Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Chương 231: Thiện Oánh qua đời



Từ sau khi rời khỏi buổi tiệc tối, Thiện Oánh gần như đã biến mất, đã hai ngày không tìm được cô ta. Sau khi cảnh sát can thiệp vào vụ án, bọn họ cũng điều tra qua việc xuất nhập cảnh nhưng không có phát hiện nào chứng tỏ cô ta đã xuất ngoại. Cho nên dường như sự mất tích của Thiện Oánh đã trở thành một bí ẩn.

Những người nhà họ Thiện cũng đều lo lắng và hoảng hốt, Tô Lạc Lạc cũng cực kỳ lo lắng. Cô luôn một mực tự trách mình rằng có phải là bởi vì sự xuất hiện của bản thân cho nên Thiện Oánh mới có thể biến mất như vậy hay không?

Tuy nhiên, ông bà Thiện không hề trách cứ cô, bọn họ chưa từng nghĩ như vậy. Ông bà chỉ cảm thấy áy náy và yêu thương đối với Tô Lạc Lạc, cho nên bọn họ sẽ không trách cứ cô dù chỉ là một lời.

Giờ phút này, ngay cả Long Dạ Tước cũng cảm thấy sự mất tích của Thiện Oánh không hề đơn giản, chẳng lẽ cô ta đã xảy ra chuyện gì sao?

Cuối cùng, đến ngày thứ ba, cảnh sát đã phát hiện một dấu vết bánh xe trên bờ sông từ một chiếc ô tô đã lao xuống sông Trường Giang, bởi vì chiếc camera trên đoạn đường xảy ra vụ án bị hỏng và đang trong tình trạng bảo trì, cho nên cảnh sát đường sắt vừa mới tham gia vụ án không cẩn thận mà bỏ qua chi tiết này. Cho đến khi cảnh sát điều tra hồ sơ vụ án Thiện Oánh về ghi chép chiếc xe cô ta lái đi trong đêm đó, thì bọn họ mới phát hiện dấu vết của chiếc xe không quá rõ ràng này.

Trong lúc điều tra khoảng thời gian Thiện Oánh rời khỏi bữa tiệc, bọn họ phát hiện ra cô ta cầm chặt một chai rượu mạnh ở trên tay vừa uống vừa lái xe, vẻ mặt cực kỳ điên cuồng. Cũng may là trên đoạn đường mà cô ta đi cũng không có nhiều xe cộ qua lại, cho nên mới không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn. Thế nhưng dấu vết chiếc xe để lại đã được cảnh sát phát hiện ra.

Thông tin được tiết lộ chính là dấu vết từ chiếc xe thể thao Ferrari của Thiện Oánh, mà theo dấu vết chiếc xe để lại thì chứng tỏ nó đã lao thẳng xuống sông. Nếu như lúc đó Thiện Oánh ngồi trên xe, thì như vậy cả cô ta và chiếc xe thể thao của mình cùng chìm xuống lòng sông.

Sau khi nhận được sự mất mát to lớn này, ông bà Thiện đi thẳng đến hiện trường, Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước cũng chạy đến đó. Tô Lạc Lạc trông thấy cảnh sát cử nhân viên xuống nước tìm kiếm nạn nhân, cô trực tiếp run rẩy vì lo lắng. Cô hy vọng người chị sinh đôi của mình có thể hoàn toàn bình an vô sự mặc dù cô ta không thích cô đi chăng nữa. Cô cũng không mong cô ta sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bà Thiện vừa mím môi vừa cố nén sự đau khổ, còn về phần Thiện Chí Hoà thì vành mắt cũng đỏ hoe và đang hồi hộp chờ đợi tin tức.

Tuy nhiên, cảnh sát cảm thấy không quá lạc quan đối với vụ án này cho nên thông báo để bọn họ chuẩn bị tâm lý thật kỹ càng.

Long Dạ Tước cũng hoàn toàn không mong đợi sự cố này sẽ xảy ra, nhưng thiên tai và tai nạn là chuyện không thể tránh khỏi. Nếu chuyện này thật sự chỉ là tai nạn xảy ra như thế thì bọn họ cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.

Đêm hôm đó, cảm xúc của Thiện Oánh rất kích động, vừa uống rượu vừa lái xe thì đây rõ ràng là cô ta đang trong tình huống lành ít dữ nhiều.

Cuối cùng, sau nửa tiếng nhân viên công tác tìm kiếm dưới nước, họ trồi lên và làm động tác ra hiệu với người ở trên bờ thể hiện rằng họ đã tìm được chiếc xe thể thao chìm ở đáy sông. Tay cần dài của xe cầu cẩu duỗi ra chuẩn bị kéo chiếc xe lên bờ.

Sau khi nhân viên công tác chuẩn bị xong, tay cần dài ngoằng kéo lên cao khiến bọt nước bắn ra tung toé, nó từng chút từng chút kéo chiếc xe thể thao đang chìm nghỉm lên. Chiếc xe thể thao màu đỏ bắt mắt thu hút ánh mắt của toàn bộ mọi người có mặt tại hiện trường. Bà Thiện đau khổ trực tiếp khóc rống lên, suýt chút nữa thì bà ta hôn mê bất tỉnh.

Về phần chiếc xe thể thao thì được kéo vào bờ, Tô Lạc Lạc vốn không dám nhìn thẳng vào tình hình bên trong xe, Long Dạ Tước áp sát khuôn mặt của cô vào trong ngực mình, không để cho cô trông thấy những cảnh tượng đầu tiên. Khi cảnh sát tiến lên mở cửa xe, chỉ thấy trên chỗ ngồi bên trong xe, Thiện Oánh đang ngồi yên tĩnh trên ghế lái, còn thắt cả dây an toàn, cả người đã cứng đờ chứng tỏ đã chết qua nhiều ngày rồi.

Ông bà Thiện cũng không dám nhìn thẳng vào dáng vẻ đã chết của con gái, họ đang cảm thấy cực kỳ đau khổ. Ông trời quá tàn nhẫn với họ, bọn họ vừa mới tìm thấy một đứa con gái thất lạc trở về thì đột nhiên nay lại mất đi một đứa con gái khác. Cú sốc như vậy thực sự quá nghiêm trọng và thê thảm.

Tô Lạc Lạc cũng khóc, Long Dạ Tước đè chặt lại đầu của cô không cho cô quan sát tình trạng đã chết của Thiện Oánh. Cơ thể Thiện Oánh được mang ra ngoài và phủ một lớp vải trắng ở bên trên.

“Mẹ, ba! Con thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi…” Tô Lạc Lạc nói xin lỗi khi nhìn sang ba mẹ của mình đang khóc lóc đau khổ.

Bà Thiện lập tức ôm chặt cô vào lòng rồi nói: “Không, không phải lỗi của con, không phải lỗi của con… Con không cần phải tự trách!”

Đây không phải là lỗi của ai cả, mà đây chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn bình thường. Chính bản thân Thiện Oánh tự đi tìm đường chết, đáng lẽ ra cô ta nên bình tĩnh chấp nhận sự xuất hiện của em gái thay vì những hành vi vô cùng vô trách nhiệm như thế. Nếu đêm hôm đó, cô ta không uống rượu khi lái xe thì cũng sẽ không trở thành dáng vẻ như thế này.

Thiện Oánh bị khiêng đi, tất cả đều chứng tỏ đây chỉ là một tai nạn. Bên phía cảnh sát cũng đang cố gắng thu thập đầy đủ bằng chứng để chứng minh rằng không phải là cô giết người.

Tin tức Thiện Oánh gặp tai nạn xe cộ mà qua đời bị báo chí đưa tin dù không biết bọn họ đã khai thác được thông tin này từ đâu. Tuy nhiên, giới truyền thông còn tung ra một sự việc không kém phần bất ngờ khác, một cô con gái bị thất lạc nhiều năm đã trở về.

Đã ba ngày trôi qua kể từ khi đám tang của Thiện Oánh được tổ chức, ông bà Thiện đắm chìm trong nỗi đau khổ tột cùng. Tô Lạc Lạc luôn ở cạnh họ trong lúc này, trông thấy Tô Lạc Lạc khiến nỗi thương tâm của bọn họ dường như được an ủi phần nào.

Một tuần sau, Tô Lạc Lạc đưa hai đứa nhóc tỳ nhà mình đến đi tới nhà họ Thiện để bầu bạn với ông bà Thiện cùng vượt qua những tháng ngày u ám và nặng nề nhất. Thiện Oánh mất đi khiến họ thực sự đau buồn. Thế nhưng chính tính cách của Thiện Oánh mới là nguyên nhân thực sự khiến cô ta tử vong.

Cô ta quá kiêu ngạo và mạnh mẽ, cô ta không thể chấp nhận được sự tồn tại của Tô Lạc Lạc. Cô ta không muốn có thêm một đứa em gái tranh giành mọi thứ với mình ở bên cạnh. Những điều này đều được bà Thiện tìm thấy từ những tin nhắn tán gẫu giữa cô ta và bạn bè.

Mặc dù lúc đó Tô Lạc Lạc còn chưa thừa nhận quay về nhà họ Thiện, nhưng có một người bạn trong tin nhắn trò chuyện hỏi cô ta rằng nếu Tô Lạc Lạc là em gái sinh đôi của cô ta thì phải làm sao? Câu trả lời của Thiện Oánh tràn đầy sự oán hận và bất mãn, thậm chí còn có cả những lời lẽ chế giễu khinh bỉ đầy lạnh lùng khiến bà Thiện có thể trông thấy mặt khác của con gái, bà ta cảm thấy cực kỳ đau lòng.

Trong lúc hai nhóc tỳ bầu bạn cùng mình, hai ông bà dần dần nảy sinh tình cảm với hai đứa bé. Một lần nữa, Tô Lạc Lạc thay thế Thiện Oánh làm bạn bên cạnh bọn họ. Từ giờ trở đi thì Tô Lạc Lạc lại trở thành cô con gái còn sống duy nhất của họ.

Trong lòng Tô Lạc Lạc vẫn luôn tự trách. Sự quan tâm và đồng hành thầm lặng của Long Dạ Tước khiến cô cảm thấy rất biết ơn và ấm áp. Mặc dù sự ra đi của Thiện Oánh khiến cô cảm thấy đau khổ và tiếc nuối, nhưng ngoài việc chấp nhận sự thật và tiếp tục bầu bạn bên cạnh ba mẹ thì cô cũng không có ý tưởng nào khác.

Trong khoảng thời gian này, tình cảm giữa Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước được hâm nóng lên không ít gần như cả hai là một cặp tình nhân. Nếu không phải bởi vì bây giờ chưa phải lúc thì Long Dạ Tước cũng đã lên kế hoạch cầu hôn cô rồi.

Đã hơn một tháng kể từ khi Thiện Oánh mất, bây giờ Tô Lạc Lạc vẫn tiếp tục quay trở về cuộc sống bình thường. Hằng ngày, cô đưa đón các con đi học, cô cũng thường xuyên trở về nhà thăm hỏi ba mẹ, trở thành một người con gái hiếu thảo.

Vào ngày hôm đó, sau khi Tô Lạc Lạc đưa con trai trở về, cô chỉ nghe thấy âm thanh quen thuộc của một chiếc xe thể thao ở sau lưng. Cô không khỏi quay đầu lại, chỉ trông thấy chiếc xe thể thao màu xanh của Dạ Trạch Hạo đang tiến đến. Tô Lạc Lạc dừng bước, chiếc xe thể thao lập tức cũng dừng lại ở bên cạnh cô. Khi cửa xe hạ xuống, gương mặt điển trai của Dạ Trạch Hạo xuất hiện.

Hai người không gặp nhau cũng đã rất lâu rồi, Tô Lạc Lạc nhìn anh ta, rồi cười chào hỏi: “Đã lâu không gặp, anh đi đâu vậy?”

Dạ Trạch Hạo bước xuống xe, bây giờ anh ta cũng chỉ có thể xem cô gái đang ở trước mắt mình là bạn. Anh ta nhếch môi cười một tiếng: “Anh còn có thể làm gì nữa, quay phim.”