Người Chết Trở Về

Chương 4



Dường như mẹ cũng nhận ra sự khác thường của bản thân mình, bà vuốt vuốt mặt, cười nói: “Có lẽ mẹ hơi mệt rồi, mẹ quay về phòng nghỉ một lát.”

Nói xong liền đi vào phòng của mình.

Tôi trở lại ghế, ngơ ngẩn ngồi xuống.

Chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Cuối cùng thì đã có chuyện gì xảy ra với mẹ tôi?

Tôi thấy ớn lạnh sống lưng, càng nghĩ lại càng sợ hãi, dần dần tôi cũng bắt đầu cảm thấy dạ dày có chút khó chịu, tôi thầm nghĩ có lẽ là vừa nãy ăn no quá, không kịp tiêu hoá. Thế là tôi bèn đứng dậy định đi ra ngoài hoạt động cho tiêu bớt thức ăn, cũng là để cho đầu óc thư giãn, để những suy đoán đáng sợ trong đầu mình dừng lại một chút. Tôi không muốn đi vào làng, bởi vì tôi không muốn lại nhìn thấy dáng vẻ như nhìn thấy ma của bọn họ nữa, thế là tôi mở cửa sân, xoay người đi về hướng Tây Bắc, ra phía sau núi.

Sau núi là rừng cây, yên tĩnh, vắng vẻ, ngoại trừ những cây trà được trồng khắp nơi ra, phần còn lại hoặc là đất bỏ hoang, hoặc là vườn rau, thỉnh thoảng còn có vài tấm bia mộ lẻ tẻ nằm bên cạnh những ngôi mộ bằng đất.

Đi được chừng vài phút, tôi nhìn thấy một tấm bia mộ khuất sau những tán lá thưa thớt, đó là mộ của một bà lão trong làng vừa mới mất tháng trước.

Đáng ra mẹ tôi cũng phải được an táng trong một ngôi mộ như này mới phải.

Ý nghĩ này chợt nảy ra khỏi đầu tôi.

Mẹ tôi không bị chôn dưới lòng đất, ngược lại vẫn đang yên lành đứng ở trong nhà, ngồi ở bên bàn ăn, chẳng phải đây mới là tình huống bất thường sao?

Thảo nào người dân trong làng đều dùng ánh mắt đó để nhìn tôi, thật là…không thể trách họ được.

Tôi vén đám cành lá lộn xộn đang chắn đường đi và tầm mắt của mình, sau đó bước tới trước mộ, vừa định bái lạy một cái, nhưng lại bỗng phát hiện thấy bên kia mộ có hai cái chân thò ra.

Hai cái chân ấy để dưới mặt đất, mặc quần thọ và mang giày thọ.

Trái tim tôi lập tức thắt chặt lại.

Tôi vòng qua mộ, lê đôi chân run rẩy của mình chầm chậm tiến đến trước chỗ hai cái chân kia.

Đó là một cỗ thi thể đã thối rữa nặng nề.

Bên cạnh ngôi mộ còn có một cái hố đã bị đào ra.

Thi thể ấy bị người khác đào ra khỏi mộ, phơi bày ở nơi hoang vu thế này.

Xác chết sưng phù lên, phần thịt thối rữa lộ ra ngoài đã chuyển sang trạng thái tan chảy, trở thành một nơi cho dòi bọ làm ổ. Vô số những con dòi trắng nõn béo múp bò trườn trên phần mặt đã nát rữa của bà lão, chui qua chui lại giữa khoé miệng, mũi, và lỗ tai một cách vui vẻ.

Trên cánh tay, đùi có những dấu vết bị cắt rất rõ ràng, nhiều phần thịt thối rữa rơi xuống như thạch, ngay chỗ mặt cắt của miệng vết thương còn một đám dòi lớn bò lúc nhúc.

Rõ ràng là sau khi chết mới bị người khác đào ra rồi cắt thịt. Thời điểm xảy ra gần nhất có lẽ là sáng nay.

Tôi biết thứ mình ăn sáng nay là gì rồi.

Tôi khom người xuống, dạ dày co thắt dữ dội, những thứ bên trong đều bị tống hết ra ngoài.

Thứ chất nhầy dinh dính, đặc sệt tràn ra đầy đất, bên trong…bên trong dường như còn có mấy con dòi đang ngọ nguậy.

Tôi như muốn ngất đi.

Tôi chạy xuống núi, chạy vào trong sân, dùng gáo múc nước trong lu vốc thẳng vào miệng để xúc, sau đó lại nôn thêm một trận nữa.

Tôi quay người lao vào trong nhà, mẹ cũng từ trong phòng bước ra, đứng ở trước cửa nhìn tôi ngơ ngác.

“Mẹ, mẹ cho con ăn thứ gì vậy?”

“Mẹ cắt ít thịt ở chỗ Trình Đồ mổ lợn…”

“Mẹ nói dối! Mẹ cho con ăn…mẹ cho con ăn là…con đã nhìn thấy ở sau núi rồi!”

Biểu cảm trên mặt mẹ cứng đờ.

Có thứ gì đó dưới lớp da khẽ co giật, hệt như mấy con dòi đang bò bên dưới vậy.

Nhớ lại lúc mẹ quay lưng về phía tôi ngấu nghiến ăn thứ gì đó, dạ dày tôi lại bắt đầu cuộn trào, tôi xoay người chạy vào trong phòng mình, lấy túi xách bỏ quần áo vào.

“Thất nhi, con làm gì vậy?”

Mẹ đứng trước cửa, dùng giọng nói vô cùng bình tĩnh hỏi.

“Con…con định quay lại trường, sắp khai giảng rồi không phải sao? Sách giáo khoa và đồ dùng học tập của con đâu?”

“Đốt rồi.”

Sau lưng truyền đến một âm thanh lãnh đạm như tiếng gẩy dây đàn.

“Hôm trước đã đốt hết rồi.”

Tôi chầm chậm quay đầu, nhìn vào mặt mẹ.

Đó là một gương mặt đờ đẫn, ngây dại, như thể các dây thần kinh đã hỏng, cả người không còn chút sức sống nào.

“Thất nhi à, hai mẹ con chúng ta không dễ gì mới thoát chết, về sau tuyệt đối, tuyệt đối không thể rời xa nhau nữa.”

Đôi mắt đen láy của mẹ khẽ run lên, con ngươi trắng đục nhìn tôi chầm chầm.

“Con đừng đi đâu cả, từ nay về sau, cứ vĩnh viễn ở bên cạnh mẹ như thế này thôi.”

Đêm đó, tôi từ trong giấc ngủ trằn trọc tỉnh lại.

Gió lạnh vẫn thổi qua khe cửa sổ, vẫn có tiếng người phụ nữ vừa như đang khóc vừa như đang niệm gì đó hoà cùng với gió chui vào bên trong, quanh quẩn khắp cả căn phòng.

Tôi ôm chặt cái chăn, co quắp trên giường, thu hết can đảm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một bóng đen đung đưa dính trên cửa sổ, rèm cửa tung bay theo gió che mất một nửa khuôn mặt nó, cơn gió lạnh thổi qua, cả tấm rèm cũng bị hất tung hoàn toàn, khiến tôi có thể nhìn rõ được khuôn mặt đó.

Cứng đờ như một người chết.

Vô hồn như một cái xác.

Miệng há ra một cách ngây ngốc, mắt và miệng tựa như một cái hố sâu thăm thẳm.

Tôi vùi đầu vào chăn, cả người run bần bật, qua một lúc, tôi mới hé nửa con mắt lén nhìn ra bên ngoài.

Bóng đen trên cửa sổ không thấy đâu nữa.

Cũng không có bóng dáng nào trong phòng.

Trên ô kính cửa sổ có ánh lửa.

Tôi xuống giường, bước chân như đi trên băng mỏng, khẽ khàng tiến đến chỗ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, phát hiện mẹ đang đứng cạnh một đống lửa bốc cháy dữ dội.

Mẹ lại đốt thứ gì đó.

Bà vừa ném những thứ để mồi lửa như giấy, củi các loại, vừa chậm rãi đi xung quanh đống lửa đó.

Mặc dù bước đi chậm rãi nhưng nhịp chân không phải đang di chuyển một cách tuỳ ý, mà là đang giẫm theo một thứ nhịp điệu nào đó không rõ.

Cả người mẹ chuyển động theo ánh lửa, chân tay kéo theo một đường quỹ đạo rất kì lạ.

Bà nhảy một điệu nguyên sơ mà tôi không cách nào diễn tả được, miệng vẫn luôn niệm gì đó.

Giống như là đang niệm kinh, lại giống như đang hát vậy.

Tôi che miệng lại, khom người thật thấp, bò đến chỗ bệ cửa sổ, cẩn thận phân biệt xem mẹ đang đọc cái gì.

“Đi về trước…

Đi về trước…

Cõi âm…

Âm giới…”

Mẹ vừa niệm, vừa đi vòng quanh đống lửa, rất nhanh đã đi đến sát cửa sổ phòng tôi, dường như bà đã nhìn thấy tôi đang trốn dưới bệ cửa sổ, dùng điệu bộ cực kì ma quái chầm chậm quay đầu qua.

Đầu mẹ hệt như chốt cửa không khoá, bị gió chầm chậm thổi mở tung.

Cổ bà lại giống như một cái trục cửa bị gỉ sét, phát ra tiếng cót két cót két.

Trên gương mặt mẹ phản chiếu ánh lửa đung đưa, biểu cảm trên gương mặt đó….

Tôi chạy về giường, quấn người trong chăn thật chặt, cũng không dám đưa mắt nhìn ra ngoài nữa.

Tôi chắc chắn một điều.

Đó tuyệt đối không phải là biểu cảm mà mẹ tôi có thể làm ra.

Đó tuyệt đối, tuyệt đối……không phải là mẹ của tôi.

- ----

Cứ như vậy, lại qua thêm vài ngày.

Theo thời gian, biểu cảm trên gương mặt “mẹ” càng lúc càng trở nên khô khan, cứng nhắc, đờ đẫn, giống như một miếng thịt dần mất đi nhiệt độ vậy.

Bộ mặt thật dưới lớp da đó dường như cũng không còn che giấu được nữa, nó sắp xé toạt lớp da để chui ra ngoài.

Ban ngày còn đỡ, bà còn có thể cố gắng nặn ra một nụ cười.

Tối đến, mẹ lại như một cái xác không hồn đi vòng quanh đống lửa, diễu hành, tụng kinh líu ríu và khóc suốt cả đêm.

Bà vẫn nấu cho tôi những miếng “thịt” có mùi thơm lạ lùng, nhưng tôi không dám động đến nó nữa, có chết cũng không dám. Tôi biết đó là thịt được cắt ra từ xác người, thậm chí tôi còn có thể nghe thấy tiếng bà vừa băm thịt vừa cười ngây dại vào buổi đêm nữa.

Thế là mỗi lần ăn cơm tôi đều chỉ gặm mấy miếng bánh bao đã ôi thiu đến chuyển thành màu đen, sau đó nhịn không được mà nôn ra, ôm bụng đói rời khỏi bàn ăn.

Mỗi lần như thế, mẹ đều dùng khuôn mặt đã dần trở nên cứng đờ của mình đè nén đi vẻ thất vọng.

“Con phải ăn cơm, Thất nhi à.”

“Người là sắt, cơm là thép…không ăn cơm sao được?”

Tôi muốn tìm cơ hội ra khỏi nhà, nhưng mẹ đã khoá cửa sân lại, hơn nữa còn canh rất chặt, cuối cùng tôi cũng không tìm thấy cơ hội nào.

Có một đêm, tôi nghe thấy tiếng bà bên cửa sổ, không ngừng khóc thút thít.

“Xin lỗi, Thất nhi, xin lỗi…”

“Mẹ có lỗi với con, mẹ không buông bỏ con được, mẹ không muốn rời xa con.”

Tiếng khóc thê lương đó dường như đã lấn áp đi một phần nỗi sợ hãi trong lòng tôi.

(Còn tiếp)