Quyền Quân Lâm bước ra khỏi nhà Lâm Thiển Hạ, cũng không rời đi luôn mà lái xe một vòng quanh khu nhà. Anh quyết định chỗ ở sau này cứ tạm định ở đây.
Mai anh sẽ để trợ lý Tiểu Tô giải quyết các gia đình ở đây. Dù có phải trả gấp đôi, anh cũng muốn lấy khu nhà này.
Đêm đó, Lâm Thiển Hạ ở bên con gái, nhưng lại không thể chìm vào giấc ngủ. Toàn bộ tâm trí cô suy nghĩ về hình bóng Quyền Quân Lâm. Bốn năm này, kể từ sau khi cô bị Sở Trạch Hiên độc ác vứt bỏ, cô liền mang lòng oán hận với đàn ông, cảm thấy ở thế giới này, thật lòng cũng quá giả dối.
Mới đầu, để lấy được quyền thừa kế trong tay ông nội, Sở Trạch Hiên giả bộ đối xử với cô rất tốt.
Khiến cô ngu ngốc gửi gắm trái tim chân thành, cho rằng tất cả những điều này đều là thật. Nhưng mà mộng đẹp này hoàn toàn tan vỡ vào buổi tối trước ngày kết hôn.
Cô bị người ta tính kế, lừa mất đêm đầu, còn để cô trải qua đêm đó với một người xa lạ. Đêm hôm đó đúng là ác mộng trong cuộc đời của cô.
Cô bị thay thế trong hôn lễ của chính mình, sự thật lòng của cô bị giẫm đạp. Hôm đó, cô nếm trải mùi vị tuyệt vọng chân chính.
Cũng được, cuộc sống đau khổ thế nào đi nữa, cô cũng sẽ chịu đựng. Cô phát hiện ra, không có những người đó, cuộc sống của cô càng xuất sắc. Ngay cả ba, cô cũng không muốn thân thiết.
Trong lòng cô không quên công sinh dưỡng của ông. Sau này, nếu ông có chuyện gì, cô vẫn sẽ làm tròn đạo hiếu của con gái, vẫn sẽ phụng dưỡng ông.
Nhưng bây giờ, cô chỉ muốn có cuộc sống yên bình, không bị nhà kia quấy rầy.
Nhưng Quyền Quân Lâm này xuất hiện, hình như đã vô hình phá vỡ cuộc sống yên lặng của cô, mà anh xuất hiện cũng không khiến cô cảm thấy phiền phức hay có nguy hiểm. Anh như ánh sáng ấm áp bao phủ, khiến cô thậm chí không có bất cứ ý định từ chối nào.
Nghĩ tới việc anh sẽ trở lại vào ba ngày sau, trong lòng cô cũng có hơi rối loạn. Cô cúi đầu, nhìn con gái nhỏ bé ngủ trong ngực, thật sự không hiểu sao con gái lại đối xử tốt với Quyền Quân Lâm như vậy?
Cô cũng đã thấy tin chị Lý gửi tới. Cô vốn không muốn để ý đến tin vịt đang lan truyền kia, dù sao cô cũng chưa từng làm chuyện này, trong lòng cô hiểu rõ.
Giờ này đã là mười giờ rưỡi tối, ở một căn phòng trong ngôi nhà sang trọng khác, Lâm Mộng Di vừa mới tắm xong, lên giường, cầm điện thoại chuẩn bị đọc chút tin tức thì thấy sóng gió Lâm Thiển Hạ ngù cùng kim chủ.
Đọc hết tin, cô chỉ cảm thấy sảng khoái, cô ta xứng đáng! Lâm Thiển Hạ thật sự phải lên giường với một người đàn ông để giành lấy cơ hội thượng vị. Haha, thật là bẩn thỉu, cô nhất định phải tìm cơ hội để cười nhạo cô ta, sao có thể lãng phí cơ hội tốt như này chứ?
Lúc này, nghe thấy dưới tầng có giọng nói, cô mừng rỡ, nhất định là chồng đã về. Cô nóng lòng bước xuống giường, mặc một bộ đồ ngủ gợi cảm xuống tầng.
“Chồng, anh về rồi.” Lâm Mộng Di nhìn người đàn ông bước vào cửa, trong lòng lập tức ngọt ngào.
“Sao còn chưa ngủ?” Sở Trạch Hiên ngẩng đầu nhìn cô, vẫn đang thay giày.
Lâm Mộng Di lập tức quan tâm bước tới, cầm lấy chiếc cặp anh mang: “Không phải em đang đợi anh sao? Anh không về sao em ngủ được chứ.”
Nói xong, cô lập tức ưỡn ngực, để chồng nhìn thấy bộ đồ ngủ hấp dẫn cô mới mua. Sở Trạch Hiên nhìn một cái, chỉ là đã không còn thấy kích tình. Nếu như là hồi trước, anh nhất định sẽ phải sờ một cái, hoặc đè cô lên ghế sô pha mà giở trò.
Đó là trước kia. Giờ hai vợ chồng cũng đã kết hôn bốn năm, kích tình cũng biến mất.
Đặc biệt là Sở Trạch Hiên, nhu cầu đối với phương diện này càng ngày càng ít. Lâm Mộng Di cũng cảm giác được anh không còn cảm xúc mạnh mẽ như trước, cho nên cô luôn ngụ ý qua quần áo, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của anh, trở lại cuộc sống ngọt ngào với kích tình ngày trước.
“Chồng, bộ đồ ngủ em mới mua có đẹp không?” Cô dán lấy anh như rắn.
“Đẹp.” Sở Trạch Hiên ứng lời đáp một câu, sau đó thở dài. “Hôm nay anh mệt rồi. Anh đi tắm, đi ngủ sớm chút.”
“Được, vậy em đợi anh trên giường.” Lâm Mộng Di đầy kích tình nói.
Lâm Mộng Di chờ Sở Trạch Hiên trên giường, cũng muốn để anh đọc đoạn tin tức về Lâm Thiển Hạ, để anh biết giờ Lâm Thiển Hạ rất dơ bẩn, cũng để ngăn chặn bất cứ ý tưởng gì của anh với cô ta.
Hẳn là đàn ông sẽ không cảm thấy hứng thú với người phụ nữ như vậy đâu.
Nửa giờ sau, Sở Trạch Hiên mở cửa bước vào. Anh mặc bộ đồ ngủ, vẫn còn trẻ tuổi, đẹp trai, chẳng qua mới hai mươi tám tuổi, đây chính là độ tuổi hoàng kim của một người đàn ông.
“Trạch Hiên, mau lại đây, em có tin muốn cho anh xem.”
“Gì vậy?” Sở Trạch Hiên lau tóc ướt sũng.
“Anh lên đây đi.” Lâm Mộng Di móc ngón tay.
Sở Trạch Hiên lười biếng ngồi xuống, Lâm Mộng Di lập tức nhoài người vào lòng anh, đưa điện thoại cho anh xem: “Anh xem cái này đi, chắc chắn sẽ rất bất ngờ đấy.”
Sở Trạch Hiên nhíu mắt, nhận điện thoại đọc kỹ thì thấy là bài báo về Lâm Thiển Hạ.
Lâm Mộng Di ở một bên nhìn vẻ mặt của chồng, quan sát sắc bén, cẩn thận đánh giá, nhưng vẻ mặt Sở Trạch Hiên không thay đổi chút nào, không có buồn nôn, ghê tởm, chán ghét như cô tưởng tượng.
“Bài này viết hay thật, Lâm Thiển Hạ vốn chính là loại người dơ bẩn như vậy, cũng chẳng oan uổng chút nào.” Lâm Mộng Di ở bên còn muốn bỏ đá xuống giếng, tốt nhất là thấy được vẻ mặt Sở Trạch Hiên cũng đồng ý với lời cô nói.
Nhưng Sở Trạch Hiên bình tĩnh trả lại điện thoại cho cô: “Chỉ là một bài báo do một kẻ nhàm chán viết để câu lượt đọc thôi, chẳng có ý nghĩa gì.”
“Sao lại không có ý gì chứ? Trong này viết Lâm Thiển Hạ vì vai diễn mà ngủ cùng người khác, em tin là cô ta thật sự làm vậy.” Lâm Mộng Di lập tức phản ứng mạnh mẽ.
Sở Trạch Hiên hừ nhẹ: “Anh biết tính cô ấy, cô ấy hẳn sẽ không làm chuyện này vì tiền.”
Nội tâm Lâm Mộng Di rơi thịch. Nghĩ đến buổi tối lần trước anh say rượu, gọi tên Lâm Thiển Hạ khi ở bên cô, giờ phút này vẫn còn muốn phản bác giúp cô ta, cô càng hoảng sợ.
“Trạch Hiên, chẳng lẽ anh vẫn còn tình cảm cũ với cô ta sao?” Lâm Mộng Di không nhịn được hỏi thẳng.
Sắc mặt Sở Trạch Hiên hơi đổi, nhưng rất nhanh anh lạnh nhạt nói: “Cũng đã bốn năm rồi, sao anh có thể có tình cảm cũ với cô ấy được.”
“Vậy sao anh không hận cô ta? Trước kia anh rất ghét cô ta mà!” Lâm Mộng Di tức giận trách móc.
“Trước kia anh còn trẻ, giờ trưởng thành rồi, suy nghĩ cũng trưởng thành. Thật ra thì nghĩ lại, Lâm Thiển Hạ cũng thật đáng thương.”
“Sao cơ? Anh thấy cô ta đáng thương?” Lâm Mộng Di càng không thể chấp nhận điều này.