Đáy lòng Lâm Thiển Hạ đột nhiên cảm giác hơi khó chịu, cô nhìn Lý Oánh đang đắc ý, nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, cô nói với trợ lí ở bên cạnh: “Tiểu Diễm, Tiểu San, chúng ta tới phòng hóa trang thôi.”
Đúng lúc này, Lý Oánh đột nhiên giơ tay ra ngăn cản cô, trong mắt tràn đầy oán hận, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô: “Lâm Thiển Hạ, cô xin lỗi tôi đi, nếu không chúng ta khó mà sống chung đấy.”
Lâm Thiển Hạ vốn dĩ không định tranh cãi với cô ta, nghe thấy vậy thì nhíu mày nói: “Tại sao tôi phải xin lỗi cô?”
“Tại sao? Cô cướp mất vai diễn của tôi, lại còn đánh vào mặt tôi, cô cảm thấy bản thân mình không cần phải xin lỗi sao?” Lý Oánh nhanh chóng đội cho cô một cái nồi thật to.
Chị Lý ở bên cạnh không nhịn được: “Lý Oánh, Thiển Hạ có được vai diễn là do đạo diễn cảm thấy phù hợp, em ấy không hề có ý định cướp vai của cô.”
Lý Oánh lập tức cười giễu cợt, nhìn cô chằm chằm, “Chị Lý, quy tắc ngầm trong ngành giải trí có ai mà không biết? Chị đừng tưởng tôi không biết gì.”
Sau đó, Lý Oánh đến gần Lâm Thiển Hạ, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Nói cho tôi biết, làm thế nào mà cô lại có thể leo lên giường của Quyền Quân Lâm?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thiển Hạ đỏ bừng: “Cô đang nói bậy gì vậy?”
Lý Oánh ghen tị nhìn cô: “Tôi nói bậy? Bộ phim này là do anh ấy đầu tư, nếu không phải cô làm hài lòng anh ấy ở trên giường thì làm sao cô có thể nhận được vai nữ chính? Không ngờ cô cũng là người chịu chơi, để đạt được mục đích mà không tiếc bất cứ giá nào.”
Nói xong, Lý Oánh kiêu ngạo dẫn theo hai trợ lý của mình rời đi, để lại Lâm Thiển Hạ đỏ mặt đứng đó, giận đến run người.
Cô và Quyền Quân Lâm hoàn toàn trong sạch, giữa bọn họ không có bất cứ hành động quá phận nào, đột nhiên bị hiểu lầm thế này, cô thật sự cảm thấy khó chịu.
“Tiểu Hạ, bỏ qua chuyện này đi, chuyện em không làm, bọn chị đều biết.” Chị Lý an ủi nói.
Trong phòng thay đồ, Lâm Thiển Hạ nói với chị Lý: “Toàn bộ phim này đều do Lâm Quyền Quân đầu tư thật sao?”
“Chị đã hỏi đạo diễn rồi, đúng là như vậy, anh ấy đã bỏ ra một khoản tiền vô cùng lớn, vì vậy em cứ thoải mái quay đi, chất lượng của bộ phim này chắc chắn rất tốt, xử lí hậu kì cũng vậy, biết đâu sau bộ phim này em sẽ lập tức nổi tiếng.” Chị Lý tràn đầy tự tin nói với cô, làm gì có người đại diện nào không muốn người nghệ sĩ dưới trướng của mình trở thành ngôi sao trong tương lai?
Như vậy thì vinh hoa phú quý sẽ nằm trong tầm tay của cô rồi.
Lâm Thiển Hạ bắt đầu trang điểm, chủ đề về danh môn gia thế luôn là một chủ đề hot vào thời Trung Hoa Dân Quốc, trong bộ phim này cô đóng vai một tiểu thư, hiện tại mái tóc của cô đã được tạo kiểu giống y hệt một tiểu thư khuê các thời Trung Hoa Dân Quốc, bên cạnh đó cô còn mặc một chiếc váy ren trắng, vô cùng có phong thái của một đại tiểu thư.
“Chị Thiển Hạ, chị đẹp thật đấy, nhất định chị chính là nữ chính trong kịch bản!” Tiểu San khen ngợi.
Lâm Thiển Hạ hơi lo lắng, hít một hơi thật sâu, trước đó cô cũng từng đảm nhận vai nữ chính trong một bộ phim truyền hình rồi, nhưng lúc đó do khoản đầu tư khá thấp nên chưa nổi tiếng lắm.
Và cuối cùng thì bây giờ cô lại được đóng vai nữ chính, cô vẫn có chút lo lắng.
Lúc này, Tiểu Diễm đi tới thông báo, bảo cô ra ngoài, cảnh đầu tiên sắp bắt đầu.
Cảnh đầu tiên là cảnh chết của cha nữ chính, Lâm Thiển Hạ phải chứng kiến cảnh cha ruột của mình chết trong một hành lang sang trọng, vô cùng bi thương.
Sau khi Lâm Thiển Hạ nhận được thông báo từ đạo diễn, cô lập tức lao vào nghiên cứu vai nữ chính.
Trong kịch bản, nữ chính vốn là một cô gái vô cùng đáng yêu, đối mặt với cái chết của cha mình, cô có thể hiểu được tâm trạng của nhân vật chính lúc đó.
Nữ diễn viên phối hợp với Lý Oánh cũng đang giả vờ khóc, theo như kịch bản thì nữ phụ là hòn đá ngáng đường nữ chính, là kiểu người miệng nam mô bụng bồ dao găm.
Hai người cùng diễn, Lâm Thiển Hạ không chịu thua kém Lý Oánh, đạo diễn cũng khen ngợi hết lời, không ngờ được khả năng diễn xuất của Lâm Thiển Hạ lại tốt đến vậy, kể cả là Lý Oánh cũng không thể giống nguyên tác bằng cô.
Hơn nữa một tác phẩm lớn lại dùng người mới, biết đâu sẽ tạo ra hiệu quả tốt.
Sau khi Lâm Thiển Hạ đóng xong vài cảnh, cô cảm thấy khá hài lòng, các cảnh diễn gần như hoàn hảo, không bị đạo diễn hô cắt mấy.
Từ trước đến nay Lâm Thiển Hạ luôn đóng vai phụ nên khi diễn luôn có cảm giác cô khá thoải mái.
“Thiển Hạ diễn rất tốt, năm giờ hôm nay chúng ta sẽ kết thúc công việc.” Trương Nhất Long giơ ngón tay cái về phía cô.
“Cảm ơn lời khen của đạo diễn.” Lâm Thiển Hạ mỉm cười.
Ngay sau khi đạo diễn rời đi, Lý Oánh liền khoanh tay đi tới: “Khóc cũng giống thật đấy, nhưng sau này, cô xem diễn xuất của tôi, sợ là sẽ bị diễn xuất của tôi đè bẹp!”
Lâm Thiển Hạ nhìn cô ta, không muốn phí lời, sau này cô còn có rất nhiều cảnh quay với cô ta, cô không muốn mối quan hệ giữa hai người trở nên quá căng thẳng.
Ngay khi Lý Oánh rời đi, Tiểu San đã nói nhỏ bên tai cô: “Chị Lâm Thiển Hạ, chị đừng quá để ý, em nghĩ diễn xuất của chị tốt hơn cô ta rất nhiều, ít nhất cũng không thua kém gì.”
“Cảm ơn em.” Lâm Thiển Hạ mím môi cười, điều cô nghĩ tới bây giờ là có thể hoàn thành công việc trước năm giờ chiều, như thế cô sẽ kịp giờ đi đón con gái.
Lâm Thiển Hạ cũng muốn cho con gái đi học, như thế thì áp lực của dì Lưu sẽ được giảm bớt, con gái cô cũng có thể kết bạn nhiều hơn.
Ngày quay phim hôm nay kết thúc lúc năm giờ. Lâm Thiển Hạ đang ngồi trên xe của đoàn phim, sáng mai cô còn phải dậy lúc sáu giờ và đến đây trang điểm, đi đi lại lại khá mệt mỏi.
Nhưng mà, cô không hề sợ mệt.
Về đến nhà, nhóc con mở cửa nhìn thấy cô liền mếu máo, như sắp khóc tới nơi rồi vậy, Lâm Thiển Hạ ôm bé vào lòng.
“Nhan Nhan, mẹ đi làm về rồi đây.”
Cô bé nằm trên vai cô, ôm chặt lấy cô, không muốn rời xa cô.
Ở biệt thự, mấy ngày nay Quyền Quân Lâm đều đi công tác, hôm nay mới về, nhìn thời gian đã khoảng sáu giờ, liền bấm số gọi Lâm Thiển Hạ.
Lâm Thiển Hạ đang ôm con gái, cầm điện thoại di động lên xem, cô hơi sửng sốt, là anh ấy gọi.
“Alo.”
“Em ăn tối chưa?” Giọng nói từ tính trầm thấp của người đàn ông vang lên.
“À được! Đúng lúc dì Lưu đang làm đồ ăn rồi, anh tới đi!”
“Được!” Quyền Quân Lâm đã chuẩn bị sẵn sàng để đến.
Nhóc con nghe được cuộc nói chuyện, đôi mắt sáng lên: “Là ba đúng không ạ?”
Lâm Thiển Hạ không thể không ôm bé con đang ngồi trên ghế sô pha vào lòng, cố gắng giải thích: “Nhan Nhan, người vừa rồi không phải là ba của con, đó là chú Quyền.”
“Không, con sẽ gọi chú ấy là ba.” Cô bé bướng bỉnh bĩu môi.
Lúc này, dì Lưu cũng nghe thấy, bà cười nói: “Thiển Hạ, dì làm xong cơm cho ba người các con rồi! Giờ dì tranh thủ về với con trai dì.”
Lâm Thiển Hạ cũng biết, dì Lưu có một cậu con trai đang học ở một trường trung học gần đây, và nhất định cô sẽ đến thăm cậu nhóc khi có cơ hội.
“Được.” Lâm Thiển Hạ gật đầu.
Dì Lưu định đi vào thì chuông cửa vang lên, nhóc con từ trong vòng tay của cô nhảy xuống đất, đi ra mở cửa.
Quyền Quân Lâm mở cửa ra, nhìn thấy cô bé, lập tức cúi xuống ôm vào trong lòng âu yếm: “Nhan Nhan lớn vậy rồi sao? Còn đã biết mở cửa cho ba.”
“Ba ơi.” Cô nhóc lập tức ôm chầm lấy anh như một con bạch tuộc.
Lâm Thiển Hạ đang ngồi ở trên ghế sô pha, khuôn mặt cô đỏ bừng không thể giải thích được, cảnh này trông giống như anh là một người chồng vừa trở về sau chuyến công tác.