Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Chương 367: Nỗi sợ hãi của Lâm Mộng Di



Lúc này, Lâm Mộng Di cũng cực kỳ bối rối và hoảng sợ, cô ta không dám trở về nhà. Cô ta muốn tìm một chỗ trốn, trong lòng dâng lên nỗi xúc động muốn rời khỏi thành phố cho nên cô ta phóng xe trên đường cao tốc. Bây giờ cô ta cũng không biết mình đang ở đâu và đi đâu, nhưng cô ta rất sợ hãi.

Đó là tính mạng của một người đang sống sờ sờ! Lúc này, cô ta mới nhận ra được mức độ nghiêm trọng của chuyện này.

Hơn nữa, đó còn là đứa con chưa ra đời mà Sở Trạch Hiên mong đợi bấy lâu nay. Khi nghĩ tới đây, Lâm Mộng Di vừa sợ hãi, nhưng cô ta cũng có một cảm giác hả hê khi trông thấy anh ta bị quả báo. Bởi vì trong lần ly hôn này, cô ta cũng đã bị người nhà họ Sở giày vò đến mức sắp phát điên rồi.

“Chết thì chết, cùng lắm thì ôm nhau chết chung. Có gì gọi là đặc biệt hơn người chứ?” Lâm Mộng Di cười nhạo thành tiếng. Bây giờ cô ta đang nghĩ đến dáng vẻ điên cuồng của Sở Trạch Hiên không phải cũng giống như tâm trạng của cô ta khi bị ép buộc phải ly hôn sao?

Không, tâm trạng bây giờ của Sở Trạch Hiên là nóng lòng muốn giết người, có thể anh ta càng cảm thấy đau khổ hơn so với lúc cô ta ly hôn nữa.

Một người đàn ông có thể không yêu người phụ nữ của mình, nhưng anh ta tuyệt đối sẽ xem đứa con của mình coi như một món đồ quý giá, cho dù là một tên cặn bã như Sở Trạch Hiên thì cũng sẽ như vậy thôi.

Giờ phút này, Sở Trạch Hiên nhìn trên bản đồ định vị đang hiện ra con đường chạy trốn của Lâm Mộng Di, xe của anh ta cũng tăng tốc cố gắng đuổi theo. Hai mắt anh ta tức giận đến mức đỏ hoe. Bây giờ trong đầu của anh ta chỉ có một suy nghĩ, anh ta phải làm cho người phụ nữ này trả giá đắt, bằng mọi giá thì sự trả giá của cô ta phải là lớn nhất có thể.

Một người đuổi theo còn một người thì lại trốn tránh.

Sau khi Thiệu Thu nhận được cuộc gọi của con gái, bà ta vẫn ngồi ở trong nhà chờ Lâm Mộng Di trở về, nhưng bà ta đã đợi lâu như vậy mà cũng không thấy con gái mình trở về. Theo lý mà nói thì đáng lẽ ra giờ này cô ta đã phải về đến nhà rồi!

Bà ta nhanh chóng gọi một cú điện thoại cho chồng.

“Anh Bằng, anh có nhìn thấy Mộng Di không? Con gái có đến tìm anh hay không?”

“Mộng Di sao? Không có! Anh ở công ty không có gặp con gái.” Giọng của Lâm Bằng ngạc nhiên hỏi: “Mộng Di xảy ra chuyện gì vậy?”

Thiệu Thu không muốn để cho chồng biết những chuyện mà Lâm Mộng Di đã gây ra, nhưng chuyện đã đến nước này thì bà ta cũng không thể không nói ra.

“Anh Bằng, Mộng Di hồ đồ rồi. Vừa rồi trong bệnh viện, con bé không cẩn thận đẩy ngã người thứ ba của Sở Trạch Hiên dẫn đến đứa bé trong bụng người phụ nữ kia sẩy mất rồi.”

“Cái gì?” Quả nhiên ở đầu dây điện thoại bên kia, Lâm Bằng tức giận đến mức không thốt nên lời sau khi nghe xong những lời này. Vậy mà con gái của ông ấy lại có thể làm ra những chuyện xấu xa như thế này.

“Chúng ta phải làm sao bây giờ? Anh Bằng, bây giờ Mộng Di còn chưa về nhà. Mặc dù con bé vừa gọi về nhưng nói đi cũng phải nói lại, em lo lắng không biết con bé có xảy ra chuyện gì không nữa!” Thiệu Thu ở đầu dây bên kia khóc lóc đến mức khàn giọng.

“Em còn không mau gọi điện bảo nó về ngay. Bằng mọi giá, chúng ta cũng phải gánh chịu hậu quả.” Lâm Bằng mắng vợ: “Nhìn xem ngày thường em dạy dỗ con gái như thế nào kìa.”

Bây giờ Thiệu Thu bị chồng mắng như thế thì bà ta cũng không dám nói cái gì cả bởi vì bà ta thật sự đã gieo vào đầu con gái rất nhiều những suy nghĩ ác độc kia. Bây giờ bà ta mới giật mình nhận ra rằng những thứ mà mình đã dạy con gái không phải giúp cô ta bảo vệ bản thân mà là đang hại cô ta!

Giờ phút này, Lâm Mộng Di đang tập trung phóng xe thẳng về phía trước ở trên đường cao tốc. Điện thoại di động của cô ta luôn ở trong tình trạng tắt máy bởi vì cô ta lo lắng khi phải nhận cuộc gọi từ Sở Trạch Hiên, bây giờ cho dù là ai đi nữa thì cô ta cũng không muốn nói chuyện.

Cô ta chỉ muốn trốn tránh, trốn tránh cơn giận của Sở Trạch Hiên, trốn tránh tất cả những lời trách mắng của mọi người.

Cách đó không xa chính là cảnh tượng của một thành phố khác. Tuy nhiên, bây giờ Lâm Mộng Di cũng không muốn đến thành phố khác, cô ta sợ không tiện liên lạc với mọi người và cũng sợ xe của mình cũng sẽ bị tìm ra bất cứ lúc nào.

Đúng lúc này, sau khi cô ta giảm tốc độ, cô ta chạy vào một con đường nhỏ bên dưới những ngọn núi cao. Bây giờ cô ta không dám nhìn đoạn đường phía trước là ở đâu, cô ta lái thẳng chiếc xe về phía trước.

Con đường này nối thẳng giữa các sườn núi vẫn đang được khai thác, chỉ là bây giờ đang tạm dừng thi công mà thôi. Xe của Lâm Mộng Di chạy thẳng về phía trước, chạy dọc theo đường núi từ từ tiến lên trên núi, cô ta cắn răng một cái rồi phóng xe thẳng đi lên.

Và sau khi ngay cô ta vừa ra khỏi con đường cao tốc, một chiếc xe cũng điên cuồng lao tới, Sở Trạch Hiên quan sát tín hiệu định vị và phát hiện ra một con đường phụ ở bên cạnh.

Trên đường đi anh ta nhận được cuộc gọi của Tống Liên, nghe thấy tiếng khóc lóc đứt quãng của cô ta ở đầu dây bên kia, đau khổ tột cùng, miệng cứ gọi con trai, con trai, khiêu khích lửa giận trong lòng anh ta thực sự sắp bùng nổ.

Đứa con trai mà anh ta luôn ngóng trông bấy lâu nay cứ như vậy không còn nữa, anh ta thực sự muốn giết chết Lâm Mộng Di. Anh ta không ngờ vậy mà năm đó bản thân lại cưới một người phụ nữ ác độc như vậy ở bên cạnh.

Xe của anh ta cũng phóng theo, đuổi theo xe của Lâm Mộng Di đang ở phía trước.

Lúc này, xe của Lâm Mộng Di đã chạy đến giữa sườn núi, ở đó có một bãi đất rất rộng rãi bằng phẳng, xe của cô ta không còn chỗ để đi cho nên cô ta dừng lại và mở cửa xe. Đây là một khu đất trong rừng rậm trống trải khiến cô ta có cảm giác an toàn, cô ta ngồi xổm ở bên cạnh xe rồi che mặt khóc.

Cô ta khóc không phải là vì đứa bé kia, mà cô ta lại khóc cho cuộc đời khốn khổ của mình, cô ta ngẫm nghĩ vì sao mình trở thành con người như thế này? Vì sao cô ta lại biến thành một người vợ tràn đầy lòng hận thù như thế?

Lâm Mộng Di so sánh mình với cuộc sống của Lâm Thiển Hạ thì quả thực cuộc sống của cô ta quá thất bại.

Nhưng toàn bộ những sự việc này đều là do chính tay cô ta gây nên, cô ta đã biến mình trở thành một người khiến cho người khác căm hận và cũng trở thành một hung thủ giết người.

Lâm Mộng Di khóc lóc được một lúc, bỗng nhiên cô ta nghe thấy tiếng xe hơi đang chạy đến, cô ta giật nảy mình, lúc này, tiếng xe từ đâu truyền đến? Chẳng lẽ cũng có người đến đây sao?

Cô ta hồi hộp chờ đợi chiếc xe kia chạy đến để nhìn xem là ai.

Tuy nhiên, ngay sau đó một chiếc xe ô tô đã lao đến. Đó là một chiếc xe Bentley và bảng số xe không thể không quen thuộc hơn được nữa khiến Lâm Mộng Di trợn tròn mắt, cô ta không thể nào tin được người đuổi theo mình lại chính là Sở Trạch Hiên.

Bỗng nhiên hơi thở của cô ta cứng lại, cô ta muốn trốn tránh, nhưng Sở Trạch Hiên cũng phẫn nộ đẩy cửa xe bước xuống ngay.

“Lâm Mộng Di, người phụ nữ độc này. Cô trả lại con trai cho tôi.” Lúc này, Sở Trạch Hiên cũng không còn bất kỳ thứ gì gọi là có học thức nữa. Bây giờ anh ta chỉ muốn báo thù cho đứa con trai còn chưa thể chào đời của mình.

Lâm Mộng Di tức giận nói: “Anh đừng bước tới đây, Sở Trạch Hiên. Đáng đời anh, ai bảo anh vứt bỏ tôi vì người phụ nữ đê tiện kia. Đây là hai người ép tôi làm như vậy.”

Sở Trạch Hiên tức giận đến mức nghiến răng, hai mắt đỏ bừng: “Thậm chí ngay cả đứa bé chưa kịp chào đời mà cô cũng dám ra tay, đó là con của tôi.”

Lâm Mộng Di nghe xong, cô ta cười giễu: “Sở Trạch Hiên, anh không thể có con cái được đâu. Cả nhà anh cũng đừng mong có con cháu nối dõi. Các người không xứng đáng.”

Lâm Mộng Di cũng hung ác thốt ra.

Bóng dáng của Sở Trạch Hiên mang theo lửa giận mãnh liệt, bước về phía cô ta. Nhưng lúc này Lâm Mộng Di mới phát hiện ra rằng vốn dĩ cô ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Sở Trạch Hiên, cô ta chỉ có thể lùi lại từng bước về phía sau.

“Sở Trạch Hiên, anh muốn làm gì? Anh đừng tới đây.” Lâm Mộng Di hoảng sợ nhận ra rằng cô ta ở đây thì hy vọng được ai đó cứu cũng không có vì ánh mắt của Sở Trạch Hiên rõ ràng là muốn giết chết cô ta.

“Không được qua đây, không được qua đây… Cút đi, anh đừng tới gần tôi.” Lâm Mộng Di rít lên từng chữ.