Người Cầm Quyền

Chương 536: Tạ lỗi với anh



Nhìn thấy ánh mặt của Lục Oánh có vẻ mơ hồ, Hàn Đông thầm thở dài một hơi, cô bé này chắc hẳn có gì buồn khổ trong lòng, cho nên mới uống rượu say như vậy.

Hàn Đông không phải một người lợi dụng người khác khi gặp khó khăn, do đó hắn thở dài, lòng dạ cứng rắn, đưa Lục Oánh đi về phía giường.

Gương mặt của Lục Oánh đỏ ửng, cô ta bị Hàn Đông đặt lên giường, còn tưởng Hàn Đông sẽ áp xuống, lập tức trong lòng không ngừng đập thình thịch. Nhưng hành động tiếp theo của Hàn Đông lại khiến cô ta thất vọng.

Hàn Đông thản nhiên cười, nói:

- Được rồi, em còn nhỏ, chưa nhiều suy nghĩ đâu, ngủ đi.

Nói xong, Hàn Đông dùng sức đẩy cánh tay của Lục Oánh ra, đi ra khỏi phòng đóng cửa lại.

Lúc này Lục Oánh bèn ngẩng người, lập tức cắn răng nói:

- Mình đâu còn nhỏ?

Hàn Đông bên ngoài nghe được lời nói của Lục Oánh, cười thầm một cái, trước mặt không khỏi hiện ra đôi gò bồng đầy đặn, nhưng cũng không nhỏ. Tuy nhiên Hàn Đông xem ra, Lục Oánh vẫn là một cô gái chưa chín chắn, đây không phải vấn đề thân thể, mà là về mặt tâm lý. Dù sao Hàn Đông là người của hai thế giới, dù hiện tại vẫn còn trẻ, nhưng suy nghĩ và tâm lý của hắn, sao Lục Oánh có thể hiểu và nắm bắt được.

Tuy nhiên Hàn Đông thừa nhận, Lục Oánh xinh đẹp mê người, nhưng Hàn Đông ngay từ khi giúp đỡ cô ấy, cũng không có ý muốn đoạt được thứ gì, cũng không mong muốn có báo đáp gì. Hàn Đông dựa trên bản tính mà nói, là một người lương thiện, gặp phải chuyện bất bình đều quản, gặp phải những người khó khăn sẽ giúp, khi quản thì không muốn nhận được báo đáp, khi giúp đỡ cũng không mong lấy được thứ gì.

Thật ra không chỉ Hàn Đông như vậy, rất nhiều người cũng như thế.

Ngày thứ hai Hàn Đông ngủ đến tám giờ mới dậy, dù sao hôm qua Lã Tuấn Khải nói mười giờ sẽ gặp Nguyên Hằng Kiện, cho nên Hàn Đông cũng không gấp.

Trên bàn của phòng khách, đặt một phần điểm tâm, bên cạnh còn có một tờ giấy.

- Em đi làm rồi…

Trên tờ giấy chỉ vỏn vẹn vài chữ xinh đẹp, còn có một hàng dấu chấm lửng, những điểm chấm nhỏ càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng nặng, ngay cả tờ giấy cũng bị đâm xuyên một lỗ nhỏ.

Hàn Đông cười khổ, trước mặt dường như hiện lên cô bé Lục Oánh đang bĩu môi, dùng sức cầm lấy cây bút viết lên tờ giấy những thứ này.

Lắc lắc đầu, Hàn Đông ngồi xuống bắt đầu ăn sáng, cũng không biết cô bé Lục Oánh rốt cuộc là chuyện gì, đoán chừng vừa mới tốt nghiệp trong trường, sau khi đi vào cương vị công việc, làm không được hài lòng, cho nên trong lòng buồn bực.

Ăn sáng xong, Hàn Đông bèn gọi điện cho Tả Nhất Sơn, đợi một hồi, Vu Đại Lực lái xe đến

Chín giờ năm mươi phút, Hàn Đông đã đến bên ngoài văn phòng làm việc của Bí thư Tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện.

Lúc này Nguyên Hằng Kiện còn đang bàn chuyện với người khác, Hàn Đông trong phòng của Lữ Tuấn Khải vừa đợi vừa trò chuyện với anh ta.

Một lát sau, cánh cửa bên trong mở ra, Nguyên Hằng Kiện tiễn Bí thư Tỉnh ủy Uông Kỳ Tài ra đến cửa.

Hàn Đông đứng lên chào hỏi họ, Uông Kỳ Tài mỉm cười nói:

- Hàn Đông đến rồi à.

Đợi sau khi Uông Kỳ Tài rời khỏi, Hàn Đông liền đi vào văn phòng của Nguyên Hằng Kiện, đem tình hình ra nói một chút, lập tức lấy phần khẩu cung của Tiền Hân Hoa trao cho Nguyên Hằng Kiện.

Nguyên Hằng Kiện bất động, sau khi xem ra phần khẩu cung, sau đó nói:

- Cái này để lại chỗ của tôi, đối với việc xử lý này, anh có yêu cầu cụ thể nào không?

Hàn Đông mỉm cười, nói:

- Tất cả tôi đều nghe theo sắp xếp của Bí thư Nguyên.

Bí thư Nguyên Hằng Kiện gật đầu, nói:

- Vậy thì thế đi, tôi sẽ xử lý tốt.

Tuy nói như vậy, nhưng ông không đưa ra cách xử lý cụ thể nào, sau đó ông không nói tiếp chuyện này, tiếp đó hỏi thăm về tình hình công việc ở thành phố Tân Châu, sau lại hàn huyên một chút về tình hình của Á Văn

Hàn Đông nghe ông ta như đang nói chuyện phiếm, trong lòng có chút nghi ngờ, tuy nhiên cũng không nghĩ nhiều, Nguyên Hằng Kiện dù sao cũng đã nói sẽ xử lý, như vậy ông ta sẽ đưa cho mình một công đạo. Hôm qua sau khi gặp Triệu Nhạc, Hàn Đông bèn quyết định, chuyện lần này, thì giao cho Nguyên Hằng Kiện xử lý, cho dù Nguyên Hằng Kiện cái gì cũng không làm, vậy ít ra anh ta cũng nợ mình một ân tình không phải sao.

Một mặt khác, Hàn Đông cũng cảm thấy, Nguyên Hằng Kiện trong văn phòng thân thiện trò chuyện với mình về chuyện của Nguyên Á Văn, đây cũng chính là ông ta biểu đạt muốn mình yên tâm.

Nếu Nguyên Hằng Kiện đã toàn tay tiếp chuyện này, Hàn Đông liền thoải mái hơn, vốn dĩ lần này hắn đến thật hùng hổ, tuy nhiên xem ra Nguyên Hằng Kiện cũng đang cần có cơ hội này, cho nên Hàn Đông mới thoải mái như vậy. Hơn nữa, còn có Lữ Trung Nguyên, Lữ Nam Phương bọn họ đang giúp thu thập Vương Quân, phỏng chừng ngày tháng của bọn họ cũng không mấy dễ chịu, cũng không cần đến đích thân Hàn Đông động tay.

Rời khỏi văn phòng của Nguyên Hằng Kiện chưa được bao lâu, Hàn Đông vừa muốn rời khỏi đại viện Tỉnh ủy, lúc này điện thoại liền vang lên, Hàn Đông không khỏi mỉm cười, là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Uông Kỳ Tài gọi đến.

- Chào ngài chủ nhiệm Uông, ngài có dặn dò gì?

Hàn Đông cung kính nói.

Uông Kỳ Tài cười nói trong điện thoại:

- Hàn Đông anh có thời gian không, đến phòng làm việc của tôi ngồi chút.

Hàn Đông nói:

- Bí thư Uông đừng hù tôi nữa, chỉ là ngồi chút thôi sao?

Uông Kỳ Tài cười ha hả nói:

- Lá gan tiểu tử như anh mà nhỏ sao, đến đi, tôi cho người pha sẵn trà Long Tĩnh.

Đối thoại như vậy, khoảng cách giữa hai người dường như kéo gần hơn rất nhiều.

Hàn Đông rất nhanh đi đến phòng làm việc của Uông Kỳ Tài, trên bàn quả nhiên đã được đặt sẵn một tách trà Minh Tiền Long Tĩnh nóng, trong lòng Hàn Đông nghĩ xem ra Uông Kỳ Tài cũng đã hỏi thăm qua sở thích của mình.

- Gần đây chuyện của thành phố Tân Châu cũng nhiều, hành động chống tham nhũng của các anh, cũng quả thật điều tra không ít người.

Uông Kỳ Tài nói.

- Hôm nay tôi tìm anh đến trò chuyện, tiện thể tìm hiểu chút tình hình.

Hàn Đông đem tình hình của thành phố Tân Châu nói qua, Uông Kỳ Tài là người của ông ngoại Dư Kiện Hưng, tự nhiên cũng xem như là một trong lực lượng của dòng họ Hàn, ban đầu khi Hàn Đông cùng Phó chủ tịch thường trực tỉnh Lăng Tụ Giai trở mặt, Ủy ban Kỷ luật Trung ương sở dĩ có thể nhanh chóng thu thập được Lăng Tụ Giai, đương nhiên có lí do của Ủy ban Kỷ luật tỉnh ủy toàn sức phối hợp. Hơn nữa sau này Uông Kỳ Tài cũng đã giúp qua Hàn Đông nhiều lần.

Đối với những gì đã làm của Hàn Đông ở thành phố Tân Châu, Uông Kỳ Tài lúc nào đều chú ý đến, anh ta vô cùng tán thưởng những hành động của Hàn Đông.

- Hàn Đông anh đối với Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Bùi Bảo Thuận của thành phố Vinh Châu có tìm hiểu không?

Uông Kỳ Tài đột nhiên hỏi một vấn đề khiến Hàn Đông hết sức kinh ngạc.

Hàn Đông không ngờ Uông Kỳ Tài đột nhiên hỏi đến con người của Bùi Bảo Thuận, trong lòng âm thầm nghi ngờ, tuy nhiên vẫn tương đối khách quan nói về ấn tượng của Bùi Bảo Thuận. Trước đó khi Hàn Đông còn ở thành phố Vinh Châu, cùng với Bùi Bảo Thuận cũng hợp tác không tồi, hai người cũng có không ít giao lưu, cho nên Hàn Đông đối với y tương đối hiểu biết, tổng thể mà nói, Bùi Bảo Thuận khả năng làm việc không tệ, đồng thời là một người điềm đạm. Đương nhiên, có thể làm đến cấp độ này, không có vài năng lực làm việc cũng không được.

Uông Kỳ Tài nói:

- Ừm, gần đây Ủy ban Kỷ luật Tỉnh đang điều động Phó chủ nhiệm, hiện tại Tỉnh ủy đang trong quá trình xem xét.

Hàn Đông hiểu được, Uông Kỳ Tài có ý muốn đề cử Bùi Bảo Thuận, đảm nhận Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh ủy, đây cũng chính là cán bộ cấp giám đốc, đối với Bùi Bảo Thuận mà nói đây là lần đề bạt không tệ.

Vì quan hệ của Bùi Bảo Thuận vàmình cũng không tệ, biết được Uông Kỳ Tài có ý muốn đề bạt Bùi Bảo Thuận, Hàn Đông vẫn tương đối vui vẻ, ít ra cán bộ có quan hệ với mình được cấp trên khẳng định, vậy ảnh hưởng của mình cũng có thể tiến thêm một bước lớn nữa.

Đương nhiên, Hàn Đông cũng biết, Uông Kỳ Tài thật ra đã hạ quyết tâm, muốn tìm mình đến để hỏi thăm tình hình, thực tế cũng là muốn cho bản thân tiến thêm một bước để có cơ hội hiểu về Bùi Bảo Thuận.

Sau khi từ Ủy ban Kỷ luật Tỉnh đi ra, Hàn Đông ngồi trên xe, sau đó liền tìm số điện thoại của Bùi Bảo Thuận, sau khi bấm số xong liền nói:

- Chủ nhiệm Bùi chào anh, không phiền anh làm việc chứ?

Vốn dĩ Bùi Bảo Thuận đang họp, anh ta đang nói chuyện với cán bộ của Ủy ban Kỷ luật thành phố, nhận được cú điện thoại của Hàn Đông, trong lòng nghi ngờ, bèn đưa cho Phó chủ nhiệm chủ trì cuộc họp, vừa nói chuyện vừa quay về phòng làm việc của mình. Tuy trước đây anh ta và Hàn Đông hợp tác không tệ, nhưng từ khi Hàn Đông đến thành phố Tân Châu, giữa họ cũng liên lạc ít đi, hôm nay đột nhiên Hàn Đông gọi điện đến, chắc hẳn là có chuyện gì.

Hàn Đông trong điện thoại đã hỏi thăm Bùi Bảo Thuận một chút, sau đó lại tương đối úp mở chuyện Bùi Bảo Thuận sắp được đề bạt. Tuy lúc nãy Hàn Đông cũng xem như đã giúp Bùi Bảo Thuận nói lời tốt, nhưng Hàn Đông không cần nói quá rõ, nghĩ rằng đến lúc đó Bùi Bảo Thuận tự nhiên sẽ hiểu.

- Bí thư Hàn, có thời gian tôi mời anh uống trà, ăn cơm.

Bùi Bảo Thuận muốn tiếp tục thám thính thêm một chút.

Hàn Đông cười nói:

- Uống trà thì thôi, chủ nhiệm Bùi mời uống trà tôi sẽ sợ. Sau này cơ hội dùng cơm còn nhiều, đến lúc đó rồi hãy hẹn.

Hắn đang một ý hai nghĩa, trên quan trường, thông thường mà nói, Ủy ban Kỷ luật mời dùng trà, đối với một cán bộ là chuyện không tốt lành, thông thường mọi người đều gọi việc đến Ủy ban Kỷ luật bàn giao công việc là đến Ủy ban Kỷ luật dùng trà. Ngoài ra mặt khác, Hàn Đông lại là ủy viên thường ủy thành phố Tân Châu, Phó bí thư, là cán bộ Phó giám đốc, cho dù phải kiểm tra, cũng không đến lượt Bùi Bảo Thuận điều tra, trừ khi Bùi Bảo Thuận được điều đến Ủy ban Kỷ luật Tỉnh.

Bùi Bảo Thuận cười ha hả, nói:

- Cứ quyết định vậy đi, hôm nào tôi mời Bí thư Hàn dùng cơm.

Tâm trạng của anh ta hơi vui mừng, vì thứ nhất Hàn Đông không tùy tiện không có chuyện mà gọi cú điện thoại này, thứ hai trong lời của Hàn Đông rất rõ ràng đang ám chỉ điều gì.

Sau khi cúp điện thoại, Bùi Bảo Thuận ngồi đó trầm ngâm một hồi, trong lòng nghĩ Hàn Đông đang có ý gì, chẳng lẽ hắn đã nghe được gì từ bên Ủy ban Kỷ luật Tỉnh, dường như gần đây trong tỉnh cũng không có động tĩnh gì. Anh ta biết được quan hệ giữ Hàn Đông và chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tỉnh không tệ, nói không chừng Hàn Đông có thể biết được điểm gì từ Uông Kỳ Tài, cho nên trong lòng của anh ta nhất thời tràn đầy hi vọng. Là Ủy viên thường vụ thành phố Vinh Châu, chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, Bùi Bảo Thuận ở cán bộ Phó giám đốc đã làm không lâu rồi, do đó anh ta mong muốn sẽ tiến thêm một bước, mà dạng người giống như anh ta luôn làm việc trên tuyến Ủy ban Kỷ luật, con đường thăng chức sẽ hẹp đi rất nhiều, muốn từ Phó giám đốc lên Giám đốc, chỉ có thể từ chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố nhảy đến Ủy ban Kỷ luật Tỉnh đảm nhận Phó chủ nhiệm mà thôi. Đương nhiên anh ta cũng có thể đến thành phố Thục Đô để đảm nhận Ủy viên thường vụ Thành ủy, chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, như vậy cũng là Giám đốc, dù sao thành phố Thục Đô cũng thuộc thành phố Phó tỉnh, về Ủy viên thường vụ Thành ủy đương nhiên cũng là Giám đốc, nhưng mà vẫn không mạnh bằng nhảy đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh làm Phó chủ nhiệm

- Chúng ta về thành phố Tân Châu.

Hàn Đông nhấn mạnh.

Lần này đến thành phố Thục Đô, Hàn Đông chính vì đám người Vương Quân, Lý Bằng Phi chơi xấu mình, hiện tại thì không còn chuyện của mình nữa, cho nên nhanh chóng quay về Thục Đô.

Trên đường đi giữa trưa tìm được một quán ăn dùng cơm trưa, chiếc xe tiếp tục hướng về thành phố Tân Châu. Lúc này điện thoại vang lên, Hàn Đông nhìn qua, là một số lạ của thành phố Vinh Châu, nhận lấy nói:

- Xin chào, tôi là Hàn Đông.

- Anh Đông...

Bên trong điện thoại truyền đến giọng nói của Yến Lâm.

Hàn Đông hơi sửng sốt, không ngờ Yến Lâm gọi đến, lập tức cười nói:

- Là em à, anh còn tưởng là ai nữa, thế nào, đi làm vẫn tốt chứ?

Trước đây Yến Lâm chưa lần nào lấy số điện thoại của văn phòng gọi cho mình, hơn nữa còn là sau khi tan ca giờ trưa, cho nên Hàn Đông có chút nghi ngờ.

Yến Lâm nói:

- Em rất tốt, thời gian này anh Đông rất bận chăng.

Hàn Đông cười nói:

- Đúng vậy, việc làm luôn không hết, không nhàn rỗi như em vậy.

- Anh Đông là người làm việc lớn mà.

Yến Lâm lễ phép nói một câu, sau đó lại thám thính hỏi:

- Anh Đông, hôm qua anh gặp Lục Oánh à...

Hàn Đông ngẩng người, nói:

- Đúng, lúc ăn khuya thì gặp mặt, cô bé ấy dường như có chuyện gì, anh cũng không có nhiều thời gian để hỏi, em gọi điện với cô ấy trò chuyện xem.

Yến Lâm hơi do dự một chút, hỏi:

- Cô ta không nói gì với anh sao?

Hàn Đông nói:

- Không nói gì, tối qua đoán chắc tâm trạng của cô ấy không tốt, chưa gì đã uống say rồi.

Để tránh Yến Lâm nghĩ nhiều, Hàn Đông cũng không nhắc đến chuyện đêm qua Lục Oánh qua đêm ở nhà mình, hắn biết cô bé Yến Lâm này rất nhạy cảm, đồng thời cũng cảm nhận được cô ta đối với mình có chút tình cảm, do đó Hàn Đông cũng không muốn tổn thương đến cô ta, dù sao cô ta và Lục Oánh cũng là bạn thân. Đương nhiên, tối qua Hàn Đông và Lục Oánh cũng không làm gì, chẳng qua cũng chỉ nhìn thấy một chút mà thôi.

Yến Lâm thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nói chuyện một hồi với Hàn Đông, rồi cúp điện thoại.

Hàn Đông cảm nhận được hơi kỳ lạ, dường như tâm trạng của Yến Lâm cũng không mấy vui vẻ, rốt cuộc cô ta và Lục Oánh hai cô bé này đang làm gì?

Lúc này, Yến Lâm đang một mình ngồi trong văn phòng, vẻ mặt hơi trắng toát.

Trong ánh mắt của cô ta, dường như lóe lên vài tia sáng nhẹ, trong khóe mặt, thoắt ẩn hiện giọt nước mắt muốn trào ra, chỉ là đang cố gắng chịu đựng, cho nên mới không rơi ra ngoài.

Thì ra lúc buổi trưa sắp tan ca, Yến Lâm nhận được điện thoại của Lục Oánh, trong điện thoại Lục Oánh bảo tối qua đã gặp Hàn Đông, sau đó trong lòng rất vui, bất cẩn nên đã uống say, cuối cùng cùng với Hàn Đông ra về và qua đêm. Chỉ là không biết cô này đang có mục đích gì, dù sao cũng không nói rõ cô ta và Hàn Đông thật ra mỗi người ngủ trong một phòng riêng, không có gì xảy ra. Ngược lại, Lục Oánh trong điện thoại vẫn mơ hồ, nói lên những thứ khiến người khác hiểu theo nghĩa khác.

Nhưng khi Yến Lâm hỏi, Lục Oánh lại mơ hồ từ chối, điều này càng khiến Yến Lâm thêm nghi ngờ hơn.

Sau khi tan làm đợi mọi người đi hết, Yến Lâm không chịu được bèn gọi đến số điện thoại của Hàn Đông, thực tế cô ấy muốn từ miệng của Hàn Đông nghe được tin gì, chỉ là trong lúc nói chuyện, cô ấy lại không tiện hỏi thẳng, thế là liền hỏi nghiêng qua.

Ai biết Hàn Đông vốn dĩ không hề nhắc đến chuyện tối qua Lục Oánh cùng hắn ở chung, trong lòng Yến Lâm ngày càng nghi ngờ, kết hợp lời nói của Lục Oánh, cô ta cảm thấy Hàn Đông chắc chắn tối qua đã xảy ra chuyện gì với Lục Oánh, trong lòng đột nhiên vô cùng ức chế, đau khổ.

Cô ấy đương nhiên biết bạn thân của mình vì được Hàn Đông giúp đỡ, nên đối với Hàn Đông vô cùng cảm kích, nhưng cô ta lại không ngờ Hàn Đông và Lục Oánh lại xảy ra chuyện khiến mình khó chấp nhận quan hệ này.

Trong lòng Yến Lâm, sớm đã bị Hàn Đông hoàn toàn chiếm lấy, tuy cô ta cũng biết, giữa mình và Hàn Đông có khoảng cách rất lớn, nhưng trong lòng của cô ta luôn nghĩ đến Hàn Đông, chỉ là cô ta không dám nói ra mà thôi. Cô ta giống như một sứ giả vậy, âm thầm nhìn theo Hàn Đông, lặng lẽ nhớ về Hàn Đông, những lúc tối đến, còn thường xuyên mơ thấy Hàn Đông.

Cô ta biết Hàn Đông có vị hôn thê, hơn nữa còn có một cô bạn gái thật lòng yêu thương, cô ta từng cũng vì Hàn Đông mà cảm thấy vô cùng phẫn nộ, cô ta cảm thấy Hàn Đông nên cùng với người mình yêu thích, mà người nhà của hắn lại sắp xếp một cuộc gặp mặt khác, chuyện này đối với Hàn Đông khẳng định là một nỗi đau khổ cực lớn, cô ta thậm chí còn hi vọng mình có thể an ủi Hàn Đông, chỉ là cô ta biết mình không làm được gì hết, cho nên cô ta vẫn chỉ có thể âm thầm chăm chú nhìn theo Hàn Đông.

- Tại sao?

Miệng của Yến Lâm nói khẽ,

- Tại sao họ…

- Vì sao…

Yến Lâm nhè nhẹ cắn môi, vài giọt nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống, theo gương mặt rơi xuống bàn, trong suốt.

Cô ta lẳng lặng ngồi đó, nước mắt không tiếng cứ rơi.

Qua hồi lâu, Yến Lâm đưa tay lau nước mắt, bỗng nhiên lộ ra nụ cười thảm thiết, nói:

- Chắc chắn họ vì uống say, anh Đông không phải là người tùy tiện…

Cô ta dường như bị lý do của mình thuyết phục, bi thương trong mắt cũng dần tiêu tan, lập tức biến thành thần sắc kiên cường.

Đứng dậy, tâm trạng của Yến Lâm dường như tốt hơn nhiều, cô ta lấy ra tờ khăn giấy lau những giọt nước mắt trên bàn, bỗng nhiên trên mặt cũng lộ ra nụ cười, có vẻ thảm thiết vô cùng.

- Em vẫn sẽ âm thầm dõi theo anh, chỉ cần anh hạnh phúc, em… em cũng không có gì yêu cầu.

Hàn Đông tự nhiên không biết trong lòng của Yến Lâm lúc này giống như sóng biển mãnh liệt quay cuồng, hắn tuy cảm thấy cảm xúc của Yến Lâm trong điện thoại hơi bất thường, nhưng hắn xem ra có lẽ do ảnh hưởng của Lục Oánh. Hàn Đông cũng không lo lắng, mấy cô mới vào chức vị, trong lòng có chút áp lực, đấy cũng bình thường, đợi họ sau khi thích ứng thì sẽ không sao.

Chính lúc này, điện thoại của Hàn Đông reo lên, hắn không khỏi cười khổ một cái. Điện thoại này do chính Hàn Đông dùng, cho nên người biết được cũng là quan hệ tương đối tốt, nhưng không giống cái của Tả Nhất Sơn, đấy là điện thoại dùng cho công việc, thông thường đều do Tả Nhất Sơn nhận, Hàn Đông mới quyết định có nên nhận hay không.

Điện thoại là Phó trưởng phòng Phùng Nhạn Phi của phòng Liên lạc đối ngoại sở Thương mại tỉnh gọi đến, cô ta đi thẳng vào vấn đề nói:

- Bí thư Hàn chào anh, anh đến Thục Đô chưa, có thể gặp mặt được không? Tôi muốn mời anh dùng cơm, đồng thời để Vương Quân tạ lỗi với anh.