Người Chính Là Một Ngoại Lệ Của Ta

Chương 14



Diệp Trí Mặc hắn là một con người rất ghi thù, người không phạm ta, ta sẽ không phạm người. Nếu đã có người phạm hắn thì cũng nên biết trước kết quả của việc đó.

“Tỷ tỷ! Những người này là ai?” Diệp Trí Mặc thay đổi vẻ mặt thành một tiểu hài tử hiền lành vô hại nhìn những người kia rồi quay lại hỏi Diệp Vân Thường, tay còn kéo nhẹ ống tay áo Diệp Vân Thường.

Diệp Vân Thường nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Diệp Trí Mặc trong lòng nàng liền buồn cười, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài chỉ mỉm cười đáp lại hắn: “Tiểu Mặc! Đây là Nhị thúc cùng Nhị thẩm, còn đây là biểu tỷ của đệ, Diệp Mộng Dao! Đến chào mọi người đi!”

“Dạ! Nhị thúc! Nhị thẩm! Biểu tỷ!” Diệp Trí Mặc bước đến trước mặt những người kia, chấp tay trước ngực làm một cái lễ.

Diệp Bảo Dương kinh ngạc nhìn chăm chú người thiếu niên gọi là Tiểu Mặc trong mắt còn có sự dò xét.

“Đây là...” Diệp Bảo Dương khó hiểu nhìn Diệp Trí Mặc rồi nhìn Diệp Vân Thường như muốn hỏi đây là ai.

Diệp Vân Thường hiểu được ý của ông ta, nàng nói tiếp câu nói mà Diệp Bảo Dương còn chưa nói hết: “Đây là đệ đệ của cháu! Tên hắn gọi là Diệp Trí Mặc.”

“Đây là...không phải cha mẹ cháu chỉ có một con gái là cháu sao? Tại sao lại có một con trai lớn như vậy?” Diệp Bảo Dương khó hiểu hỏi. Hắn cũng không có nhớ nhầm, ca ca cùng tẩu tẩu hắn cũng chỉ có một người con gái là Diệp Vân Thường, tại sao qua năm năm lại lòi ra một con trai, hơn nữa là con trai lớn như vậy. Đây rốt cuộc là chuyện gì?

“Chúng ta có thể vào nhà rồi nói được không? Đứng ở đây không tiện lắm!” Diệp Vân Thường nhìn xung quanh thấy tập trung không ít người ngoài đường đang nhìn về bọn họ mà tò mò.

Lúc này Diệp Bảo Dương mới chú ý thấy đúng là ở đây không tiện để nói chuyện thật. Xung quanh còn tập trung nhiều người như thế này, chuyện này càng ít người biết càng tốt. Dù sao Diệp gia hắn cũng là một gia tộc lớn nổi tiếng, để người ta nói ra nói vào thì không tốt, còn cả chuyện tương lai sau này nữa.

“Đi! Chúng ta vào nhà rồi nói! Đừng đứng đây người ngoài nhìn không tốt!” Diệp Bảo Dương cười tươi đi trước dẫn đường. Trước khi Diệp Bảo Dương đi vào còn nói với Cao thị một câu: “Phu nhân có việc thì đi đi! Ở nhà có ta lo rồi!”, sau đó hắn híp mắt nhìn Cao thị, sau đó nhấc chân bước vào nhà.

Diệp Vân Thường cùng bước vào nhà với Diệp Bảo Dương, sau nửa khắc đã vào tới phòng tiếp khách của phủ.

Diệp Bảo Dương bước đến ghế của gia chủ giữa phòng ngồi xuống, sau khi hắn ngồi liền nói: “Hai đứa ngồi đi! Người đâu! Dâng trà lên cho Đại tiểu thư cùng...à Nhị thiếu gia dùng!”

“Dạ lão gia!”

Diệp Vân Thường kéo nhẹ tay Diệp Trí Mặc ngồi xuống ghế bên phải của Diệp Bảo Dương.

“Thường nhi! Chuyện là thế nào? Có thể kể lại cho thúc biết hay không?” Diệp Bảo Dương vẻ mặt từ ái nhìn hai tỷ đệ Diệp Vân Thường.

“Thúc thúc! Người chờ chúng ta uống chút nước có được không? Mấy hôm nay vì muốn sớm đến gặp lại được mọi người mà chúng ta còn chưa uống được giọt nước nào!” Diệp Vân Thường mỉm cười yếu ớt nói.

“A! Được! Người đâu! Có lấy ly nước mà cũng chậm chạp vậy sao?” Diệp Bảo Dương tức giận mắng.

Sau đó nha hoàn bưng trà đến mời ba người, Diệp Vân Thường bưng ly trà uống một ngụm sau đó để xuống bàn.

Diệp Bảo Dương thấy hai tỷ đệ Diệp Vân Thường đã uống nước xong liền mỉm cười từ ái thúc giục họ: “Giờ có thể nói rồi chứ?”

Diệp Vân Thường nhìn thấy ông ta nôn nóng như vậy thì bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra trong năm năm qua cho ông ta nghe. Diệp Bảo Dương nghe tới đâu thì càng kinh ngạc đến đó, lâu lâu lại thêm vào một câu “ tội nghiệp quá, ghê quá, ta hiểu mà,...” rồi vẻ mặt xót xa, rưng rưng nước mắt, ông ta diễn rất xuất sắc, người ngoài nhìn thấy như vậy liền sẽ nói ông ta thật là một người trọng tình trọng nghĩa. Nhưng trước mặt hai tỷ đệ Diệp Vân Thường màn diễn này giống như một trò cười.

Nửa canh giờ trôi qua...

Diệp Vân Thường dùng nửa canh giờ để kể lại năm năm mà nàng đã trải qua như thế nào, tại sao lại có Diệp Trí Mặc. Dĩ nhiên tất cả những gì nàng nói chỉ có một phần mười là sự thật còn lại đều là nàng cùng đệ đệ hợp tác tạo ra. Diệp Vân Thường nàng mới không ngu đến nỗi kể lại sự thật cho ông ta biết. Trên người nàng có quá nhiều bí mật kinh thiên động địa một khi có người biết sẽ dẫn họa hại thân.

“Thì ra là như vậy! Mấy năm nay khổ thân hai đứa quá rồi! Đừng lo sau này thúc sẽ thay ca ca cùng tẩu tẩu lo cho hai đứa tới nơi tới chốn! Sau này hai đứa cứ ở lại đây! Đừng lo gì cả!” Diệp Bảo Dương mỉm cười thân thiện nói.

“Thường nhi thay đệ đệ cảm tạ thúc thúc đã cho hai tỷ đệ ở lại đây! Nếu không hai người cháu cũng không biết đi đâu!” Diệp Vân Thường nói xong liền cúi mặt xuống tỏ vẻ đáng thương, lấy khăn tay xoa xoa mắt.

“Sao cháu lại nói như vậy! Dù thế nào đi nữa thì trước hay sau đây cũng đều là nhà của hai đứa! Cứ ở lại đây!” Diệp Bảo Dương nói một cách chân thành, như để chứng minh lời hắn nói là thật, hắn liền cất tiếng nói: “Người đâu!”

“Dạ, lão gia! Có gì căn dặn ạ?” Một nhan hoàn bước vào cung kính hỏi.



“Cho người dọn dẹp...à Thường nhi cháu vẫn ở chỗ cũ có được không? Hay cháu muốn ở chỗ nào có thể nói thúc thúc biết!” Diệp Bảo Dương nhìn Diệp Vân Thường rồi hỏi ý kiến.

“Dạ, thúc cho hai người bọn cháu ở chỗ lúc trước cháu ở đi ạ!” Diệp Vân Thường cười yếu ớt đáp lại.

“Như vậy cũng được! Chỗ đó ta vẫn để trống vì ta không tin cháu đã chết! Nhưng nơi đó lâu ngày không ai ở nên có hơi bừa bộn...hai người cháu...” Diệp Bảo Dương nói tới đó liền ngập ngừng như đang khó xử trước việc gì đó.

“Dạ, không sao đâu ạ! Để hai người cháu đến dọn dẹp một chút là được mà!” Diệp Vân Thường vui vẻ trả lời.

“Như vậy sao được! Hai đứa là tiểu thư cùng thiếu gia của Diệp gia ta làm sao có thể để hai đứa đi dọn dẹp phòng ốc được! Để ta sai người đi làm việc đó! Hai đứa đứng xem họ làm là được!”

“Đa tạ thúc đã ưu ái hai tỷ đệ cháu!” Diệp Vân Thường nở nụ cười tươi, trong mắt đều là vui mừng khi nghe Diệp Bảo Dương nói như vậy.

“Người đâu! Dọn dẹp Tử Yên viện cho Tiểu thư cùng thiếu gia vào ở! Nhanh lên!” Diệp Bảo Dương hướng nha hoàn đang đứng ra lệnh.

“Dạ, lão gia!” Nha hoàn vâng dạ sau đó lui ra ngoài.

“À còn có nha hoàn cùng người làm trong viện thì chờ thẩm thẩm hai đứa về sẽ đem đến cho cháu! Nếu có thiếu gì thì có thể nói với thẩm thẩm cháu!” Diệp Bảo Dương nở nụ cười từ ái nhìn hai tỷ đệ Diệp Vân Thường nói.

“Dạ, cháu đã biết! Đa tạ thúc thúc đã quan tâm hai tỷ đệ cháu như vậy!” Diệp Vân Thường mỉm cười thật tươi nhìn Diệp Bảo Dương.

“Chuyện ta nên làm, nên làm!” Diệp Bảo Dương thấy Diệp Vân Thường nở nụ cười lấy lòng hắn liền vui vẻ không ngừng.

“Vậy hai tỷ đệ cháu xin phép cáo lui! Tiểu Mặc cảm ơn thúc thúc đi!” Diệp Vân Thường kéo tay Diệp Trí Mặc đứng lên hướng Diệp Bảo Dương làm cái lễ sau đó liền lui ra ngoài.

Sau khi hai người họ đi ra ngoài thì trên mặt Diệp Bảo Dương làm gì còn nụ cười từ ái như lúc nãy thay vào đó là vẻ mặt lạnh lẽo, sát khí trùng trùng cùng nụ cười gian xảo. Hắn không hề vui mừng khi thấy Diệp Vân Thường trở về như lời đã nói.

Hắn biết Diệp Vân Thường còn sống thì sẽ mang đến nhiều rắc rối cho hắn, nhưng mà Diệp Bảo Dương cũng không để vào lòng những chuyện đó vì hắn biết là cho dù Diệp Vân Thường còn sống thì đã làm sao, nàng ta chỉ là một phế vật thì sẽ làm nên sống gió gì, còn người đệ đệ nàng ta, hắn cũng đã dò xét thực lực nhưng hoàn toàn không hề có chút linh lực nào, chắc cũng là phế vật như Diệp Vân Thường mà thôi. Vậy thì có gì Diệp Bảo Dương hắn phải lo sợ, nếu hai tỷ đệ Diệp Vân Thường cần người thân thì hắn sẽ làm người thân của nàng ta, còn sợ sẽ không nắm được bọn họ sao.

Hừ! Hai người các ngươi đã đến đây thì đừng mong sẽ dễ dàng thoát được bàn tay của ta!

Diệp Vân Thường theo đường quen lối cũ dắt tay Diệp Trí Mặc đi đến phía Đông Diệp phủ, nàng dừng chân trước một cửa viện, trên cửa viện là hai chữ Tử Yên do cha mẹ viết lên.

Hai chữ Tử Yên này mang ý nghĩa mong người sống trong viện này một đời bình yên, không sóng gió. Cha mẹ đem hai chữ này tặng cho Diệp Vân Thường nàng, họ chỉ mong cuộc đời nàng bình yên, nhưng họ không hề biết từ lúc nàng được sinh ra đời đã không được bình yên rồi.

Không sao! Diệp Vân Thường, nàng đã không được bình yên thì làm sao có thể để những người kia bình yên được! Muốn chơi đùa thì nàng bồi họ cùng nhau chơi.

“Tỷ! Chỗ này là viện của tỷ đã ở sao?” Diệp Trí Mặc nhìn xung quanh nơi đó, tò mò hỏi.

“Phải! Đây là nơi tỷ đã ở lúc còn ở Diệp gia!” Diệp Vân Thường cũng nhìn xung quanh viện của nàng.

Tử Yên viện lúc trước cha mẹ đã trang hoàng viện này cho nàng vô cùng xinh đẹp, có một con đường nhỏ lót sỏi trắng dẫn vào viện, hai bên đường được trồng các loại hoa đủ màu, còn có một hồ sen nhỏ cùng cây cầu nhỏ bắt ngang qua hồ, xung quanh hồ trồng một hàng cây đào cùng cây ngân hạnh. Mùa xuân thì ngắm hoa nở, mùa hạ có thể ngồi trong phòng ngắm mưa rơi cùng hoa sen nở, mùa thu thì được ngắm những hàng cây nhuộm màu vàng của lá, mùa đông thì được ngắm tuyết rơi dưới tàng cây xung quanh hồ nhỏ. Viện Tử Yên là viện đẹp nhất trong các viện trong Diệp phủ.

Nhưng giờ đây trước mắt nàng là một viện tồi tàn, xập xệ, cỏ dại mọc um tùm, chỗ nào nhận ra đây là viện đẹp nhất nữa.

“Nơi này cũng quá lộn xộn đi!” Diệp Trí Mặc nhíu mày nhìn khung cảnh trước mặt.

Diệp Vân Thường nhìn viện của mình thành như vậy cũng cười khổ, nhưng không sao nàng đã trở về, nàng sẽ khôi phục nơi này lại như trước kia.

“Chúng ta bắt đầu dọn dẹp nơi này đi! Sau này hai tỷ đệ chúng ta sẽ ở nơi này! Không dọn kịp tối nay sẽ phải ngủ ngoài sân đó!” Diệp Vân Thường trêu đùa Diệp Trí Mặc, nàng thấy khuôn mặt của đệ đệ từ lúc bước vào viện này liền đen xì như đáy nồi rồi, có xu hướng sẽ bộc phát tức giận bất cứ lúc nào.

“Dạ tỷ!” Diệp Trí Mặc gật đầu.

Hai người bắt tay vào dọn dẹp chỗ ở.



Hoàng cung Vĩnh An Quốc.

Trên Kim Loan điện huy hoàng đẹp đẽ quý giá, một lão giả thân hình uy vũ mặc long bào màu vàng ngồi phía trên đại điện, bên cạnh hắn là một nữ tử dung mạo hiền từ, môi lúc nào cũng có nụ cười nhẹ. Ngoài Thiên vũ đế cùng hoàng hậu còn có một số đại thần cùng các hoàng tử.

“Nhi thần tham kiến Phụ hoàng! Mẫu hậu cát tường!” Yến Mộ Thành quỳ xuống hành lễ, cơ thể lung lay như sắp ngã xuống.

“Thành nhi! Mau bình thân! Ban ghế ngồi!” Thiên Vũ đế thấy như vậy ra lệnh, người hầu mang ghế đến cho Yến Mộ Thành ngồi xuống.

“Đa tạ Phụ hoàng!” Yến Mộ Thành cảm tạ xong thì ngồi xuống chờ Thiên Vũ đế nói tiếp.

“Thành nhi, thân thể ngươi thế nào rồi? Lần này đi có tốt hơn không?”

“Đa tạ Phụ hoàng đã lưu tâm tới bệnh tình của nhi thần! Lần này đi nhi thần thu hoạch không ít thứ tốt! Sức khỏe cũng vì vậy mà tốt lên được một chút!” Yến Mộ Thành mỉm cười cung kính đáp, ánh mắt như có như không liếc về phía Yến Mộ Phong đang đứng bên trái đại điện.

Thiên Vũ đế nghe Yến Mộ Thành nói như vậy vẻ mặt liền nhu hòa, mỉm cười nhìn hắn: “Như vậy thì rất tốt!”

“Thành nhi! Lần này đi có gì thú vị! Con kể cho ta cùng Phụ hoàng con biết được không?” Hoàng hậu cũng vui vẻ lên tiếng.

Yến Mộ Thành nghe Hoàng hậu hỏi vậy liền mỉm cười kể lại quá trình những nơi đã đi qua, câu chuyện hắn kể làm cho không khí trong đại điện nghiêm trang lại vang lên tiếng cười vui vẻ.

Sau khi nghe Yến Mộ Thành kể lại những việc hắn đã gặp, đã đi qua thì tâm trạng những người có mặt tại đại điện chỉ nghe để giải trí hoặc là hùa theo tâm tình của Thiên Vũ đế mà làm theo thôi.

Bỗng Hoàng hậu nhìn ra được gì đó, ánh mắt còn lóe lên tia sáng, “Không ngờ lần này Thành nhi đi tìm dược lại gặp những chuyện thú vị như vậy? Thiếp nói có phải không hoàng thượng?” Hoàng hậu quay sang nở nụ cười tươi nói với Thiên Vũ đế bên cạnh.

“Phải!” Thiên Vũ đế cũng nở nụ cười tươi mà gật đầu.

Hoàng hậu thấy Thiên Vũ đế cũng vui vẻ mà nói chuyện thì lại lên tiếng nói thêm: “Thành nhi! Mẫu hậu có thắc mắc muốn hỏi con một chút! Có được không?”

“Mẫu hậu! Có việc gì người cứ hỏi! Con sẽ thành thật trả lời người không giấu diếm nửa lời!” Yến Mộ Thành mỉm cười cung kính đáp.

“Mẫu hậu rất tò mò cô nương mà Thành nhi gặp ở trên đường đến thành Tịch U đó! Là một cô nương như thế nào, mà có thể để Thành nhi vui vẻ đến như vậy? Trong vài câu nói mà có thể nhắc tới cô ấy đến mấy lần liền! Thiếp nói có đúng không hoàng thượng?” Hoàng hậu miệng nở nụ cười, khóe mắt cong cong, dịu dàng nhìn Thiên Vũ đế nói.

“Đúng là như vậy! Trẫm cũng thấy như mẫu hậu con nói! Cô nương đó là người như thế nào?” Thiên Vũ đế cười đầy thâm ý nhìn Yến Mộ Thành chờ hắn lên tiếng.

Yến Mộ Thành cũng không ngờ là Thiên Vũ đế cùng Hoàng hậu lại để ý lời hắn nói như vậy. Nhưng nhờ họ nói mà mới nhận ra là hắn đối với cô nương kia vậy mà có cảm xúc khác thường như vậy, cũng có thể nói là trong tâm trí hắn đã có một vị trí cho cô nương kia. Yến Mộ Thành vì sự thật này mà trong lòng không khỏi hoảng hốt, “Thành nhi cũng không rõ cô nương ấy là người thế nào? Cũng chỉ là vô tình gặp nhau thôi.”

“Nhắc đến cô nương, thiếp mới nhớ đến một chuyện! Không biết hoàng thượng có muốn nghe hay không?” Hoàng hậu nhìn sang Thiên Vũ đế mỉm cười đầy ý tứ.

“Có chuyện gì Hoàng hậu cứ nói! Ở đây cũng không có người ngoài?” Thiên Vũ đế gật đầu.

“Chuyện là hôm trước thiếp có cho mời các vị phu nhân đến thưởng hoa cùng. Trong lúc dùng trà thì cũng có hỏi thăm nhau vài câu, họ có nói cho thiếp một chuyện! Không biết thiếp có nên nói ra hay không?” Hoàng hậu ngập ngừng muốn nói nhưng lại không dám nói.

“Hoàng hậu có gì thì cứ nói! Trẫm sẽ không trách lỗi nàng!” Thiên Vũ đế mỉm cười trấn an hoàng hậu.

“Hoàng thượng đã nói vậy, thiếp liền nói! Hoàng thượng còn nhớ lúc trước cha từng chỉ hôn cho các hoàng tử hay không?”

Thiên Vũ đế khó hiểu tại sao lúc này hoàng hậu lại nhắc đến chuyện này, không phải những hôn ước đó đã được tổ chức lễ thành hôn rồi sao? Chỉ có hai hoàng tử là vẫn chưa tổ chức hôn lễ là Phong nhi cùng Thành nhi.

“Trẫm còn nhớ chứ! Nhưng không phải các hoàng nhi đã theo chỉ hôn đó mà thành hôn rồi sao? Chỉ có Phong nhi cùng Thành nhi là vẫn chưa mà thôi! Thành nhi do sức khỏe kém nên không được chỉ hôn. Phong nhi được chỉ hôn cho con gái của Diệp Bảo Minh là Diệp Vân Thường, nhưng đã bị mất tích nên vẫn chưa thực hiện hôn sự này! Tại sao hoàng hậu lại nhắc đến việc này?” Thiên Vũ dùng ánh mắt khó hiểu, nhíu mày nói.

“Đúng là như vậy! Nhưng chuyện thiếp định nói là chuyện này! Thiếp nghe các phu nhân nói vài ngày trước có người nhìn thấy một cô nương đến Diệp gia, bọn họ còn nghe thấy Diệp gia chủ gọi cô nương đó là Diệp Vân Thường! Thiếp không rõ là có phải là vị tiểu thư năm đó được chỉ hôn cùng Phong nhi hay không? Chuyện này...” Hoàng hậu cũng là một người đã ngồi trên vị trí dưới một người mà trên vạn người này rất lâu nên cũng rất rõ lời gì nên nói và lời gì không nên nói. Nàng chỉ cần nói bao nhiêu đó, việc còn lại Thiên Vũ đế sẽ biết làm thế nào.

Thiên Vũ đế nghe hoàng hậu nói cũng rất ngạc nhiên nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì: “Chuyện này là thật? Phong nhi! Con có biết chuyện này hay không?”