Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Chương 285: Cầu cứu sự giúp đỡ của anh



Sáu giờ sáng sớm, xe giúp việc của Lâm Thiển Hạ đến đón cô, hôm nay trợ lý của đạo diễn điện ảnh đã được cử đến, trên xe, Lâm Thiển Hạ đang đọc lại lời thoại với dáng vẻ rất nghiêm túc.

Chị Lý vẫn đi theo cô, hiện tại chị ấy cũng nhàn nhã vài phần, hai cô gái khác mà chị ấy quản lý cũng chưa nhân được kịch bản, bởi vậy mà chị Lý dồn hết sự quan tâm đến Lâm Thiển Hạ.

Chủ yếu chị ấy lo lắng rằng Lâm Thiển Hạ sẽ bị Lý Oánh trong đoàn làm phim bắt nạt. Lâm Thiển Hạ là một người hiền lành nên chị ấy bắt buộc phải bên cạnh chăm sóc cô ấy.

Trong phòng hóa trang, Lâm Thiển Hạ đến rất sớm, cô ấy đang trang điểm, bên cạnh là Lý Oánh, hôm nay cô ta đến muộn, nay là cảnh diễn của Lâm Thiển Hạ với cô ta, nên nếu như cô ta vẫn chưa trang điểm xong cô bắt buộc phải ngồi đợi.

Hôm nay Lý Oánh đến muộn, chính là để Lâm Thiển Hạ ngồi đợi cô ấy, cô ta nói với chuyên gia trang điểm của mình: “Từ từ, không cần phải gấp gáp làm gì, tôi không cần phải vội vàng về nhà để gặp con mỗi ngày, cho dù cảnh này quay đến tối tôi cũng không sao.”

Cô ấy nói điều này chính là nói với Lâm Thiển Hạ, ​​người đang ở bên cạnh mình, vẻ mặt của Lâm Thiển Hạ hơi thay đổi: “Chị Oánh, cảnh quay hôm nay là quay bối cảnh vào ban ngày. Mong chị hợp tác một chút.”

“Nếu tôi không hợp tác thì sao? Tôi thích quay thế nào thì quay thế đó, không thì bảo đạo diễn đổi sang bối cảnh ban đêm là được!” Lý Oánh cười nhạo, đây cũng chính là muốn làm khó cô.

Trong lòng Lâm Thiển Hạ lo lắng, nhưng cô đành chịu, Lý Oánh rõ ràng là cố ý.

Cuối cùng, đạo diễn cũng tới thúc giục, Lý Oánh đã trang điểm xong, hai người đi tới bối cảnh quay trước mặt, nhóm quần chúng bên cạnh đi tới đi lui, bọn họ bắt đầu diễn.

Lâm Thiển Hạ nói xong lời thoại, Lý Oánh cố tình giả vờ quên, một cảnh quay đến vài lần, Lý Oánh ngượng ngùng nói với đạo diễn, có một vài chuyện ảnh hưởng tới tâm trạng của cô ấy, trí nhớ của cô ấy không tốt cho lắm, vì vậy đạo diễn động viên cô ấy quay thật tốt.

Lâm Thiển Hạ đã quay cả buổi sáng mới chỉ quay xong một cảnh mà hôm nay sắp xếp tận năm cảnh quay. Với tiến độ như vậy, tối nay cô ấy thực sự không thể về được.

“Chị Lý Oánh, mặc kệ chị có điều gì không hài lòng, chị có thể làm việc nghiêm túc được không?” Lâm Thiển Hạ cuối cùng cũng tức giận khi bị cắt lần thứ N.

Lý Oánh thấy cô gấp gáp, cô ta hừ một tiếng: “Đến lượt cô dạy tôi hay sao? Tôi thích quay thế nào thì quay thế đấy, có vấn đề à? Cô chỉ là diễn viên quèn bây giờ còn muốn dạy dỗ một minh tinh hàng đầu như tôi diễn như nào sao? Nực cười.”

Lâm Thiển Hạ hít một hơi thật sâu và quay người rời đi.

Cảnh thứ hai đã sẵn sàng, Lý Oánh tiếp tục giả ốm, thoáng chốc đã là năm giờ rưỡi, Tiểu San trợ lý của Lâm Thiển Hạ đưa điện thoại di động đến: “Chị Thiển Hạ, ​​điện thoại của chị có ai gọi đến.”

Lâm Thiển Hạ cầm lên, thấy là của dì Lưu, cô nhanh chóng cầm lên: “Dạ, dì Lưu, sao vậy?”

“Thiển Hạ, ​​khi nào cháu về! Đến giờ này Nhan Nhan bắt đầu tìm cháu rồi, vừa rồi dì có nói với nó là cháu sắp về, nó không có tin, bây giờ nó cứ khóc mãi, nó đã khóc mấy bận rồi, dì không dễ gì mà dỗ được con bé.”

Trái tim Lâm Thiển Hạ đau đớn, giờ phút này, cô thực sự đi không nổi, con gái cô càng ngày càng lớn, không giống như khi còn bé, cho dù cô rời đi bao lâu, con gái cô cũng sẽ không tìm cô, bởi vì dì Lưu cũng bên nó từ nhỏ, bây giờ con gái cô đã lớn hơn, nó đã biết tìm cô rồi.

“Ôi! Con bé lại khóc rồi, dì để cho Nhan Nhan nói chuyện với cháu nhé!” Nói xong dì ấy đưa điện thoại cho đứa trẻ đang oa oa khóc.

“Nhan Nhan, Nhan Nhan, là mẹ, đừng khóc, mẹ sẽ về sớm.”

“Mẹ, mẹ về sớm, con nhớ mẹ… huhuuuu…” Giọng đứa nhỏ có một chút đau lòng.

“Mẹ sẽ về sớm thôi.” Lâm Thiển Hạ chỉ có thể cố gắng an ủi con bé.

“Không, không … Con muốn mẹ về bây giờ cơ …” Đứa nhỏ nói ra suy nghĩ của nó.

“Mẹ đang làm việc. Sau khi làm việc xong, mẹ sẽ về nhà, được không?”

“Không muốn … Con muốn mẹ về cơ.”

“Nhan Nhan, ngoan.”

“Huhuhu …” Tiếng khóc của con bé ngày càng lớn hơn, và những lúc nó khóc như vậy thường rất khó dỗ.

Còn dì Lưu có lẽ bây giờ cũng bất lực.

“Chị Thiển Hạ, ​​bắt đầu rồi, chị chuẩn bị sẵn sàng chưa.” Trợ lý phim trường đến và nói với cô ấy.

“Được rồi, chị chuẩn bị tốt rồi.” Lâm Thiển Hạ đáp lại, nhưng vẻ mặt lo lắng, tiếng khóc của con gái vẫn còn vang lại, Lâm Thiển Hạ đột nhiên trong đầu nghĩ đến Quyền Quân Lâm. Nếu như anh đang ở nhà, anh có thể đưa con gái cô đi chơi, con gái cô chắc chắn sẽ không buồn nữa.

Sắp bắt đầu rồi, nếu cô quay thì phải hơn nửa tiếng nữa mới xong, không còn thời gian để chần chừ, Lâm Thiển Hạ tìm số điện thoại di động của Quyền Quân Lâm và gọi.

“Alo.” Một giọng nam trầm ấm phát ra từ đầu dây bên kia.

“Alo, anh Quân Lâm xin lỗi đã làm phiền anh, em muốn hỏi, anh có ở nhà không?”

“Anh sẽ đến ngay, có chuyện gì vậy?” Quyền Quân Lâm nghe thấy trong lời nói của cô có chút lo lắng.

“Em không thể đi khỏi nơi quay phim. Dì em vừa gọi điện và nói rằng Nhan Nhan cứ khóc không ngừng. Em nghĩ anh có thể thay em an ủi con bé một chút không, em có chút lo lắng.”

“Được rồi, em cứ yên tâm quay phim đi! Để đứa nhỏ cho anh.” Quyền Quân Lâm dịu dàng an ủi.

Vào lúc này, đối với Lâm Thiển Hạ mà nói, câu nói này là yên tâm hơn bất cứ thứ gì khác, hai mắt cô đỏ hoe: “Cảm ơn anh.”

“Giữa anh và em đừng khách sáo như vậy.”

“Xin lỗi, bây giờ em phải vào set quay rồi, em sẽ về sớm nhất có thể.” Người của Lâm Thiển Hạ lại đến thúc giục.

“Được rồi, yên tâm quay phim đi!” Quyền Quân Lâm đáp lại cô.

Sau khi Lâm Thiển Hạ cúp điện thoại, toàn thân cô mới thả lỏng, chỉ cần anh ở đó, dường như mọi tâm tư rối bời của cô đều được thả lỏng.

Lâm Thiển Hạ bất lực thở dài, cô thực sự rất cần anh.

Lâm Thiển Hạ đi quay phim, Quyền Quân Lâm cũng qua nhà cô, ở ngoài hành lang nghe thấy tiếng khóc lớn của đứa nhỏ, trong lòng đột nhiên bồi hồi.

Dì Lưu vừa mở cửa, bước vào đã thấy cô bé ngồi trên ghế sô pha với khuôn mặt ửng hồng và cái cổ ửng hồng, nước mắt giàn giụa.

“Quân Lâm, cháu đến rồi, tốt quá rồi.” Dì Lưu gần như hết cách dỗ con bé.

Đúng lúc này, con bé nghe thấy tiếng mở cửa liền quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đi đến ghế sô pha, cô lập tức khóc to hơn, thống khổ hơn, nức nở:

“Ba ba…”

Quyền Quân Lâm cúi xuống, ôm cô vào lòng, rút ​​ra một tờ giấy để lau nước mắt cho con bé: “Mẹ của con tối nay phải làm việc. Ba sẽ ở lại với con. Con đừng khóc, được không?”

Dì Lưu nửa ngày không dỗ nổi con bé, mà chỉ cần một câu nói của người đàn ông này đứa nhỏ đã yên lặng trở lại, mặc dù cơ thể vẫn còn đang co giật, nhưng nó đã yên lặng rồi.

Dì Lưu nhìn hình ảnh này, và bà thực sự phải nghi ngờ một lần nữa liệu Nhan Nhan có phải là con gái của cậu ấy không, bởi vì khi ở cạnh nhau họ quá giống ba con.

Hơn nữa, khuôn mặt của Nhan Nhan giống anh đến bảy phần, nếu không phải là ba và con gái, làm sao có thể giống nhau đến vậy?