, dù sao càng về sau, Hàn Đông nghĩ cơ hội một mình đi xe bus cũng không nhiều.

Hai ngày nay ở thành phố Minh Côn, Hàn Đông không nói chuyện nhiều với bố mình, đối với tình hình trước mắt càng có sự hiểu biết nhiều hơn. Có lẽ là vì lần này Hàn Đông đi, khiến cho Hàn Chính bắt được cơ hội nắm vững được cái kết, vì thế ông tỏ ra khá vui vẻ, còn kể cho Hàn Đông rất nhiều. Điều này khiến cho Hàn Đông càng hiểu thêm hơn về cách sắp xếp lực lượng của nhà họ Hàn, đồng thời trong lòng cũng càng yên tâm hơn rất nhiều, xem ra trong lúc tình cờ, lực lượng của nhà họ Hàn càng trở nên lớn mạnh hơn.

Đối với việc này, trong lòng Hàn Đông rất vui, bây giờ cả nhà họ Hàn đang ngày càng đi lên, về cơ bản là không ai cản được.

Tuy nhiên, Hàn Đông cũng sẽ không vì thế mà buông lỏng, lăn lộn trong chốn quan trường, giống như đi ngược dòng nước, bất luận lúc nào, đều phải cố gắng mới được.

Huống hồ, cho dù chỉ là để thăng chức, đó cũng có thể thông qua nỗ lực của bản thân, tạo ra được sự nghiệp, làm ra chút chuyện thực cho quốc gia, cho nhân dân.

Thông qua chuyến đi đến Minh Côn lần này, khiến cho hoài bão của Hàn Đông nhanh chóng được mở rộng ra rất nhiều.

Điều này với việc Hàn Đông có sự hiểu biết khá toàn diện về sức mạnh của nhà họ Hàn là có quan hệ với nhau.

Từ cha mình, Hàn Đông biết được chuyện trong đại hội Đảng năm sau, ông ngoại được lên một cấp nữa, về cơ bản là đã quyết định rồi. Điều này cũng là cuộc tranh đấu, thỏa hiệp giữa các thế lực để đưa ra kết quả.

Ông ngoại Dư Kiện Hưng có thể thăng chức, trở thành ủy viên thường vụ, trở thành người đứng đầu của Đảng, đối với nhà họ Hàn mà nói, càng có nhiều hơn một cây đại thụ thương thiên. Tuy không như cây đại thụ thương thiên lão thái gia cao lớn như vậy, nhưng có thê che chở cho cả nhà họ Hàn càng thêm kiên cố.

Đồng thời, Hàn Đông còn nói một cách tỉ mỉ về tình hình của mình ở thành phố Tân Châu cho cha biết.

Còn Hàn Chính, lại chỉ ra chính xác vấn đề quan trọng của Hàn Đông, đó chính là không thể một mực làm ổn định, dù sao Hàn Đông bây giờ là Phó bí thư Thành ủy, là người đứng thứ ba Thành ủy, hơn nữa xung quanh còn đoàn kết với không ít người, thì việc đáng làm thì phải làm, đi giành lấy cái cần giành. Còn về duy trì cân bằng, đó hẳn là chuyện mà Bí thư Thành ủy nên làm. Đương nhiên, Hàn Chính cũng chỉ ra, với tình hình hiện tại, Hàn Đông muốn đạt được những lợi ích lớn hơn, chắc chắn phải hợp tác nhiều hơn với các Bí thư Thành ủy, dù sao Bí thư Thành ủy hiện nay thuộc thế hạ phong, hắn cần phải gia tăng sự hợp tác, còn Chủ tịch thành phố chiếm được lợi ích, dã tâm càng lớn, nếu như Hàn Đông tiếp tục càng hợp tác với anh ta, những lợi ích có được phải bớt đi một ít.

- Chỉ có đem người ta đi chiến đấu, mới có thể yên tâm làm việc.

Đây là nguyên văn lời nói của Hàn Chính.

- Giống như ba hiện tại. Ba muốn dựa vào suy nghĩ của ba để phát triển, vậy thì đành phải va chạm với đối phương.

- Tuy nhiên, Hàn Đông con phải nhớ rằng. Trong chốn quan trường, không có kẻ địch chết, làm chuyện gì cũng không cần phải làm tuyệt tình. Bất kỳ việc gì cũng phải để lại một con đường, bao giờ cũng tốt con ạ.

Tuy nhiên, đối với câu nói mà cha nói phía sau, kỳ thực Hàn Đông rất muốn hỏi:

- Nếu như là đối thủ số mệnh thế, con phải làm thế nào đây? Vẫn phải chừa cho gã một con đường sống sao?

Mặt khác, Hàn Đông còn có một suy nghĩ, đó chính là bản thân có thể được sống lại một lần, đây có phải là ông trời cho bản thân mình một con đường sống hay không?

Vấn đề này, Hàn Đông không hỏi ra, chỉ có Hàn Đông tự mình chậm rãi đi tìm kiếm.

Ở trên xe, Hàn Đông nhắm mắt lại, kỳ thực luôn nghĩ về vấn đề này.

Nhưng Hàn Đông vẫn chưa nghĩ ra được nguyên do.

Hơn 7h chiều, ô tô đến trạm.

Ra đến trạm, Hàn Đông gọi một chiếc taxi, đúng lúc kéo cửa sau của xe để đi lên, một bóng người nhanh chóng vượt qua, mở cửa phụ của xe rồi ngồi lên, nói:

- Bác tài, đến đường Nam Hoàn.

Hàn Đông vừa thấy người này cướp xe, không ngờ lại oan gia ngõ hẹp, lại là tên họ Kim mà mình quen ở trên tàu hỏa đi Minh Côn.

- Này, tôi nói anh có nhầm không vậy, đây là xe tôi gọi mà.

Hàn Đông bất mãn nói.

- Sao vậy, không phải chỉ là một chiếc xe thôi sao.

Kim Kiệt Quân quay đầu lại, nhận ra Hàn Đông, sắc mặt liền thay đổi, nói:

- Không ngờ là tên tiểu tử anh, tôi có chuyện gấp, nhờ có anh cản trở, không ngờ làm hỏng chuyện tốt của tôi.

Nói xong, gã trừng mắt nhìn Hàn Đông, quay đầu bực mình nói với tài xế:

- Anh ngốc à, không nghe lời của tôi sao, đi đường Nam Hoàn.

Hàn Đông không nín được cười, người cướp xe còn nói lý, hơn nữa bản thân cũng không gây sự với anh ta, sao có thể làm hỏng chuyện tốt của anh ta được.

Chiếc taxi xuất phát, vụt đi nhanh chóng.

Hàn Đông cười khổ một chút, hắn cũng không thể cãi nhau ở đây được.

Tuy nhiên, Hàn Đông cho tay vào trong túi lấy ra một tấm danh thiếp, may mà mình chưa làm mất. Đến lúc đó muốn xem người này mở công ty gì. Nghe giọng của anh ta, người này là người thành phố Tân Châu, hơn nữa gã còn mở công ty ở thành phố Tân Châu, vì vậy, Hàn Đông đang muốn xử lý anh ta, căn bản là chuyện rất đơn giản.

Ngày 4 tháng 10, Hàn Đông đi làm chưa được bao lâu, thông qua Tả Nhất Sơn, những người muốn báo cáo với hắn lần lượt đến.

Hơn nữa mọi người giống như xếp thành hàng, một người vừa đi, người khác liền đến.

Mới buổi sáng, Hàn Đông đã gặp bốn người mang tính lựa chọn.

Buổi chiều, Hàn Đông liền bảo Tả Nhất Sơn từ chối khéo những người đến đây báo cáo công tác từ trước, hắn phải chỉnh sửa lại một chút mới được.

Ba rưỡi, Hàn Đông từ từ đến văn phòng của Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Kiến.

Việc Hàn Đông đến, Hề Hiểu Kiến không chút bất ngờ. Lần trước, Hàn Đông đã bày tỏ một số ý kiến, Hề Hiểu Kiến cũng nhìn ra được cơ hội, vì thế anh ta liền ra sức kiềm chế nhu cầu của bản thân, chỉ cần hai vị trí cấp Cục trưởng, những cái khác đều nhường cho Hàn Đông, hoặc để Hàn Đông và Hạ Kim Cường đi tranh, vậy thì sao chứ, dù sao còn nhiều thời gian!

Hàn huyên vài câu, Hàn Đông nói:

- Bí thư Hề, tôi đến là muốn nói với Bí thư Hề về chuyện điều chỉnh nhân sự ngày mai.

Hề Hiểu Kiến mỉm cười nói:

- Như vậy đi, Bí thư Hàn đợi một chút, tôi gọi trưởng ban Mã đến, như vậy có thể hợp tác tốt hơn, dù sao ban Tổ chức cán bộ hiểu rõ cán bộ nhất.

Hàn Đông gật gật đầu, hắn hiểu rõ ý đồ của Hề Hiểu Kiến, nếu như là lời nói trước đây, Hàn Đông sẽ nói không cần thiết phải gọi Mã Pháp Sinh đến, nhưng từ khi đi thành phố Minh Côn về, suy nghĩ của hàn Đông có sự thay đổi, vì vậy nghe theo lời của Hề Hiểu Kiến, Hàn Đông gật đầu đồng ý không chút do dự.

Trong lòng Hề Hiểu Kiến cũng vui mừng, xem ra mấy ngày nghỉ vừa qua, người này lại lấy lại được tinh thần, chuẩn bị làm vụ mới, không sợ tiểu tử này có dã tâm, chỉ sợ hắn không có dã tâm. Có dã tâm hắn mới đoạt được vị trí này, như vậy mới không thể không xung đột với Hạ Kim Cường được.

Không lâu sau Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mã Pháp Sinh đến, Hề Hiểu Kiến nói:

- Ngày mai phải mở hội nghị thường vụ thảo luận vấn đề nhân sự, hôm nay mấy người chúng ta tiến hành bàn bạc đối với vấn đề có liên quan, làm tốt chuẩn bị cho hội nghị ngày mai.

Mã Pháp Sinh từng bước giới thiệu về tình hình cơ bản một chút, chờ anh ta nói xong, Hàn Đông bỗng nhiên nói:

- Đúng rồi, lần trước Chủ tịch thành phố Hạ nhắc đến vấn đề của cục Tài chính, đề xuất khả năng làm việc của cục trưởng cục Tài chính có hạn, cho rằng cần phải điều chỉnh một chút.

Lời của hắn vừa nói ra, Hề Hiểu Kiến và Mã Pháp Sinh ngây cả người, không biết Hàn Đông có ý gì, lẽ nào hắn muốn nắm giữ trong tay cục trưởng Cục Tài chính.

Hề Hiểu Kiến vốn có tâm trạng tốt, nhanh chóng trở nên khó chịu, nghĩ thầm Hàn Đông cũng quá tham lam rồi, lòng ham muốn cũng quá lớn đấy.

Cục trưởng cục Tài chính Thư Khánh Thụy là người của Hề Hiểu Kiến. Là một Bí thư Thành ủy, có thể đem quyền sở hữu tài sản nắm trong tay, thì tương đương bóp cổ của Chủ tịch thành phố rồi. Đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu mà tại sao Hạ Kim Cường muốn đấu với Hề Hiểu Kiến.