Người Cầm Quyền

Chương 549: Thực là khinh người quá đáng



Tất cả mọi người đều là những người già dặn trên quan trường, tất nhiên sẽ hiểu được là nếu quả thật có thể mở rộng chế độ đào thải cán bộ Đảng viên đứng cuối, thì đó đúng là một chiến tích rất tốt. Hơn nữa, quan trọng hơn chính là điều này còn có thể giúp cho mọi người kiểm soát được cục diện tốt hơn, khuếch trương được sức ảnh hưởng, đương nhiên là ai cũng đều mong muốn điều đó rồi! Huống chi mấy người Khương Tùng Thần, Trương Vân Bình, Hoàng Văn Vận, Hàn Quốc Bình đều đã biết thân phận thật của Hàn Đông, có thể đi theo Hàn Đông làm nên một phen sự nghiệp cũng là điều bọn họ mong muốn trong lòng.

Hàn Đông nói:

- Chuyện này vốn là do Bộ trưởng Khương đề xuất ra, do vậy hy vọng Ban Tổ chức cán bộ sẽ nhanh chóng đưa ra một phương án tỉ mỉ hơn. Ý của tôi là trước tiên sẽ bắt đầu từ các ban ngành bên trong Thành ủy, lấy Văn phòng Thành ủy, Ban Tổ chức cán bộ, Ban Tuyên giáo, Ủy ban kỷ luật và một số vị trí cấp Cục phó ở quận Cao Bằng làm phạm vi thí điểm, sau khi hoàn thành thí điểm thì mới tiếp tục mở rộng ra ngoài.

Khương Tùng Thần nói:

- Bí thư Hàn, Ban Tổ chức cán bộ sẽ mau chóng đưa ra kế hoạch thực hiện cụ thể.

Lần trước, ông ta đã đưa phương án chi tiết về việc đào thải cán bộ Đảng viên cho Hàn Đông xem rồi, chẳng qua là lúc đó Hàn Đông vẫn còn đang muốn thực hiện việc điều chỉnh nhân sự với số lượng lớn nên mới tạm thời gác lại. Nếu như bây giờ thực sự muốn làm thì nhất định phải cho ra một phương án cụ thể, đem một số quy tắc áp dụng vào trong thực tế.

Trương Vân Bình cười nói:

- Bí thư Hàn, Ủy ban kỷ luật của tôi sẽ toàn lực phối hợp, ủng hộ chế độ đào thải cán bộ Đảng viên đứng cuối.

Hoàng Văn Vận nói:

- Bí thư Hàn, ngài cũng chọn Khu công nghệ cao làm nơi thí điểm luôn đi!

Hàn Đông gật đầu nói:

- Như vậy cũng được. Khu công nghệ cao là đầu tàu phát triển của Thành phố chúng ta, nếu như có thể thực hiện việc đào thải cán bộ Đảng viên, đề cao tính tích cực công tác của các cán bộ thì đó cũng là một chuyện tốt.

Ăn cơm xong, mấy người ngồi nghỉ một chút rồi lần lượt ra về. Dù sao, mấy người ở đây cũng đều là Ủy viên thường vụ, là lãnh đạo Thành ủy, ngồi cùng một chỗ với nhau sẽ rất dễ khiến cho người khác chú ý mà đây lại cũng không phải là việc công cho nên dễ khiến cho người khác đoán già đoán non.

Hôm sau đi làm, Hàn Đông liền tới văn phòng của Hề Hiểu Kiến.

- Đồng chí Hàn Đông đã trở lại rồi, sinh nhật được vui vẻ chứ?

Hề Hiểu Kiến vừa thấy đã nói chuyện vài câu với Hàn Đông.

Hàn Đông và Hề Hiểu Kiến nói chuyện linh tinh một hồi, rồi mới lấy phương án về chế độ đào thải cán bộ đứng cuối ra đưa cho Hề Hiểu Kiến nói:

- Bí thư Hề, đây là phương án chi tiết về chế độ đào thải cán bộ Đảng viên đứng cuối mà Ban Tổ chức cán bộ đã phác thảo ra, tôi cũng đã xem qua rồi, chuyện này nếu như thực có thể được thi hành, thì sẽ có thể nâng cao hiệu suất và tính tích cực trong công tác của các cán bộ lãnh đạo, có tác dụng rất lớn, mời Bí thư Hề xem qua, nếu như ngài đồng ý, thì trước tiên sẽ tiến hành thí điểm, tổng kết tình hình rồi sau mới mở rộng ra toàn Thành phố.

- Ngươi đây là lại làm động tác lớn rồi!

Hề Hiểu Kiến mặt ngoài thì không tỏ vẻ gì, thế nhưng trong lòng không khỏi chấn động, ông ta chưa xem phương án chi tiết về chế độ đào thải cán bộ Đảng viên đứng cuối thế nhưng chỉ cần nghe tên thôi là đã có thể thấy được chuyện này thật không đơn giản. Thể chế quan trường ở Trung Quốc có một điểm vô cùng đặc biệt đó là cán bộ lãnh đạo trong thể chế thì chỉ có thể lên mà không thể xuống, chỉ cần anh lên tới được một vị trí nhất định rồi thì bất kể là anh có làm việc như thế nào đi chăng nữa thì bình thường sẽ không ai giáng chức anh xuống cả, trừ khi anh phạm sai lầm gì quá lớn hoặc là đắc tội với lãnh đạo cấp trên thì mới có thể bị khai trừ. Thế nhưng Hàn Đông làm ra chế độ đào thải này, tức là muốn đem những lãnh đạo đứng ở vị trí cuối chuyển đổi đi xuống hoặc là trực tiếp cho người ta về hưu dưỡng lão rồi!

Tóm lại, vô luận như thế nào, nếu như chuyện này thực sự được áp dụng một cách nghiêm túc vào trong thực tế, thì nhất định sẽ gây nên một cơn chấn động rất lớn trên toàn Thành phố. Chuyện này tương đương với việc đeo gông xiềng vào cổ các cấp cán bộ lãnh đạo, khiến cho bọn họ không thể không cố gắng làm tốt công tác của chính mình, không thể tiếp tục cả ngày ngồi không ăn lương ở vị trí lãnh đạo như trước kia nữa.

- Chuyện này giốn như một con dao hai lưỡi vậy, nếu như làm tốt thì đây đúng là một chiến tích rất lớn, thế nhưng nếu như mà làm không được tốt, khiến cho cán cán bộ lãnh đạo ở phía dưới bất mãn, toàn diện phản đối, thì rất có thể trở thành chuyện lớn.

Hề Hiểu Kiến vừa đọc phương án chi tiết vừa nghĩ.

- Hàn Đông phỏng chừng đúng là đang muốn làm ra chiến tích. Năng lực của hắn ở phương diện kinh tế như thế nào thì không cần phải nói nữa, hiện tại lại đưa ra chế độ đào thải cán bộ đứng cuối này, chính là muốn nhúng tay vào công tác xây dựng Đảng, đây đúng là một cơ hội rất tốt. Thế nhưng tình trạng hiện tại của mình thực không thích hợp để gây chiến với hắn, mình chỉ mong cầu ổn định mà Hàn Đông thì lại muốn làm việc, thật đúng là có chút khó khăn.

Hàn Đông lẳng lặng ngồi ở trên ghế hút thuốc, không hề nóng vội. Hắn đương nhiên biết được tình cảnh hiện giờ của Hề Hiểu Kiến, hơn nữa, Hàn Đông cũng thấy rằng, căn bản, Hề Hiểu Kiến không còn chút tiền đồ gì trên con đường chính trị này nữa, ông ta có thể ngồi vững ở vị trí này đã là tốt lắm rồi, bởi vậy, Hàn Đông cũng không hy vọng ông ta sẽ tỏ thái độ tích cực gì thêm với hắn nữa. Tuy nhiên, Hàn Đông cũng không cần ông ta làm chuyện gì lớn lắm, chỉ cần ông ta chịu phối hợp với hắn là được rồi.

Phương án chi tiết của chế độ đào thải cán bộ Đảng viên đứng cuối này, Hàn Đông cũng đã xem qua, chủ yếu là sẽ thực hiện việc sát hạch công tác của cán bộ lãnh đạo các cấp, cũng đề ra các tiêu chí nhất định, sau đó Ban Tổ chức cán bộ sẽ tiến hành đánh giá và chấm điểm, những người có điểm thấp nhất sẽ bị đào thải rồi tuyển chọn những cán bộ khác đồng cấp hoặc cấp thấp hơn phù hợp bổ sung vào chỗ trống. Đương nhiên, việc sát hạch và xếp loại cũng sẽ được thực hiên và so sánh nganh hàng. Ví dụ như ở Văn phòng thành ủy bên này, ngoại trừ Chủ nhiệm còn có bốn vị Phó Chủ nhiệm nữa, như vậy thì trức tiên phải áp dụng chế độ đào thải cán bộ cho bốn vị phó Chủ nhiệm này đã, xong rồi vị Chủ nhiệm kia sẽ được sát hạch và đánh giá cùng với các cán bộ cấp Cục trưởng khác, làm như vậy thì mới có thể xác định, đánh giá và chọn lựa chính xác được. Nói cách khác, nếu đem vị Chủ nhiệm và bốn vị Phó Chủ nhiệm kia xếp cùng một chỗ để đánh giá, thì thật đúng là có chỗ bất công rồi, bởi vì quyền lực giữa hai cấp bậc này khác hẳn nhau, cả hai không thuộc cùng một cấp cán bộ, nếu như anh xếp bọn họ vào chung một chỗ mà đánh giá thì đâu còn ý nghĩa gì nữa.

Hàn Đông thấy rằng, tác dụng lớn nhất của chế độ đào thải cán bộ đứng cuối này chính là để cho tất cả mọi người nhận thức được và thực sự làm tốt công tác của mình, cố gắng không để hiệu quả công việc kém hơn của người khác, nếu không thì sẽ rất có thể bị loại bỏ. Đây cũng là một cách khích lệ, khiến mọi người đều hiểu được rằng cho dù là lãnh đạo thì cũng không thể cả ngày ăn không ngồi rồi, không chịu làm việc được.

Hề Hiểu Kiến ngồi xem độ khoảng mười phút rồi mới ngẩng đầu lên, mỉm cười nói:

- Chế độ đào thải cán bộ đứng cuối này, về cơ bản tôi rất tán thành, thế nhưng Bí thư Hàn, anh có ý tưởng cụ thể nào không?

Hàn Đông nói:

- Tôi nghĩ trước tiên sẽ lấy các đơn vị, ban ngành ở Thành ủy làm nơi thì điểm, cộng thêm cả Khu công nghiệp cao cấp và quận cao bằng nữa. Để chắc chắn cho công việc thí điểm được thực hiện thành công, tôi nghĩ chuyện này hẳn phải do lãnh đạo chủ chốt ở Thành ủy nắm giữ ấn soái lãnh đạo mới được. Bí thư Hề là nhân vật số 1 ở Thành ủy, tôi nghĩ do Bí thư Hề lãnh đạo là tốt nhất.

Hề Hiểu Kiến nghĩ thầm chuyện này ông ta không đính dáng vào thì tốt hơn cho nên nói luôn:

- Ừ, tôi thấy như thế này đi, việc mở rộng và thực thi chế độ đào thải cán bộ đứng cuối lần này sẽ do bí thư Hàn toàn quyền phụ trách, cậu là Phó bí thư Thành ủy, phụ trách công tác Đảng và quần chúng, việc kiểm tra, đánh giá và chọn lựa cán bộ Đảng viên cũng nằm trong phạm vi công tác của cậu. Đương nhiên, không phải là tôi không quan tâm đến chuyện này, tôi khẳng định Thành ủy sẽ toàn lực ủng hộ trong công tác lần này.

- Tên này không muốn đứng lên làm chim đầu đàn mà lại muốn để mình đứng ra chịu trận đây.

Hề Hiểu Kiến nghĩ xong rồi nói:

- Ừ, cứ như vậy đi, sang mai sẽ mở Hội nghị thường vụ để thảo luận và xác định việc này.

Ông ta nghĩ rằng, nếu như Hàn Đông đã quyết tâm muốn làm chuyện này, thì hãy cứ để cho Hàn Đông đứng ra mà làm đi, họp Hội nghị thường vụ xong đem chuyện này quyết định ra luôn, vừa coi như là quyết định của toàn thể lãnh đạo Thành ủy, mặt khác cũng đem trách nhiệm và quyền lợi định ra rõ ràng, khiến sau này Hàn Đông phải toàn tâm toàn lực đi làm chuyện này, nói không chừng còn có thể khiến hắn ít chú ý hơn tới các vấn đề khác một chút nữa. Thân là Bí thư Thành ủy, tuy rằng hiện tại, ông ta đã cùng Hàn Đông hợp tác, thế nhưng Hề Hiểu Kiến vẫn hy vọng Hàn Đông đừng gây áp lực quá lớn với ông ta, hy vọng Hàn Đông đừng có mà đi gây loạn khắp nơi.

Hề Hiểu Kiến bây giờ thật giống như một người lái đò lực bất tòng tâm đang lái một con thuyền nhỏ trên mặt biển rộng, ông ta cũng không hy vọng trên con thuyền này không có người nào gây ra động tĩnh quá lớn, nếu không thì thuyền sẽ bị lật và người chéo thuyền như ông ta khẳng định sẽ không có được ngày tháng yên lành.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Vậy cũng được, tôi sẽ về nói với Ban Tổ chức cán bộ hoàn thiện lại kế hoạch chi tiết để ngày mai mọi người có thể bàn luận trong cuộc họp Hội nghị thường vụ.

Hề Hiểu Kiến đứng dậy tiến Hàn Đông tới cửa, thấy Hàn Đông không nhanh không chậm đi xuống lầu, trong lòng ông ta cảm thấy chua cay mặn ngọt như ăn đủ ngũ vị. Người thanh niên này thật đúng là không chịu an phận gì cả, thế nhưng đây có lẽ cũng chính là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến cho hắn không ngừng tiến bộ.

Nhìn Hàn Đông, Hề Hiểu Kiến cảm thấy như mình đã già đi rất nhiều, căn bản là không thể cùng so sánh với người thanh niên này được.

Hàn Đông trở lại văn phòng rồi gọi Khương Tùng Thần tới, nói:

- Tôi vừa nói chuyện qua với Bí thư Hề rồi, ngày mai sẽ mở Hội nghị thường vụ, chính thức xác định thực hiện chế độ đào thải cán bộ đứng cuối. Theo ý của Bí thư Hề thì là để cho tôi đảm nhiệm Tổ trưởng tổ công tác, anh là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, đương nhiên là sẽ đảm nhiệm Phó tổ trưởng. Do vậy, anh phải có sự chuẩn bị tư tưởng trước, dù sao thì nhất định cũng sẽ gặp phải một ít lực cản cũng như một số tình huống không tưởng tượng được!

Khương Tùng Thần nói:

- Xin Bí thư Hàn yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó, bảo đảm thực hiện thành công công tác thí điểm.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Ừ, tốt lắm. Anh cầm lấy bản kế hoạc chi tiết này về sửa sang, cân nhắc lại một chút để ngày mai còn lấy ra thảo luận trong Hội nghị thường vụ.

Khương Tùng Thần tiếp nhận lại bản kế hoạch chi tiết rồi đứng lên, cung kính nói:

- Bí thư Hàn, tôi xin phép được ra về.

Đợi Khương Tùng Thần ra khỏi cửa xong, Hàn Đông mới nói với Tả Nhất Sơn:

- Nhất Sơn, gọi Thư ký Dương đến đây!

- Vâng, Bí thư.

Tả Nhất Sơn trả lời rồi lập tức đi tới văn phòng của Dương Chí Dũng mời anh ta tới.

Dương Chí Dũng này là Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, Phó Chủ nhiệm văn phòng Thành ủy, chịu trách nhiệm liên lạc với Khu công nghiệ cao. Trước đây, anh ta đã từng đặc biệt tới báo cáo công tác với Hàn Đông, là người đầu tiên trong Văn phòng Thành ủy đầu nhập vào bên người của Hàn Đông. Lần này, Hàn Đông còn thiếu một vị trí Phó tổ trưởng nữa, bởi vậy liền nghĩ tới anh ta.

Dù sao Hàn Đông và Khương Tùng Thần, hai người chính là phó Tổ trưởng này, bản thân công tác đều vô cùng bận rộn, cho nên công tác cụ thể như thế nào thì cần phải có một người khác đứng ra làm mới được. Hàn Đông trước đây cũng coi như là đã được thấy qua năng lực của Dương Chí Dũng, ấn tượng ban đầu đối với người này cũng không tệ lắm, cho nên mới quyết định cho anh ta một cơ hội, nếu như anh ta có biểu hiện tốt, thì coi như là bên cạnh lại có thêm được một người hữu dụng nữa.

Dương Chí Dũng rất nhanh liền đi tới văn phòng của Hàn Đông, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, không biết lần này Hàn Đông cho gọi anh ta đến là có việc gì.

Lần trước Hàn Đông để cho anh ta viết một bản kế hoạch cho Khu công nghệ cao xong cũng không có nói thêm gì nữa, trong lòng anh ta thật cũng có chút thật vọng cùng với chờ mong. Thất vọng chính là có lẽ biểu hiện của anh ta không đủ để Hàn Đông vừa lòng, như vậy thì anh ta có lẽ sẽ không còn cơ hội lọt vào tầm mắt của Hàn Đông nữa, mà chờ mong chính là có phải hay không Hàn Đông chỉ là tạm thời không có tìm anh ta nói chuyện mà thôi, dù sao thì trong khoảng thời gian này công tác ở Thành ủy đúng là vô cùng bận rộn.

Mang theo tâm tư lo lắng không yên, Dương Chí Dũng gõ cửa đi vào, cung kính nói:

- Bí thư Hàn, ngài tìm tôi!

Hàn Đông gật đầu nói:

- Ngồi xuống nói chuyện đi.

Dương Chí Dũng ngồi xuống, cung kính nhìn Hàn Đông.

Hàn Đông nói:

- Sắp tới ở Thành ủy sẽ tiến hành thí điểm chế độ đào thải cán bộ đứng cuối, đối với việc này, anh có ý kiến gì không?

Dương Chí Dũng sửng sốt, anh ta không tưởng tượng được là Hàn Đông lại trực tiếp hỏi chuyện anh ta như vậy, khiến anh ta một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có. Chẳng qua là mặc dù anh ta đã nhẫn nhịn ở Thành ủy lâu như vậy rồi, thế nhưng vẫn có lối suy nghĩ rất nhanh nhẹn, cũng phản ứng lại rất nhanh, trong lòng không khỏi kích động, xem ra chuyện này đối với anh ta thật đúng là một co hội tuyệt vời. Dù sao, nếu như lãnh đạo muốn làm một cái gì đó mới mẻ, mà bản thân mình lại đóng góp tác dụng rất lớn trong đó, thì khẳng định sẽ được Hàn Đông thưởng thức, tiền đồ sau này cũng sẽ càng trở lên tươi sáng hơn.

- Bí thư Hàn, tôi cũng có một vài ý nghĩ, về chế độ đào thải cán bộ Đảng viên đứng cuối…

Dương Chí Dũng chậm rãi nói, chủ yếu đề cập đến hai phương diện, một là lý giải chế độ đào thải cán bộ Đảng viên đứng cuối, hai là đưa ra một chút ý tưởng và đề nghị cho công tác thí điểm.

Hàn Đông âm thầm cảm thán trong lòng:

- Xem ra nững nhừng có thể leo lên làm cán bộ cấp Cục, đều không có một ai là đơn giản cả. Dương Chí Dũng này tuy rằng lúc trước chưa từng có được chuẩn bị chút nào, thế nhưng những lý giải và đề nghị của anh ta cũng rất có tính xác thực. Xem ra, nếu như để anh ta đảm nhiệm Phó tổ trưởng thì cũng không thành vấn đề, nếu anh ta thực có năng lực, thì sau này giúp đề bạt anh ta một chút cũng không phải là không được.

Dương Chí Dũng nói xong rồi thì có chút không yên nhìn Hàn Đông. Anh ta không biết là biểu hiện vừa rồi của mình đã khiến cho Hàn Đông tương đối hài lòng rồi, thậm chí, chỉ cần anh ta cố gắng thêm một chút, biểu hiện tốt hơn một chút nữa thì Hàn Đông còn muốn giúp anh ta tiến thêm một bước nữa. hiện tại, Dương Chí Dũng là Phó Trưởng ban thư ký Thành ủy, Phó Chủ nhiệm văn phòng thành ủy, là cán bộ cấp Cục trưởng, nếu như được Hàn Đông ra sức ủng hộ tiến thêm một bước nữa thì cũng thành cán bộ cấp Phó giám đốc sở rồi.

Tuy nhiên, Hàn Đông cũng không lập tức bày tỏ cái gì, chỉ thản nhiên cười nói:

- Có thể lý giải được như vậy cũng không tồi rồi, vậy thì cứ làm như thế đi.

Dương Chí Dũng sửng sốt, trong lòng không khỏi càng cảm thấy thất vọng, anh ta thấy Hàn Đông không có biểu hiện gì thì đoán chừng là Hàn Đông đối với cách nói vừa rồi của anh ta không đủ vừa lòng. Anh ta biết, Hàn Đông gọi anh ta đến đây không phải chỉ vì muốn nghe xem cách nhìn của anh ta với chế độ đào thải cán bộ đứng cuối như thế nào, mà là muốn kiểm tra anh ta thêm một chút, nếu như anh ta có thể khiến cho Hàn Đông được hài lòng, vậy thì nói không chừng còn có thể sắp xếp cho anh ta một phần công tác mới. Thế nhưng hiện tại xem ra là vừa rồi dường như biểu hiện của anh ta vẫn không đủ để Hàn Đông được vừa lòng.

Toàn diện mà nói thì Dương Chí Dũng cũng là một người khá cẩn thận, bởi vậy trong lòng nhiều khi không tránh khỏi có nhiều ý tưởng, luôn lo được lo mất.

Cùng lúc này, trong văn phòng của Hề Hiểu Kiến, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Thư ký Thành ủy Hầu Hoa Đông có hơi bận tâm nói:

- Bí thư Hề, Bí thư Hàn đưa văn phòng Thành ủy vào trong phạm vi thí điểm, tôi lo là sẽ mang tới bất lợi nhất định cho công tác của Văn phòng Thành ủy.

- Anh đang nói cái gì vậy?

Hề Hiểu Kiến nhíu mày nói:

- Thực hiện chế độ đào thải cán bộ đứng cuối chính là bởi vì muốn gia tăng tính tích cực trong công tác của mọi người, Văn phòng Thành ủy là một phòng ban trong Thanh ủy, được Bí thư Hàn liệt vào trong phạm vi thí điểm thì cũng là chuyện bình thường.

Ông ta hiểu được những băn khoăn trong lòng của Hầu Hoa Đông. Hầu Hoa Đông chủ yếu là lo lắng Hàn Đông sẽ mượn cơ hội này mà gây chuyện với người bên trong của Văn phòng Thành ủy, vậy thì những lợi ích của ông ta và Hầu Hoa Đông vừa mới có được sẽ bị tiêu hao mất. Dù sao, Văn phòng thành ủy cũng là địa bàn của Trưởng ban Thư ký thành ủy, thế nhưng nếu như hiện tại Hàn Đông quả thực mạnh mẽ, cứng rắn muốn động thủ, thì bọn họ cũng đâu thể nào ngăn cản được.

Hầu Hoa Đông nói:

- Bí thư Hề, tôi không có ý gì khác, Văn phòng Thành ủy chính là nơi phục vụ các đồng chí lãnh đạo Thành ủy, có rất nhiều công tác phải dựa theo ý tứ của lãnh đạo mà xử lý, nếu như đem ra mà đánh giá, kiểm tra, thì sợ là sẽ không được tốt, như vậy, nếu như cứ áp dụng chế độ đào thải cán bộ đứng cuối vào thì sợ là có chút bất công.

Hề Hiểu Kiến nghe xong, nhíu mày nói:

- Được rồi, anh không cần phải nói nữa, chuyện này, Bí thư Hàn đưa ra là chuyện tốt, mà đây cũng là ý của tôi. Chúng ta có rất nhiều đồng chí cán bộ, cả ngày chỉ ngồi trong phòng làm việc uống trà đọc báo, do vậy cũng cần phải chỉnh đốn lại một phen, nếu nhue không có chút áp lực nào thì mọi người cũng không có tích cực công tác mà.

Hầu Hoa Đông hiểu được là Hề Hiểu Kiến đang muốn toàn diện hợp tác với Hàn Đông, cho nên cho dù trong lòng ông ta cũng đang rất lo lắng, thì cũng sẽ không bao giờ để lộ ra. Dù sao, Hề Hiểu Kiến nếu như cùng họp tác với Hàn Đông thì ít nhất còn có thể giữ được một chút quyền uy của Bí thư Thành ủy. Một khi ông ta và Hàn Đông trở mặt cãi nhau, vậy thì một Bí thư Thành ủy như ông ta cũng không thể sống tốt được.

- Vâng, Bí thư, tôi đi thông báo cho các Ủy viên đến dự họp.

Hầu Hoa Đông kính cẩn nói. Là Trưởng ban Thư ký thành ủy, ông ta mặc dù là thân tín của Hề Hiểu Kiến thế nhưng ở Văn phòng Thành ủy cũng có được lợi ích không nhỏ. Nếu như Hàn Đông thật muốn động thủ với Văn phòng Thành ủy, vậy thì ông ta cũng biết bản thân thật không có cách nào mà ngăn cản được. Dù sao Trưởng ban thư ký Thành ủy có quyền lực lớn hay nhỏ đều phụ thuộc rất lớn vào Bí thư Thành ủy. Nếu như Bí thư Thành ủy mạnh mẽ, cứng rắn, vậy thì quyền lực cảu Trưởng ban Thư ký Thành ủy đương nhiên là rất lớn, dù dao thì ông ta cũng là người đại diện của Bí thư Thành ủy mà. Thế nhưng, hiện tại, bản thân Hề Hiểu Kiến còn không muốn đấu với Hàn Đông, vậy thì Hầu Hoa Đông cũng đâu còn tiền vốn để đấu với Hàn Đông nữa. Nói cách khác, nếu như Hàn Đông đã liên kết với Hề Hiểu Kiến rồi mà muốn thu thập một Trưởng ban thư ký Thành ủy như ông ta thì thật đúng là một việc rất đơn giản.

Hề Hiểu Kiến gật đầu, nhìn Hầu Hoa Đông đi ra ngoài, trong lòng ông ta cũng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, chẳng qua là dù sao thì suy nghĩ ông ta cũng khác với Hầu Hoa Đông. Ông ta và Hàn Đông giao lưu với nhau càng nhiều, ít nhất là nhìn theo tình trạng hiện giờ thì có thể thấy được Hàn Đông không phải là một kẻ có lòng tham không đáy, nếu không thì ông ta cũng không thể sống tốt như vậy được. Lần này, Hàn Đông sở dĩ muốn thực hiện chế độ đào thải cán bộ đứng cuối, theo Hề Hiểu Kiến phân tích, phần lớn là vì muốn làm ra thêm nhiều chiến tích hơn nữa, đây cũng là thứ bệnh chung của các cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi. Chiến tích đôi khi giống như là thuốc phiện vậy, rất dễ gây nghiện. Vì vậy, Hề Hiểu Kiến cảm thấy có lẽ ánh mắt của Hàn Đông không phải là nhắm vào Văn phong Thành ủy, chỉ cần người ở Văn phòng thành ủy có thể làm tốt công tác của mình, vậy thì Hàn Đông trong lúc hợp tác với ông ta cũng sẽ không gây chiến. Đương nhiên, Hề Hiểu Kiến cũng biết, Hàn Đông không phải là một kẻ nhân từ, nếu như có người trong Thành ủy làm việc không tốt, thậm chí còn cản trở công tác, vậy thì Hàn Đông nhất định sẽ không hề khách khí.

- Xem ra phải cường điệu thêm một chút để Hầu Hoa Đông biết được mà tổ chức cuộc họp lần này, miễn cho Hàn Đông nhúng tay vào, trước tiên phải ra tay sớm hơn Hàn Đông một chút mới được.

Hề Hiểu Kiến nghĩ thầm trong lòng. Trong Văn phòng Thành ủy có năm vị trí chính phó Trưởng ban thư ký, còn có vài cái Phó chánh văn phòng nữa, những người này trên cơ bản đều là thân tín của Hề Hiểu Kiến và Hầu Hoa Đông, do vậy hề hiểu kiến đương nhiên không hy vọng bọn họ sẽ bị Hàn Đông bắt được nhược điểm mà thu thập, cho nên trước khi họp phải nhất định cường điệu thêm với Hầu Hoa Đông một chút mới được.

Đây cũng chỉ là vì bất đắc dĩ nên Hề Hiểu Kiến mới phải làm như vậy. Nếu như ông ta muốn bảo vệ quyền uy của mình ở Thành ủy, vậy thì người của ông ta ở Văn phòng Thành ủy không thể bị động vào, hoặc là không bị động vào quá nhiều, mà để làm được điều này thì chủ yếu là phải dựa vào thái độ của mọi người, mỗi người nhất định phải làm tốt công tác của chính mình. Dù sao thì Hàn Đông cũng đã đưa Văn phòng Thành ủy vào phạm vi làm thí điểm rồi, đến lúc đó hắn nhất định sẽ làm thật, hơn nữa, Văn phòng Thành ủy lại làm việc ngay trước mặt các lãnh đạo Thành ủy, bất cứ lúc nào lãnh đạo cũng có thể nắm bắt được tình trạng làm việc của mỗi người, vì vậy lại càng dễ nắm bắt được nhược điểm và sơ hở.

Ngày hai mươi tám tháng hai, Thành ủy Thành phố Tân Châu tổ chức họp Hội nghị thường vụ.

Hội nghị lần này, chủ yếu là thảo luận kế hoạch chi tiết về chế độ đào thải cán bộ Đảng viên đứng cuối.

Đầu tiên, Hề Hiểu Kiến nói ra một vài lời mở đầu, sau đó Trưởng ban tổ chức cán bộ Khương Tùng Thần lại tỉ mỉ giới thiệu lại chi tiết quy tắc của chế độ đào thải này.

Khương Tùng Thần nhanh chóng giao cho mỗi vị Ủy viên thường vụ một bản kế hoach chi tiết, sau đó lần lượt giải thích từng phần.

Các Ủy viên thường vụ vừa nghe vừa đọc bản kế hoạch chi tiết trong tay.

Chủ tịch thành phố Hạ Kim Cường ngồi ở phái bên tay trái của Hề Hiểu Kiến, sắc mặt một mảnh âm trầm, trong lòng vô cùng khó chịu.

Chiều hôm qua, Trưởng ban Thư ký Thành ủy gọi điện thông báo cho ông ta biết giờ họp hôm nay, ông ta phải hỏi mới biết là thảo luận về chế độ đào thải cán bộ Đảng viên đứng cuối gì đó, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái, chuyện quan trọng như vậy mà không ngờ Hề Hiểu Kiến còn không thèm gọi điện nói trước với ông ta, căn bản chính là không thèm để một Phó bí thư như ông ta vào trong mắt. Sau đó, khi ông ta gọi điện lại cho Hề Hiểu Kiến, Hề Hiểu Kiến lại vô cùng bình thản mà nói cho ông ta biết rằng đây là một công tác rất quan trọng trong việc chỉnh đốn lại hàng ngũ cán bộ Thành ủy, chuyện này đã được Hề Hiểu Kiến ông ta bàn bạc kỹ lưỡng với Hàn Đông rồi.

- Hừ, Hề Hiểu Kiến bây giờ hợp tác cùng với Hàn Đông thật tốt, dường như là đã muốn bỏ qua mình luôn rồi!

Hạ Kim Cường khó chịu nghĩ. Hề Hiểu Kiến nói rằng chế độ đào thải cán bộ đảng viên đứng cuối lần này là một công tác rất quan trọng trong việc chỉnh đốn lại hàng ngũ cán bộ Thành ủy, chẳng lẽ chuyện này lại không có gì liên quan đến một Phó bí thư Thành ủy, Chủ tịch Thành phố như ông ta hay sao? Hơn nữa, việc này cuối cùng không phải là cũng muốn mở rộng phạm vi ra toàn thành phố đó ư? Nói thế nào đi chăng nữa thì trước hết cũng phải nói qua với ông ta một tiếng đã chứ? Bây giờ thì hay rồi, ông ta phải đợi đến khi họp Hội nghị thường vụ thì mới biết được là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Khi quay lại nhìn qua phía hề hiểu kiến thì Hạ Kim Cường lại mắt gặp hình ảnh của Hàn Đông, trong lòng ông ta hận không thể đem hai người này đánh đổ xuống, sau đó dẫm nát dưới chân. Hai người này cùng một giuộc với nhau, căn bản đều là muốn một Chủ tịch Thành phố như ông ta phải bị mất hết quyền lực.

- Hừ, thật đúng là khinh người quá đáng!

Hạ Kim Cường trong lòng tức giận nghĩ. Từ chuyện này ông ta có thể cảm thấy được mình đã bị Hề Hiểu Kiến cho ra rìa, nếu như còn tiếp tục như vậy, thì chỉ sợ sau này có chuyện gì là Thành ủy liền có thể trực tiếp quyết định luôn rồi sau đó mới tùy ý thông báo lại cho ông ta, tùy tiện mở một cuộc Hội nghị thường vụ là được.

- Không thể cứ tiếp tục như thế này được!