Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Chương 338: Cô tha thứ cho anh



Lâm Thiển Hạ ngồi xuống, ánh mắt của cô bình tĩnh nhìn người đàn ông đối diện, trong mắt vẫn có chút tức giận về chuyện bốn năm trước.

“Thiển Hạ, anh biết em không thật sự ghét anh, có phải không?” Đôi mắt Quyền Quân Lâm nghiêm túc và có chút mong đợi.

Lúc này, Lâm Thiển Hạ cũng thành thật với lòng mình, cô gật gật đầu, cũng không phủ nhận: “Đúng vậy, trước kia tôi thật sự động lòng với anh, đã từng nghĩ đến chuyện ở bên anh. Nhưng mà hiện giờ tôi đang rất mâu thuẫn, không biết phải làm thế nào để đối mặt với chuyện này.”

Ánh mắt của Quyền Quân Lâm cảm thấy có lỗi với cô, anh tự trách mình, anh khàn giọng nói: “Cho anh một cơ hội được không? Cho anh một cơ hội để đền bù cho em và Nhan Nhan, anh sẽ dùng cả đời để bù đắp cho em.”

“Anh muốn đền bù thế nào?” Lâm Thiển Hạ hít một hơi hỏi.

“Kết hôn với anh, chúng ta hãy cùng xây dựng một gia đình và cho Nhan Nhan một môi trường phát triển tốt nhất.” Ánh mắt Quyền Quân Lâm nghiêm túc và chân thành.

Lâm Thiển Hạ nhìn chằm chằm, hô hấp bỗng đông cứng lại, kết hôn với anh sao?

“Thiển Hạ, anh thật sự rất thích em. Anh đã yêu em từ lâu rồi, luôn chờ em cho anh một cơ hội. Chỉ cần em đồng ý thì chúng ta sẽ ở bên nhau, có được không?” Quyền Quân Lâm thấp giọng lên tiếng, ánh mắt của anh khoá chặt trên người cô.

Lâm Thiển Hạ cắn đôi môi đỏ mọng, trong lòng cũng rất mâu thuẫn và khó xử, kết hôn với anh, để anh dùng cả đời này bù đắp cho cô sao?. Chuyện này có vẻ hơi bất công với anh thì phải.

“Vậy gia đình anh có đồng ý không? Họ đồng ý cho anh lấy tôi sao?” Lâm Thiển Hạ ngước mắt lên hỏi, bởi vì cô đã gặp mẹ anh, một người phụ nữ rất uy nghiêm.

Quyền Quân Lâm an ủi nói: “Đừng lo lắng, chỉ cần bọn họ biết Nhan Nhan là con gái của anh thì bọn họ nhất định sẽ đồng ý với chúng ta.”

Vẻ mặt Lâm Thiển Hạ xấu hổ: “Nếu tôi kết hôn với anh, tôi có một điều kiện.”

“Được, em nói đi.”

“Chỉ cần tôi không muốn, anh không thể… không thể ép buộc tôi.” Lâm Thiển Hạ phải nói rõ chuyện này với anh.

Bởi vì cô không biết liệu cô có thể đối mặt với vấn đề này hay không.

Ánh mắt của Quyền Quân Lâm thoáng hiện lên một chút dịu dàng, anh gật đầu: “Được rồi, anh hứa với em, chỉ cần em không muốn, anh tuyệt đối tôn trọng em.”

“Nếu như cả đời này tôi đều không đồng ý thì sao?” Lâm Thiển Hạ ngẩng đầu hỏi.

Quyền Quân Lâm hơi giật mình, anh buồn cười không giải thích được: “Vậy anh tôn trọng em cả một đời.”

Không hiểu sao anh có một loại tự tin, cả đời này cô thật sự sẽ không từ chối anh. Giống như trước đây, cô có cảm giác với nụ hôn của anh.

Lâm Thiển Hạ nhìn anh cười, cô không khỏi than thở: “Anh cười cái gì vậy?”

“Không có gì đâu, anh chỉ nghĩ là lỗi của anh vào bốn năm trước đã gây ra ám ảnh tâm lý quá lớn cho em. Anh hy vọng rằng có một ngày em sẽ quên đi chuyện này, tiếp nhận những điều tươi đẹp một lần nữa.”

“Điều đó không tươi đẹp chút nào.” Lâm Thiển Hạ cắn môi, phản bác.

Vào lúc này, tất nhiên Quyền Quân Lâm sẽ không tranh luận với cô về vấn đề này, ánh mắt của anh ta dịu dàng nói: “Được rồi, chuyện này em nói sao thì là như vậy.”

Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn, nghe lời của anh, Lâm Thiển Hạ thật sự cảm thấy trong lòng có một loại an ủi. Đôi khi đối với lỗi lầm của một người đàn ông, không yêu cầu anh phải thành thật mà là thái độ của anh.

Cuối cùng, Quyền Quân Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, anh càng ngạc nhiên hơn là Lâm Thiển Hạ dường như không từ chối lời cầu hôn của anh. Qua giọng điệu của cô rõ ràng là cô đã đồng ý.

“Em nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai gặp lại.” Quyền Quân Lâm đứng lên và nói.

Lâm Thiển Hạ giật mình, nhưng cô gật đầu: “Được.”

Nhìn người đàn ông rời đi, Lâm Thiển Hạ thở ra một hơi, ôm mặt. Tại sao vừa rồi cô lại đồng ý với anh chứ?

Kết hôn với anh sao? Lâm Thiển Hạ nghĩ rằng cô chắc hẳn bị điên rồi!

Tuy nhiên, Nhan Nhan rất yêu anh và rất cần anh. Có lẽ cả đời này nhóc con cũng không thể sống thiếu anh được, vậy nên kết hôn với anh là lựa chọn tốt nhất dành cho con gái cô.

Xem ra ngoài kết hôn với anh thì cô không còn lựa chọn nào tốt hơn. Hơn nữa, xem như cho anh một cơ hội! Tha thứ cho anh, cũng như tha thứ cho chính mình.

Đêm đó, Lâm Mộng Di trở về nhà họ Lâm và khóc đến bi thương. Sau khi Thiệu Thu và Lâm Bằng nghe được lý do oan ức của cô ta thì đầu tiên là họ rất sốc và tức giận. Nhưng khi bình tĩnh lại, Lâm Bằng vẫn không thật sự hy vọng cô ta sẽ ly hôn với Sở Trạch Hiên.

“Mộng Di, đừng hấp tấp. Chúng ta phải bình tĩnh và suy nghĩ về vấn đề này.”

“Còn phải suy nghĩ gì nữa? Bây giờ anh ta đã có con ở bên ngoài.”

Đôi mắt của Thiệu Thu lóe lên màu tính toán, bà ta nói với Lâm Mộng Di: “Mộng Di, anh ta có con rồi, vậy cứ để anh ta có con đi! Cùng lắm thì sau này, con nuôi đứa bé và đuổi người phụ nữ không danh phận kia đi là được rồi! Chỉ cần con vẫn giữ được địa vị bà Sở con còn sợ những chuyện này sao?”

Những năm gần đây, Thiệu Thu nhận được rất nhiều đồ xa xỉ từ con gái, đối với bà ta nếu như con gái giàu có thì cuộc sống của bà ta cũng sẽ rất tốt.

Lâm Mộng Di đi dọc theo con đường này, cô ta thật sự tuyệt vọng đến phát điên nên mới nghĩ đến chuyện rời khỏi Sở Trạch Hiên. Bây giờ bị ba mẹ thuyết phục, cô ta lập tức bình tĩnh trở lại. Đúng vậy! Tiền mới là thứ quan trọng nhất.

Chỉ cần cô vẫn là bà Sở, ai dám bạc đãi cô? Vì vậy, cuộc hôn nhân này, cô ta sẽ không ly hôn, cũng không thể ly hôn.

Vừa lúc đó, điện thoại di động của Lâm Bằng vang lên, ông ấy đưa tay nhấc máy: “A lô, sao vậy?”

“Tổng giám đốc Lâm, không ổn rồi. Chúng tôi vừa nhận được cuộc gọi từ tập đoàn Sở Thị. Bắt đầu từ hôm nay, đơn đặt hàng của họ sẽ không còn đặt nhà máy của chúng ta gia công nữa. Và huỷ bỏ việc hợp tác với chúng ta.”

“Cái gì? Sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy?” Lâm Bằng giật mình, không ngờ Sở Trạch Hiên lại tuyệt tình như thế. Nháy mắt đã cắt đứt công việc làm ăn qua lại của bọn họ.

“Đúng vậy! Vậy phải làm sao đây! Còn có mấy nghìn người đang chờ có cơm ăn áo mặc!”

“Đừng lo lắng, tôi sẽ liên hệ ngay với tập đoàn Sở Thị để xem chuyện gì đang xảy ra.”

Sau khi ngắt điện thoại, Thiệu Thu lập tức trở nên nhạy cảm: “Làm sao vậy? Công ty đã xảy ra chuyện?”

“Sở Trạch Hiên đã hủy tất cả các đơn đặt hàng cho tôi.” Lâm Bằng nói với vẻ mặt ảo não.

“Cái gì? Sao Trạch Hiên có thể làm như vậy? Chuyện này thật quá tuyệt tình, dù sao ông cũng là ba vợ của anh ta!” Trong lòng của Thiệu Thu cũng vô cùng lo lắng.

Lâm Mộng Di ở bên cạnh, nước mắt lưng tròng nói: “Ba, mẹ, con phải làm sao! Anh ta nhẫn tâm như vậy, chắc chắn là cũng không cần con nữa.”

“Mộng Di, đừng lo lắng. Con nhìn con xem, con còn trẻ và xinh đẹp như vậy. Sao anh ta lại không cần con chứ?” Thiệu Thu lau nước mắt và an ủi con gái.

Trong lòng Lâm Mộng Di cũng rất hoảng loạn, vì mấy năm nay Sở Trạch Hiên nuôi cô ta đến chẳng biết làm gì. Hiện giờ ngoại trừ có thể là bà chủ giàu có, mua sắm, tiêu tiền thì cô ta thật sự không làm được chuyện gì cả.

Vì vậy, cả cuộc đời sau này, cô ta nhất định phải ngồi vào vị trí của bà Sở. Nếu không thì cô ta chẳng còn gì nữa.

“Ba, mẹ, bây giờ con đi xin lỗi Trạch Hiên. Con tình nguyện để người phụ nữ đó sinh con, sau này con sẽ nuôi. Đúng vậy, con tình nguyện nuôi con của người khác.” Lâm Mộng Di nuốt tất cả ấm ức vào lòng.