Người Chơi Hệ Siêu Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Tiểu Khả Liên

Chương 59: Chờ chút! HOÀNG TRƯỞNG TỶ



Lam Quý nhân tấn thăng thành Lam Phi, hoàn hảo một bước lên trời.

Minh Nguyệt cung từng là nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, vắng lặng như cái miếu hoang nay đột nhiên trở nên tấp nập, náo nhiệt, đông vui như chảy hội. Ngoại trừ các vị từ cấp phi trở lên, còn lại hầu hết các phi tần dưới cấp phi đều nhao nhao đến thỉnh an.

Nhàn Phi nhìn Tiêu Lam từng bước tấn thăng, nay Lâm Đế đối với nàng ta ân sủng có thừa, vô cùng ưu ái, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bực.

Nhưng mà nữ tử đến tuổi này như nàng, đối với tình cảm của đế vương đã không còn đặt kỳ vọng xa vời, mỗi người có một chí hướng riêng, Nhàn Phi căn bản cũng chẳng phải kẻ thích gây sự một cách vô ích.

Dưới sự giám sát của Lâm Phi Lộc, Lâm Cảnh Uyên càng ngày càng chú tâm rèn giũa, chăm chỉ học hành, tương lai chỉ cần được phong vương, nhận đất phong là cả đời phú quý, an nhàn. Nhàn phi cảm thấy như vậy là nàng đã đủ mãn nguyện rồi.

Trước kia trong tứ phi, Huệ Phi và Mai Phi hợp lại thành một thế lực riêng, một mình Nhàn Phi đơn thương độc mã. Hiện tại tình thế đã đảo ngược. Nhàn Phi và Lam Phi "tỷ muội tình thâm", đương nhiên đứng cùng chiến tuyến, thế lực hậu cung lại phân chia lần nữa.

Hiện tại Tiêu Lam đã vực dậy được, nữ nhân nào dù ngây thơ, vô tội bao nhiêu thì vì sinh tồn cuối cùng vẫn phải tâm cơ thủ đoạn để bảo vệ chính mình và hài tử mà thôi. Ban đầu Lam Phi còn có chút lóng ngóng về sau dần dần thích ứng với thân phận, địa vị mới lại thêm Nhàn Phi chỉ đạo phía sau, rất nhanh đã ngồi vững, từ từ thu phục lòng người. Nàng cai quản thuộc hạ đâu ra đó, rõ ràng, quy củ, vì vậy không cần Lâm Phi Lộc lo lắng nữa.

Thấm thoát đã vào đông, Lâm Phi Lộc nhạy bén phát hiện, cách Lâm Khuynh đối đãi với Lâm Đình có chút thay đổi.

Không khí huynh hữu đệ cung (1) trước kia dường như đã biến mất, thay vào đó là thái độ bằng mặt nhưng không bằng lòng rõ ràng, thỉnh thoảng, Lâm Khuynh còn thể hiện rõ thái độ chống đối gay gắt.

Lâm Đình vẫn giữ nguyên cư xử khiêm tốn, ôn hòa như một, nhưng so với trước kia trầm mặc hơn nhiều, đôi mắt vĩnh viễn hòa nhã, dịu dàng với tất thảy của y đã không còn thứ ánh sáng trong trẻo, lấp lánh như xưa.

Lâm Phi Lộc không rõ đến tột cùng căn nguyên của sự thay đổi này là vì lý do gì.

Sự việc thái tử gặp hổ dữ, không có chuyện thân tộc của hoàng hậu không tra đến cùng, một khi có manh mối, bè cánh của Nguyễn Quý Phi tất sẽ trở thành kẻ địch không đội trời chung với phe hoàng hậu.

Nhất tộc Nguyễn khí thế hung hăng, thế lực càng ngày càng bành trướng, như mặt trời ban trưa. Lâm Khuynh kiêng kỵ vị huynh trưởng này, oán hận y âu cũng là điều dễ hiểu.

Lâm Đình ngoại trừ tính cách dịu dàng, hòa nhã, các phương diện khác không hề kém thái tử. Rốt cũng chỉ là chàng ta không muốn tranh giành, thường ngày luôn khiêm nhường, giấu mình không muốn thể hiện tài năng.

Nhưng dù không muốn tranh thì sẽ thế nào chứ? Trừ khi chàng ta triệt để thoát ly Nguyễn gia, không nhận người mẫu phi này nữa, không dính dáng gì đến Nguyễn Thị nhất tộc, không thì chàng vĩnh viễn cũng chỉ là một quân cờ quan trong trên bàn cờ chính trị và tham vọng của gia tộc mà thôi.

Nguyễn Thị nhất tộc đi được đến ngày hôm nay, các thế lực, quan hệ chằng chịt, dây mơ rễ má chồng chéo thâm căn cố đế trong triều đình là không hề đơn giản, một khi thái tử đăng cơ quyền lợi sát sườn của bản thân họ ắt sẽ bị đe dọa.

Trần đời nào nguyện ý từ bỏ quyền thế, địa vị vinh hoa phú quý.

Hai người đều là thiếu niên mười mấy tuổi xuân xanh, mà đã vì cái gọi là hoàng vị rồi dần dần trở nên xa cách, đề phòng. Tuy rằng ban đầu Lâm Phi Lộc cũng có mục đích tư lợi riêng, nhưng lòng người nào phải sắt đá, cô từ lâu đã coi hai thiếu niên này là người nhà, người thân. Mắt thấy hai người anh trai của mình sắp huynh đệ tương tàn, một mất một còn, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót, buồn bã.

Nhưng cô có thể làm được gì chứ, đây không phải là một ván game đơn thuần, cũng chẳng phải trò hơn thua, tranh giành nhau của đám con nít, mà là trữ quân chi tranh, cuộc chiến giành hoàng vị xưa nay tàn khốc, đẫm máu, một khi cô tham gia sẽ không thể thoát ra được, hơn nữa còn liên lụy đến mẫu phi và hoàng huynh, cô không thể lấy tính mạng của họ ra để mạo hiểm.

Lâm Phi Lộc chỉ có thể lẳng lặng đứng ở một bên an tĩnh quan sát tình hình, cố nuốt xuống sự buồn bã, dằn lại sự bất lực.

Trước mặt mọi người cô vẫn là Ngũ công chúa đáng yêu, hồn nhiên, vô tư lự, chỉ khi ở một mình cùng Tống Kinh Lan cô mới được là chính mình, thổ lộ một chút cảm xúc chân thật.

Gần đây trời càng ngày càng lạnh giá, cô sớm đã chuẩn bị đầy đủ than đốt, các loại ấm sưởi cũng như các đồ vật thiết yếu đưa đến Thủy Trúc Cư.

Đây là mùa đông ấm áp thứ hai Tống Kinh Lan trải qua ở Đại Lâm, chàng đang đổ nước sôi vào ống trúc cẩn thận thả thêm chút hồng mai, vừa quay đầu đã thấy tiểu cô nương ngồi bên bếp sưởi đang xuất thần.

Bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo đỏ lên, mùi thơm của sáp dưỡng tay càng lúc càng đậm. Năm nay tiểu nha đầu này lại làm sáp dưỡng da tay có mùi hoa hồng, tặng chàng hai hộp. Mặc dù Thiên Đông luôn phàn nàn trên người điện hạ có mùi hương giống hệt mùi son phấn của nữ nhân, quá yểu điệu, không có phong thái của một người nam tử, nhưng Tống Kinh Lan vẫn bỏ ngoài tai bôi đều đặn hai lần sáng và tối theo lời dặn dò của tiểu công chúa.

Chàng cảm thấy nam tử dùng chút sáp thơm cũng rất tốt, chẳng thấy có vẻ gì là đáng bài xích cả.

Lò than tí tách những đốm lửa hồng đẹp mắt, Lâm Phi Lộc lấy lại tinh thần, vội vàng thu tay lại chà xát một lúc, hít một hơi thật sâu.

Tống Kinh Lan đưa cho cô một ống trúc, bên ngoài ống được khắc hình lá trúc khá tỉ mỉ, trang nhã, vừa giản dị lại không mất đi vẻ lịch sự, tao nhã: "Công chúa lần trước nói đến trà sữa, ta làm thử một ít, có muốn nếm thử không?"

Lâm Phi Lộc: "Hả?" một tiếng, đối mặt với nụ cười ôn nhu, ấm áp của thiếu niên vài giây sau cô mới phản ứng lại được, nghiêng nghiêng đầu nói: "Điện hạ đến Phủ Nội Vụ nhận được một chút sữa bò vốn không dễ dàng gì, vẫn nên để lại cho bản thân dùng đi, đừng lãng phí cho ta làm gì."

Nói xong, nhanh nhẹn tiếp nhận ống trúc uống ừng ực hai hớp hết sạch.

Tống Kinh Lan cười nói: "Uống ngon không?"

Tiểu công chúa chép miệng, có chút tiếc nuối nói: "Trà sữa vị trúc này không tệ, đáng tiếc không có trân châu."

Tống Kinh Lan: "Hử?" Chàng nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Công chúa muốn nói là loại trân châu nào? Ý là lấy trân châu mài thành bột cho vào sao?"

Lâm Phi Lộc vội vàng xua tay: "Không phải. Không phải. Thôi thế này cũng đã rất ngon rồi."

Chàng hơi gật đầu, ánh lửa bập bùng phản chiếu vào đáy mắt chàng, trong đôi con ngươi trầm tĩnh sâu hun hút phủ lên một tầng ấm áp, dịu dàng: "Công chúa có chuyện gì phiền lòng ư?"

Động tác uống trà sữa của Lâm Phi Lộc thoáng dừng lại, khóe miệng rủ xuống, có chút buồn bã.

Tống Kinh Lan chậm rãi hỏi: "Là vì chuyện của Đại điện hạ và Thái tử?"

Lâm Phi Lộc kinh ngạc ngẩng đầu: "Sao huynh biết?"

Tống Kinh Lan khẽ cong môi: "Gần đây trên điện Thái Học, hai vị điện hạ có chút gay gắt, không khó để nhìn ra?"

Cái gì mà không khó nhìn ra? Toàn thể hoàng cung nào có ai nhìn ra? Tỷ như Lâm Cảnh Uyên, sáng hôm nay tan học còn tràn đầy phấn khởi mời hai vị ca ca cùng đi đánh mã cầu (2), bị từ chối còn không biết ý, một mức quấn lấy cô nhõng nhẽo hỏi bằng được nguyên nhân.

Lâm Phi Lộc không nhịn được lại bắt đầu thở dài.

Dù gì Tiểu Khả Ái cũng là người của Tống Quốc, mặc dù cô chẳng hề quan tâm ân oán hai quốc gia, bởi vì lòng cô chỉ trung thành tuyệt đối, mãi mãi hướng về Cộng hòa nhân dân Trung Hoa quang vinh...!

Nhưng thảo luận đề tài nhạy cảm như người kế vị, ngai vàng gì đó cùng con tin của địch quốc gửi sang kiểu gì cũng cảm thấy kỳ quái.

Tống Kinh Lan mặt mày vẫn thản nhiên như không, ngón tay nhẹ nhàng cọ xát chung trà, khí định thần nhàn đơn giản nói như thể người dưng: "Hai vị điện hạ đều xuất sắc, con đường này muốn tránh cũng không được, dù gì cuối cùng vẫn phải phân thắng bại thôi. Hiện tại công chúa có lo lắng cũng phí công, không bằng chuyên tâm suy ngẫm, tính toán xem tương lai nên làm thế nào để vẫn có thể bảo trụ được phe thua."

Lời chỉ điểm nhẹ nhàng này vừa vặn tháo bỏ hoàn toàn nút thắt không thông trong lòng Lâm Phi Lộc.

Cô không quan tâm vị ca ca nào trở thành hoàng đế, chỉ hy vọng cả hai người đều bình an vô sự.

Trước kia cô chưa từng thật lòng thật dạ quan tâm ai.

Cha mẹ lạnh nhạt, bỏ mặc cô, cô cũng chẳng thèm để họ trong lòng. Bạn bè đểu cáng sống giả trân, cô cũng thuận gió đẩy thuyền đối đãi thảo mai. Thế giới đối xử với cô lạnh lùng, tệ bạc cô cũng đáp trả hờ hững, lạnh nhạt.

Rồi âm kém dương sai, ở cái nơi xa lạ này lại tìm thấy tình thân đích thực.

Cô có thể thiếu bất kỳ thứ gì trong lòng, chỉ duy nhất không thể bạc nghĩa, đạm tình với người chân thành đối xử tốt với mình.

Lâm Phi Lộc cúi thấp đầu, một hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Vậy điện hạ nói xem, ta nên làm như thế nào?"

Tống Kinh Lan nở nụ cười nhẹ như có như không, nâng tay xoa xoa đỉnh đầu tiểu công chúa, thấp giọng, ôn nhu đáp: "Công chúa thông minh như vậy, ta tin chắc công chúa sẽ biết nên làm như thế nào."

Chàng ta nhìn về phía khung cửa sổ lớn, khóe mắt cong cong: "Tuyết rơi rồi công chúa."

Lâm Phi Lộc ngẩng đầu.

Buổi sáng, trời còn trong trẻo, những bông tuyết trắng xóa như lông ngỗng bay lất phất từ không trung xuống, vô cùng tinh tế, thuần khiết.

Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay.

Tống Kinh Lan nhìn cô nói: "Cầu nguyện đi, nhất định có thể thành sự thực."

Biết rõ đây chẳng qua chỉ là tình tiết gạt người trong mấy bộ drama Hàn xẻng lừa gạt trái tim đám thiếu nữ mơ mộng mà thôi, nhưng Lâm Phi Lộc vẫn khép lòng bàn tay, nhắm mắt lại, thành kính thì thầm nguyện vọng của mình.

Tuyết rơi là cảnh đẹp mùa đông cũng là tín hiệu báo mùa xuân sắp đến.

Năm mới đến, điều khiến Lâm Phi Lộc sốc nhất chính là việc Hoàng Hậu và Bệ Hạ bắt đầu tìm kiếm vị hôn phu cho Lâm Niệm Tri.

Tuy ở cổ đại nữ tử lập gia đình sớm, nhưng nhìn Lâm Niệm Tri mới 13 tuổi ngồi ngượng ngùng, bối rối lựa chọn những bức ảnh chân dung ứng cử viên phò mã do nội quan đưa lên, Lâm Phi Lộc vẫn cảm thấy có chút không thể chấp nhận được.

Cô dường như nhìn thấy tương lai của chính mình.

Thật là đáng sợ chết đi được.

Lâm Niệm Tri thấy vị Ngũ muội nhà mình ngẩn người như mất hồn thì cực kỳ không vui, bất mãn nói: "Tiểu Ngũ! Muội có thể nghiêm túc một chút được không?"

Lâm Phi Lộc: "Muội đang xem, đang xem mà. Trưởng tỷ, đây là ai vậy? Chàng ta có nốt ruồi ở khóe mắt nhìn rất gợi cảm và thu hút, lại có chút phong lưu."

Lâm Niệm Tri nhìn nhìn, đáp: "Đây là đích tử của nhà Lễ Bộ Thượng Thư, tên Đỗ Cảnh Như, hiện tại đang nhậm chức hiệu trưởng của Quốc Tử Giám. Muội vừa nói cái gì mà có chút phong lưu..."

Nàng ta từ nhỏ lớn lên trong thâm cung, đối với nam tử bên ngoài hiểu biết rất ít, chần chờ hỏi lại: "Ta nghe nói y học vấn uyên bác, tuổi trẻ đã vào Quốc Tử Giám, ắt có vài phần thực học."

Tất cả những tranh vẽ này đều là ứng viên được Lâm Đế và Hoàng Hậu đích thân lựa chọn, sau đó mới đưa đến cho trưởng công chúa.

Đế hậu đã thông qua tất nhiên không thể là dạng phàm phu tục tử.

Lâm Niệm Tri xem hết một lượt, cuối cùng hỏi: "Muội cảm thấy thế nào?"

Lâm Phi Lộc nhàn nhạt đáp: "...Cũng khá tốt."

Lâm Tri Niệm: "Ta cảm thấy tất cả đều không tồi." Nàng lẩm bẩm: "Sao không thể thu tất cả vào cung giống phụ hoàng nhỉ?"

Lâm Phi Lộc:???

Từ từ đã! Hoàng trưởng tỷ của cô vừa nói gì? Hoàng trưởng tỷ! Cái tư tưởng này của tỷ rất nguy hiểm nha.

Lâm Niệm Tri thấy tiểu muội trợn tròn hai mắt, bật cười, nhéo nhéo hai má mềm mại của tiểu muội: "Ta chỉ đùa thôi."

Việc chung thân đại sự đâu thể đùa được, Lâm Phi Lộc nghiêm túc nhìn Trưởng tỷ nói: "Hoàng trưởng tỷ hình mẫu lý tưởng của tỷ là gì?"

Lâm Niệm Tri hỏi: "Mẫu người lý tưởng là gì?"

Lâm Phi Lộc giải thích: "Đó là người phu quân lý tưởng trong mộng của tỷ, là người tỷ mong muốn được bầu bạn trọn đời. Đó là người thế nào? Tính cách? Ngoại hình? Gia cảnh? Quan điểm sống, tỷ chú trọng khía cạnh nào hơn?"

Lâm Niệm Tri nói ngay lập tức: "Đương nhiên là ngoại hình phải ưa nhìn."

Lâm Phi Lộc: Ồ hiểu, Lâm gia các người đều là kẻ trọng nhan sắc.

Lâm Niệm Tri suy tư nửa ngày, ngữ điệu dần ngượng ngùng: "Ta hi vọng phu quân tương lai là một quý nhân nho nhã, khiêm tốn, ôn hòa. Chàng có thể yêu ta, bảo hộ ta, luôn xem ta là người duy nhất, nâng niu ta trong lòng bàn tay như viên ngọc quý, sủng ái ta, che chở ta hết mực."

Lâm Phi Lộc gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, bới trong đống chân dung tranh của Hề Hành Cương quẳng sang một bên: "Vậy trước tiên loại thẳng cổ kẻ như Hề Hành Cương ra đã, hắn ta không xứng."

Lâm Niệm Tri gật đầu tán đồng.

Cuối cùng căn cứ theo yêu cầu của trưởng tỷ, chọn tới chọn lui người phù hợp với hình mẫu lý tưởng của nàng ấy, rốt cục có mỗi thiếu niên mắt điểm lệ chí - con trai Lễ Bộ Thượng thư - Đỗ Cảnh Thư là phù hợp.

Lâm Niệm Chi lật đi lật lại bức chân dung của chàng ta nhiều lần, cuối cùng đập bàn chốt đơn: "Chọn hắn đi."

Dứt lời nàng ta liền muốn gọi đám cung nhân đem chân dung đưa lại cho Lâm Đế.

Lâm Phi Lộc đột nhiên vươn tay, bắt lấy cổ tay nàng ta: "Chờ chút đã."

Lâm Niệm Tri tò mò nhìn tiểu muội.

Mặc dù Lâm Phi Lộc biết chính mình đang nói nhảm, nhưng vẫn không nhịn được rỉ tai trưởng tỷ nhỏ nhà mình: "Trưởng tỷ, tỷ chưa từng thấy hắn ta trực tiếp bao giờ, chỉ với một tấm chân dung đã định chuyện chung thân đại sự ư? Nếu như đến lúc gặp mặt, hắn ta thực tại không giống với trong tưởng tượng thì phải làm sao bây giờ?"

Đã quen lối sống tự do thoải mái, đặc biệt trong vấn đề yêu đương hay hôn nhân, cho nên không thể làm ngơ được.

Lâm Niệm Tri ngẩn người, nhưng lập tức cười rộ lên: "Từ xưa đến nay chính là như thế, chúng ta thân là công chúa, việc chung thân không chỉ đơn giản là cưới gả mà còn bao hàm cả yếu tố lợi ích chính trị, nhưng chúng ta là con cháu hoàng tộc, có quyền đưa ra lựa chọn. Còn những nữ tử trong dân gian ngay cả lựa chọn cũng không có cơ hội."

Một Lâm Niệm Tri luôn để ý chuyện vụn vặt, nhưng ở phương diện này lại vô cùng cởi mở, trưởng thành.

Có lẽ sau việc kia của Huệ Phi, trong một đêm nàng thành thục hơn rất nhiều.

Nàng nhìn Lâm Phi Lộc, hoàng muội này của nàng vẫn còn là một cô bé, mặt mày nhỏ nhắn, trong sáng ngây thơ, nàng ta cười dịu dàng, vỗ vỗ vai Lâm Phi Lộc trấn an: "Yên tâm đi, tốt xấu gì cũng là đích tử của Lễ Bộ Thượng Thư, sẽ không quá kém cỏi đâu."

Nàng ta dừng lại một chút, không biết đang nghĩ đến điều gì, đôi mắt đột nhiên sáng ngời: "Nếu như muội thật sự không yên tâm, chi bằng chúng ta đi xem thử một chút?"

Lâm Phi Lộc hỏi: "Có thể đi xem tận mắt sao?"

Lâm Niệm Tri nháy mắt: "Quang minh chính đại đương nhiên là không được. Nhưng chúng ta có thể đi xem trộm nha."

Đến nơi này lâu như vậy, nhưng Lâm Phi Lộc còn chưa bao giờ được ngắm nhìn thế giới bên ngoài cung cấm, nghe Lâm Niệm Tri nói như thế, lập tức động lòng.

Dân phong Đại Lâm tương đối phóng khoáng, những hạn chế đối với phụ nữ cũng không quá khắt khe như các ghi chép về thời đại xưa trong lịch sử của Trung Hoa. Từ việc nữ tử như Hề Quý Phi có thể ra trận gϊếŧ giặc mà đoán rằng sự phân biệt giữa nam nữ nơi đây không quá hà khắc.

Việc công chúa ra khỏi cung không phải là tội lớn khó tha thứ, nhưng cũng cần có sự đồng ý của Lâm Đế.

Vấn đề này thực ra lại dễ giải quyết, Lâm Phi Lộc nước mắt ngắn nước mắt dài, tha thiết ôm đùi hoàng đế kể lể rằng mình từ nhỏ đến giờ chưa từng ra khỏi hoàng cung, đó là điều tiếc nuối ra sao khi không thể tận mắt chứng kiến thế gian hòa bình thịnh thế, dân chúng giàu có ấm no nhờ sự trị vì sáng suốt, thông tuệ của phụ hoàng. Lâm Đế nghe xong long nhan vui vẻ lập tức gật đầu.

Đương nhiên để tránh những phiền toái không cần thiết, hai người sẽ lẳng lặng được hộ tống ra, không gióng trống khua chiêng. Lâm đế đích thân an bài hai vị thủ lĩnh cấm quân đi cùng, âm thầm bảo vệ thánh giá.

Lâm Phi Lộc chớp mắt đã thay một bộ y phục thường dân, hào hứng theo Lâm Niệm Tri ngồi xe ngựa, háo hức xuất cung.