Lúc này ngoài cửa lớn của Diệp gia xuất hiện một người nam nhân, toàn thân là y phục màu đen, phía sau hắn còn có một đoàn người mặc y phục thị vệ.
Diệp Bảo Dương cũng nhìn thấy người từ bên ngoài đi vào, đi phía trước dẫn đường là người làm của Diệp gia.
Diệp Vân Thường chỉ liếc mắt nhìn một cái nhưng cũng không dừng lại quá lâu, không quan tâm mà cứ thế lướt qua người kia đi tiếp.
“Xin Diệp tiểu thư dừng bước.” Bỗng nhiên người nam nhân kia ngăn cản nàng lại.
“Ngươi là...” Diệp Vân Thường nhìn khuôn mặt người nam nhân kia, người này nàng không quen biết, tại sao lại cản đường nàng?
“À, quên mất... Thuộc hạ là người của Nhàn vương phủ, Diệp tiểu thư cứ gọi ta là Dương Tiêu là được. Hôm nay đường đột đến đây là vì chủ...à không phải...là Vương gia sai ta mang một ít sính lễ đến cho Diệp tiểu thư.” Dương Tiêu nói một mạch sau đó dừng lại, ánh mắt quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Diệp Vân Thường nhưng vào lúc này lại khiến hắn vô cùng thất vọng, trên khuôn mặt nàng không có chút biểu cảm gì khi nghe hắn nói đến chữ “Sính lễ” này.
Sính lễ?
Động tác của người kia cũng thật mau lẹ nhỉ?
Dương Tiêu nói xong cũng không chờ sự cho phép của Diệp Bảo Dương, lên tiếng gọi: “Đến, mang sính lễ vào đi.”
Diệp Vân Thường nhìn một đoàn người xếp thành hai hàng nghiêm chỉnh đi vào Diệp phủ, hai người đi thành một cặp, trên vai họ còn khiêng một rương gỗ to được trang trí bằng vải đỏ lộng lẫy.
Bên ngoài dân cúng xung quanh đều kinh ngạc khi nhìn thấy đội ngũ đang tiến vào Diệp phủ mà xôn xao bàn luận.
“Đây là đội ngũ mang sính lễ của nhà nào?”
“Hoàng tráng như vậy?”
“Ta nghe nói đây là sính lễ của Nhàn vương gia đem đến cho Đại tiểu thư Diệp Vân Thường.”
“Thật...”
Dương Tiêu yên lặng đứng bên cạnh, nhìn từng người mang rương vào đầy sân Diệp phủ, trong mắt còn tràn ngập ý cười. Chủ tử đúng là cho đại tiểu thư của Diệp gia mặt mũi thật lớn, nhìn những sính lễ kia liền biết.
Hai cha con Diệp Bảo Dương cùng Diệp Mộng Tuyết nhìn sính lễ được để đầy sân, vẻ mặt không thể tin nổi.
Đây là có chuyện gì?
Chờ khi đã mang vào đầy đủ, Dương Tiêu lấy trong ngực ra một cuốn sổ nhỏ, miệng nói lớn từng món một, sau khi báo xong lễ vật thì hai tay dâng lên danh sách cho Diệp Vân Thường, nói: “Đây là danh sách lễ vật, mời Diệp tiểu thư kiểm tra qua.”
Diệp Vân Thường lúc này mới định thần lại, bình tĩnh cầm lấy bảng danh sách kia, mở ra nhìn một lượt, nàng chỉ gật đầu mà không lên tiếng. Đối với nàng đây cũng không có gì to lớn, vì trong tay nàng còn có nhiều vật đắt giá hơn những thứ đồ xa xỉ kia.
Đối với thái độ bình tĩnh của Diệp Vân Thường khiến cho Dương Tiêu rất bất ngờ, hắn không ngờ cô nương này lại có thể giữ bình tĩnh đến như vậy. Những món đồ ở đây không phú thì quý, một món có giá trị lên đến mấy trăm đồng vàng, vậy mà khi thấy chúng nàng không có chút biểu cảm gì.
“Đây là...” Diệp Bảo Dương sau khi nhìn thấy những đồ vật trong rương gỗ thì đáy mắt lóe lên tia tham lam. Đây đều là những món đồ quý hiếm.
“Diệp gia chủ, đây là quà sính lễ của Vương gia nhà ta mang đến cho Đại tiểu thư Diệp gia.” Dương Tiêu tươi cười nói.
“Thì ra là như vậy! Ha ha, như vậy thật tốt, thật tốt! Vậy ta thay mặt Thường Nhi tạ ơn Nhàn vương đã tốn kém rồi.” Diệp Bảo Dương cười to hai tiếng, mừng rỡ mà cảm ơn liên tục, “Người đâu, mau mang tất cả đến...”
Còn chưa nói hết câu đã bị Dương Tiêu ngăn cản: “Khoan đã, trước khi đi Vương gia ta có nói thêm một câu, không biết Diệp gia chủ có muốn nghe hay không?”
Lúc này trong tâm trí Diệp Bảo Dương chỉ đang suy nghĩ đến những đồ vật kia cho nên giờ ai nói gì hắn cũng đều đồng ý: “Được.”
Dương Tiêu cũng nhìn ra ý định của Diệp Bảo Dương, trong lòng nở nụ cười lạnh lẽo. Diệp gia chủ này muốn nuốt trọn những sính lễ này sao, đâu có dễ vậy. Đúng là chủ tử của hắn tính toán như thần.
“Trước khi đi, Vương gia có căn dặn ta...tất cả những sính lễ này đều được tặng riêng cho Diệp tiểu thư, không hề có liên quan đến Diệp gia chủ.”
Lời nói của Dương Tiêu làm cho nụ cười trên khuôn mặt Diệp Bảo Dương liền cứng đờ.
“Nói như vậy làm sao được chứ? Nói thế nào thì Thường Nhi cũng là con cháu của Diệp gia, của nàng cũng như của Diệp gia mà, Nhị thẩm nói có đúng không?”
Từ khi đám người Dương Tiêu đến thì đã có người đến bẩm báo cho nàng, nhưng khi đến nơi nhìn thấy một màn vừa rồi trong lòng nàng cười lạnh. Tại sao con gái của nàng bị thành ra như thế, còn một đứa phế vật như nó lại có thể yên ổn mà sống tốt được chứ. Còn nhìn những món đồ này đi, nàng đâu dễ dàng để lọt vào tay chúng.
Diệp Bảo Dương nhìn thấy vợ hắn đến trong lòng cũng yên tâm vài phần, có vợ hắn ở đây, nhất định sẽ không để những món đồ kia chạy mất.
“Phu nhân, nàng đã đến.”
Dương Tiêu sau khi nghe phu nhân kia nói xong cũng không có biểu cảm gì, cũng không quan tâm tới những người kia mà quay sang Diệp Vân Thường cười tươi, nói: “Diệp tiểu thư, bây giờ những rương này để ở đâu ạ?”
“À, nếu đã như vậy...mang vào Tử Yên viện của ta đi.”
“Vâng! Mời Diệp tiểu thư dẫn đường.”
“Được, mời đi bên này.”
Diệp Vân Thường cùng Diệp Trí Mặc đi trước dẫn đường, phía sau là đoàn người Dương Tiêu thẳng hướng Tử Yên viện mà đi, để lại phía sau ba người gia đình Diệp Bảo Dương đang tức đến mặt mũi vô cùng khó coi.
“Hừ! Gả cho một quỷ bệnh xấu xí thì có cái gì đáng tự hào cơ chứ.” Diệp Mộng Tuyết bĩu môi khinh miệt.
“Tuy là nói gả cho một quỷ bệnh nhưng tốt xấu gì hắn cũng là một Vương gia, nhìn phần sính lễ đó đi, đều là tiền cả đấy.” Diệp Bảo Dương nhìn theo đoàn người đang dần đi xa tiếc nuối nói.
“Đường đường chính chính lấy không được thì chúng ta...” Cao Ngọc Nhi nhìn hướng Tử Yên viện, ánh mắt thâm độc khó dò nói.
“Ý của phu nhân là...” Diệp Bảo Dương dường như đã hiểu ý câu nói kia của vợ hắn.
Cả hai như đã hiểu suy nghĩ của nhau, bất giác nở nụ cười đầy toan tính.
Ban đêm, ánh trăng trong trẻo trên cao.
Tử Yên viện.
Trong căn phòng nhỏ, Diệp Vân Thường đứng song song cùng Diệp Trí Mặc nhìn mấy chục cái rương to trước mặt.
“Tỷ, bây giờ xử lý những thứ này thế nào đây? Cũng không thể để chúng ở đây được, khác nào gọi cướp vào nhà chứ?”
“Đúng là như vậy.” Diệp Vân Thường cũng gật đầu đồng ý.
“Lúc sớm đệ đã nhìn thấy ánh mắt tham lam của bọn họ khi nhìn những đồ vật này của tỷ, có lẽ không sớm thì muộn bọn họ cũng sẽ giở trò đê hèn với chúng ta.” Diệp Trí Mặc nhớ đến ánh mắt tham lam, thèm thuồng của mấy người kia, hắn cười lạnh lùng, muốn ăn hai tỷ đệ hắn đâu có dễ vậy.
“Ừm, tỷ cũng nghĩ như vậy, có lẽ...”
Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gọi truyền đến.
“Đại tiểu thư, Nhị thiếu gia! Nô tì mang đồ ăn khuya cho hai người.”
Hai người trong phòng nhìn nhau.
Đến sớm như vậy? Xem ra bọn họ không chờ đợi được nữa rồi.
Diệp Vân Thường gật đầu, Diệp Trí Mặc hiểu ý liền xoay người đi ra mở cửa phòng.
Bên ngoài cửa là một nha hoàn đang bưng trên tay cái mâm nhỏ, trên đó có để hai chén canh còn đang bốc khói.
“Vào đi.” Diệp Trí Mặc mở cửa xong liền quay vào, lên tiếng nói.
“Dạ.” Nha hoàn kia nhấc chân bước vào phòng.
“Để xuống đó đi.” Diệp Vân Thường không nóng không lạnh nói.
Nha hoàn này gọi là Tiểu Thanh, là một trong các nha hoàn được Cao thị đưa đến.
“Cái này là...” Diệp Vân Thường nhìn hai chén canh trên bàn, nghi hoặc hỏi.
“Đây là canh bồi bổ mà hôm nay phu nhân lệnh cho chúng nô tì làm! Phu nhân nói là vì hôm nay các tiểu thư cùng thiếu gia đã tham gia đại hội chắc là sẽ mệt mỏi, nên người đã cho hầm mấy chén để bồi bổ cho các vị.” Nha hoàn bình tĩnh giải thích rành mạch từ chữ.
“À như vậy sao?” Diệp Vân Thường nở nụ cười nhưng ý cười không đạt đến đáy mắt, “Vậy ngươi thay ta cảm ơn Nhị thẩm một tiếng.”
“Dạ, người mau dùng đi ạ! Canh này dùng nóng mới tốt.” Nha hoàn thấy hai người bất động không dùng canh thì nôn nóng thúc giục.
“Ừm.” Diệp Trí Mặc múc một muỗng đưa vào miệng, sau đó vẻ mặt liền cười vui vẻ: “Canh ngon lắm! Tỷ cũng ăn thử đi.”
Tiểu Thanh đứng bên cạnh chờ đến khi xác định hai người đã uống hết hai chén canh đó, mới hành lễ đi ra ngoài.
Xác định nha hoàn kia đã đi xa, lúc này Diệp Trí Mặc mới lên tiếng: “Hừ! Bọn họ thật qua xem thường chúng ta rồi, chút độc dược này thì có tác dụng gì, xem ra chính là bọn họ chán sống rồi.”
“Đối với chúng ta thì có lẽ chút độc này sẽ không là gì nhưng nếu là người khác thì có thể khiến họ bất tỉnh trong vài canh giờ, trong vài canh giờ đó có thể làm được rất nhiều việc...chẳng hạn như dựng chuyện có đạo tặc vào phủ, đốt nhà cướp của.”
Quả thật bên ngoài bóng đêm có một đám người mặc áo đen đang mai phục, ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm vào hai người đang ngồi trong phòng kia, giống như đang chờ đợi gì đó.
Diệp Trí Mặc muốn nói thêm gì nhưng bị Diệp Vân Thường cản, nàng ra hiệu im lặng, ánh mắt nhìn chăm chú về phía sau Diệp Trí Mặc.
Thật ra từ lúc bọn người áo đen này tiến vào viện, hai người đã phát hiện ra.
Được lắm! Để coi bọn họ muốn làm gì?
Diệp Vân Thường giả vờ ôm đầu nói: “Tại sao lại buồn ngủ quá vậy?”
Nói xong liền gục xuống bàn, Diệp Trí Mặc cũng hùa theo gọi lớn: “Tỷ...tỷ làm sao vậy? Tại sao đầu ta lại nặng quá...” Nói xong hắn cũng gục đầu xuống bàn và chờ đợi.
Người bên ngoài nhìn thấy vậy liền đứng lên ra lệnh cho người phía sau đi vào căn phòng của hai người.
Đám người kia chạy đến trước cửa phòng liền dừng lại, một người nhẹ nhàng bước đến dùng tay khoét một lỗ nhỏ nhìn vào trong phòng, xác định hai người trong phòng đều bất tỉnh, mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra đi vào trong.
“Nhanh! Mang tất cả đi.”
“Đại ca còn hai người này, làm sao?”
“Bọn họ...giết đi, làm sạch sẽ một chút.”
“Vâng.”
Hai người tay cầm kiếm nhẹ nhàng bước đến.
“Yên tâm, bọn ta sẽ nhẹ nhàng với các ngươi.”
Cảm nhận hai thanh kiếm đang đến gần mang theo hàn khí lạnh lẽo. Bàn tay Diệp Trí Mặc từ khi nào đã nắm chặt một bình sứ nhỏ, chỉ cần hai người kia bước thêm một bước, chắc chắn họ sẽ chết.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài lại có tiếng binh khí va vào nhau, có lẽ là đang đánh nhau.
Một người vội vã chạy vào, lên tiếng: “Đại ca, bên ngoài có một nhóm người đang tấn công người của chúng ta.”
“Hả, ngươi nói gì? Không lẽ người kia thuê bọn chúng đến giết chúng ta diệt khẩu, đại ca...”
“Đi cùng ta ra ngoài xem.”
“Vâng.”
Hai người đang nằm bất tỉnh trên bàn bỗng mở mắt ra, bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra.
Hai nhóm?
Không, những người bên ngoài có thực lực rất khác biệt cùng với đám người bên trong phòng này. Những người đến sau kia, tất cả đều là võ giả cấp sáu, căn bản là đám người này sẽ đánh không lại, chỉ trong thời gian một khắc liền bị đánh hạ.
Diệp Vân Thường im lặng lắng nghe tình hình bên ngoài, những người này tiến vào phủ mà không làm kinh động một người nào cho thấy bọn họ có chuẩn bị mà đến, nhưng người đến sẽ là ai? Là bạn hay địch?
“Giờ mấy người này xử lý thế nào?”
“Trói chân tay bọn hắn lại, có lẽ thời gian không khác biệt lắm, chuyện còn lại để bọn họ giải quyết đi.”
“Vậy còn...”
“Nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, còn...không sao là được rồi.”
Diệp Vân Thường nhíu mày khó hiểu.
Không lẽ những người kia được cử đến bảo hộ hai người bọn họ đi, nhưng bọn họ là ai? Vì sao lại làm như vậy?
Đoàn người từ phía xa hướng đến Diệp phủ mà chạy tới. Lúc đến gần mới phát hiện dẫn đầu đoàn người là một nam nhân trang phục thị vệ, phía sau là một chiếc xe ngựa cùng hai hàng binh lính nghiêm chỉnh.
Lúc đoàn người kia đến trước cổng Diệp phủ, người nam nhân đi đầu nhảy xuống ngựa, đi đến trước xe ngựa, cung kính nói: “Đại nhân, đã đến Diệp phủ.”
Im lặng...
Không nghe được câu đáp lại người bên trong xe nhưng thị vệ vẫn cung kính đứng chờ.
Bỗng trong xe ngựa một giọng nói truyền ra: “Cũng đã đến lúc rồi! Đi, đến báo một tiếng.”
“Dạ, đại nhân.”
Nhận được lệnh, người thị vệ xoay người đi đến trước cánh cửa Diệp phủ: “Người đâu? Mở cửa.”
Lúc này bên trong hậu viện.
Một nam nhân đang đứng trong viện, ánh mắt nhìn chăm chú lên trời, không biết đang chờ đợi một cái gì đó.
Lúc sau cảm thấy có lẽ điều hắn đang chờ đợi đã đến, lên tiếng ra lệnh: “Bọn họ đã đến, đi gọi người đến.”
“Vâng.”
Người kia nhận lệnh quay người, điểm chân nhảy lên, biến mất.
Nửa khắc sau, trong Diệp phủ liền xôn xao, thị vệ trong phủ vội vã kêu gọi người.
“Có thích khách! Mau đuổi theo.”
Sau đó hướng đến Tử Yên viện mà chạy đến, tiếng la hét của thị vệ đã làm kinh động đến người trong phủ, đèn trong phòng của các viện đều được thắp sáng.
Diệp Bảo Dương vội vàng chạy ra, tay bắt lấy một người hỏi: “Có chuyện gì thế? Tại sao lại ồn ào như vậy?”
“Lão gia, có thích khách đột nhập vào phủ.”
Nghe thị vệ nói có thích khách, Diệp Bảo Dương hốt hoảng: “Đã bắt được hắn chưa?”
“Dạ đã để hắn chạy được, hiện tại Thiên đại ca đang đuổi theo.”
“Phải bắt được thích khách! Để ta xem là người nào có gan đột nhập Diệp phủ ta! Người kia chạy hướng nào?”
“Dạ là...Tử Yên viện của đại tiểu thư.”
“Hửm? Tử Yên viện? Đi, đến đó xem.”
"......"
Nam nhân trong viện ngước lên nhìn thị vệ đang hướng đến Tử Yên viện chạy đến, hắn lên tiếng: “Tới rồi. Cởi trói cho bọn họ. Chúng ta đi.”
“Vâng."
Khi đã cởi bỏ dây trói, cũng là lúc thị vệ cũng vừa chạy đến trước cửa Tử Yên viện, người nam nhân kia canh thời gian rất chuẩn xác, bọn họ vừa đi, thị vệ cũng vừa đến.
Thị vệ đến đầu tiên đúng là người được gọi là Thiên đại ca trong lời kể của người thị vệ lúc nãy. Đó là một nam nhân trẻ tuổi, khoảng hai mươi mấy, trên người hắn mặc y phục xanh lục, khuôn mặt anh tuấn, thân hình cao lớn, là một võ giả cấp sáu. Hắn được mọi người trong Diệp gia kính trọng gọi một tiếng Thiên đại ca, tên thật là Lam Thiên.
“Đứng lại!” Lam Thiên gằn giọng nói khi thấy những người áo đen kia chuẩn bị chạy trốn.
“Các ngươi là ai? Vì sao lại muốn giết Đại tiểu thư cùng Nhị thiếu gia? Là ai phái các ngươi đến?”
“Tại sao ta phải trả lời ngươi? Có giỏi đến bắt bọn ta.”
Lam Thiên nheo mắt, lạnh lùng nói: “Được.”
Trong phòng lúc này Diệp Vân Thường dường như cũng đã biết người bên ngoài là ai, trên môi nở nụ cười.
Cuối cùng người nàng chờ đợi cũng đến rồi. Nàng muốn thử xem người này là thế nào?
Tiếng binh khí va chạm bên ngoài, Diệp Vân Thường không cần nhìn cũng biết rất rõ tình huống bên ngoài đó, chỉ cần nghe âm thanh.
“Tỷ, người tên Lam Thiên này...”
“Phải, tỷ muốn xem hắn có phải là người tỷ cần hay không?”
Diệp Trí Mặc nhìn bóng người đang đánh nhau bên ngoài sân viện, không hiểu sao trong suy nghĩ lại xuất hiện một câu “Người kia sẽ không làm tỷ tỷ thất vọng đâu”. Vì sao lại có suy nghĩ này?
Ngoài sân viện, Lam Thiên đã lao vào trận chiến, một mình đánh với đám người áo đen, tuy hắn là võ giả cấp sáu nhưng một mình hắn thì làm sao chống lại nhiều người cùng đánh chứ, rất nhanh đã bị đám người áo đen ép vào tình thế nguy hiểm.
Trong lúc hắn đang bị yếu thế, hai người áo đen tách ra, hướng đến trong phòng Diệp Vân Thường bay đến, tay cầm kiếm hung ác xông vào phòng, nhưng chỉ thiếu một chút là có thể giết được Diệp Vân Thường cùng Diệp Trí Mặc lại bị Lam Thiên cản được. Hai người áo đen bị Lam Thiên đánh cho lùi lại mấy bước.
Lam Thiên sau khi cản được hai người kia, ánh mắt lo lắng liếc nhìn hai người đang bất tỉnh trên bàn, khi nhìn thấy họ không sao, hắn cũng thở ra một hơi, tuy nhẹ nhưng Diệp Vân Thường cùng Diệp Trí Mặc nghe rất rõ.
Hắn nhìn đám người bên ngoài lạnh lẽo nói: “Hôm nay dù có chết ta cũng phải bảo hộ Đại tiểu thư cùng Nhị thiếu gia an toàn, nếu như ai muốn mạng của hai người họ thì bước qua xác ta.”
“Hừ! Muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi! Tất cả cùng lên cho ta.”
Sau đó Lam Thiên liền xông vào đánh với đám người kia, đúng với những gì hắn đã nói, vừa đánh vừa cản người muốn giết Diệp Vân Thường cùng Diệp Trí Mặc, cũng vì vậy mà không thể tập trung, lúc sau trên người hắn cũng xuất hiện nhiều vết thương, máu trên người chảy ướt đẫm cả y phục, từ màu xanh mà bây giờ đã chuyển sang màu máu đỏ sẫm, hơi thở cũng dần dần gấp gáp, linh lực cũng yếu dần.
Diệp Trí Mặc thấy tình hình như vậy, trong lòng lo lắng: “Tỷ, hắn...”
“Hắn sẽ không chết được.”
Đám người áo đen cũng rất kinh ngạc, người nam nhân này, rất có bản lĩnh, cho dù bọn họ đã đánh hắn bị thương nặng như thế nhưng vẫn không hạ được hắn, người của bọn họ cũng đã bị người kia đánh bị thương nặng không ít, chỉ cần người nào đến gần hai người kia đều bị hắn một kiếm chặn lại.
Người áo đen cầm đầu nhìn người của hắn, lần lượt bị trọng thương trong tay người nam nhân kia, hắn hung ác nhìn chằm chằm người nam nhân đang dùng thân mình đứng chắn trước cửa phòng tức giận xông đến, càng đánh càng hung hãn.
Lúc đầu bọn họ đến đây chỉ vì một lý do là cướp đồ và giết hai người kia nhưng họ không ngờ lại có chuyện như vậy xảy ra, đến bây giờ người không giết được, đồ cũng không mang đi được mà anh em của hắn lại bị thương nặng dưới kiếm của người nam nhân này, lúc đến mấy chục người mà lúc này chỉ còn vỏn vẹn mười người.
Hắn nhất định phải giết chết người nam nhân này, trả thù cho anh em của hắn.