Người Chơi Mạnh Nhất

Chương 27: Đại chiến hay tàn sát?



Trời sáng, trong vườn trúc đã tràn ngập những con gấu trúc béo ục ịch. Chúng đang cùng nhau tỉa tót những thân trúc rồi dùng bộ hàm cứng cáp của mình mà gặm nhấm.

Nhiều con gấu trúc còn khoa trương hơn, vừa nhai nhai lá trúc, vừa uống một ngụm nước được tích trữ trong thân cây.

Số lượng đến hơn 100 con, đều là nhờ thành quả điêu khắc không ngừng nghỉ của Minh.

Thiết Côn mang một cái ống tre đến đưa cho Minh.

“Anh Minh, tôi thật sự rất phục anh, giải cứu sư phụ xong, chúng tôi sẽ báo đáp anh tận tình.”

Minh cầm ống tre uống lấy một ngụm.

Dòng nước trong mát, thanh ngọt xoáy tròn cuộn xuống cuống họng của Minh khiến mọi mệt nhọc của hắn đều như tan biến.

“Cái này là gì vậy?”

“Là nước trúc đó anh.”

Minh thầm biết đây chắc chắn là bảo vật, nhưng hắn cũng không nên quá phận.

“Cảm ơn cậu nhé. Bây giờ hãy tập hợp mọi người chúng ta cùng đi cứu Lão Vân.”

“Được, chúng em nghe theo anh Minh.”



Thiết Côn đưa Minh cùng cả đoàn gấu trúc rời khỏi rừng Trúc. Hình như có một thứ cảm ứng kì diệu nào đó khiến cho những con gấu trúc, dù là lần đầu tới đây cũng đều biết đường. Còn Minh thì cố gắng ghi nhớ từng đoạn đường, nhưng qua vài ngã rẽ lại quên mất tiêu.

“Hương à, anh mệt quá, dìu anh xíu đi.”

“Dạ. Không phải vừa nãy anh đã khoẻ rồi sao. Cái tay, cái tay anh chạm ở đâu đó.”

“Đâu có, anh vô tình sượt qua mà thôi.”

“Hứ. Anh mà chạm vào một lần nữa là em chặt tay anh đó.”

“Rồi rồi, anh nhớ rồi, Thanh Hương cô nương.”

Đi hơn nửa giờ đồng hồ, họ đã đến được chỗ Trúc Trận, nơi mà Quang Vân mở trận đại khai sát hại vô số con Chồn Nanh Kiếm.

Xác chết qua một đêm vẫn chưa bị bốc mùi, cũng không có bất cứ con vật nào tới xơi múi. Dường như rừng trúc đã giữ độ tươi cho những cái xác be bét này.

Minh nhân cơ hội triệu hồi Momo. Momo chính là rất thích ăn thịt quái vật.

“Momo, ra ăn đi nào.”

Quát Quát!

Momo từ cổng không gian được triệu hồi ra, vỗ cánh bay lên phành phạch. Sau đó nó lao lại cái xác gần nhất mà tha hồ mổ, cắn.

Momo đã cao đến 1m52, nhưng không phải là cô gái hay mộng mơ. Nó là giống đực, với cơ chân và cơ bụng rắn chắc. Cái mỏm bén nhọn, ánh mắt đỏ chót như hung thần từ địa ngục.

Nhìn thấy Momo đang cấu xé những cái xác chồn, đám gấu trúc nuốt một ngụm nước bọt, im thin thít lướt qua.

Tuy vậy, nhưng rõ ràng là Minh cũng cảm thấy hơi tiếc cho Momo. Uy mãnh là thế, ngầu lòi là thế nhưng bản thân lại không mang một thuộc tính nào cả.

Trong khi Minh cho nó ăn biết bao nhiêu Ngọc Nguyên Tố, ngay cả lừa ba ba của hắn để đút ngọc cho nó ăn. Ấy vậy mà nó lại không có nguyên tố nào cả.

Nhưng dù gì cũng là sủng thú đầu tiên, nó lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Minh cũng không thể nào vứt bỏ nó được.

“Momo, ăn xong thì đến chỗ anh nhé.”

“Quát quát.” Momo gật gật đầu sau đó lại tiếp tục bữa ăn của mình.

Rời khỏi rừng trúc, Minh liền bắt gặp ngay những con Chồn Nanh kiếm đang lởn vởn xung quanh.

Đám gấu trúc mỗi con mỗi cái gậy trúc được khắc lên kí tự cổ, chúng xông lên đánh cho đám chồn không kịp trở tay.

Gậy trúc vốn đã khá cứng rắn, bấy giờ lại được điêu khắc lên kí tự cổ, càng khiến nó trở nên sắc bén.

Minh cũng thầm tấm tắc một câu. Nhớ lại lúc xem quyển sách kí tự cổ mà Thiết Côn đưa cho. Quyển sách khá dày, tức là kí tự triệu hồi chỉ là trang đầu tiên mà thôi, phía sau đó chắc chắn còn những kí tự cổ khác lợi hại hơn.

Đi một chặn dài, Minh và Hương không cần phải ra tay, đám Chồn Nanh Kiếm tự kéo đến rồi tự nạp mạng.

Dù cho mấy con Chồn tiến hoá xuất hiện nhưng cũng không thể chống chịu quá lâu. Tuy thực lực của một con chồn tiến hoá hơn hắn một con gấu trúc, nhưng bị hơn 100 con gấu trúc dí đánh thì không thể nào chịu nổi.

Tuy trên đỉnh dãy núi U Lĩnh có nhiều đường đi, nhưng một bên từ rừng trúc tiến đến hang chồn, và một bên từ hang chồn tiến đến rừng trúc, chắc chắn sẽ đụng độ nhau.

Mà lúc này, Chồn Vương cũng đang áp giải Quang Vân đi đến nơi dấu Bảo Vật Trúc.

Tin tức có một đám gấu trúc đánh đến nhà cũng đã được thông báo lại, Chồn Vương tức giận liền dẫn hết số lượng chồn trong hang ra ứng chiến.

Tổng cộng có đến gần 100 con chồn tiến hoá, và mấy trăm con Chồn Nanh Kiếm khác.

Hai bên giáp mặt nhau, Quang Vân thấy một đám Thiết Côn liền sửng sờ, hắn đánh giá một phen.

Thiết Côn vẫn còn đang học nghệ, không thể nào chỉ trong một ngày mà triệu hồi đồng tộc đến đây được. Vậy chắc chắc là một trong hai người kia.

Thấy số lượng đông áp đảo vậy, đám gấu trúc có hơi hoảng loạn. Nhưng nhìn Quang Vân người đầy thương tích đang đứng đằng kia thì ai nấy đều tăng đầy chiến ý.

Còn Minh và Hương thì lúc này lại bàn gì đó to nhỏ với nhau, dường như chẳng màn quan tâm đến đám chồn to lớn, đông đảo và mặt đầy hung dữ đằng kia.

Trong không khí tĩnh lặng đó, đúng ra là lúc Chồn Đại Vương thể hiện khí thế của mình qua lời nói, bằng những lời đe doạ thẩm thấu đến tận xương tuỷ.

Ấy vậy mà, hai con người kia lại xem thường nó, đang nói gì thế kia.

“Em thấy con chồn đằng kia không? Chắc là con chồn Boss nhỉ?”

“Trông nó không mạnh lắm nhỉ, chắc Momo với Lala hợp sức có thể đánh với nó một trận đó.”

“Ừ nhỉ, cũng đã đến lúc xem Momo với Lala biểu diễn tài nghệ rồi.”

Sau đó Minh gọi lớn Momo, bản năng linh cảm chủ tớ ứng nghiệm, Momo đang gặm nhấm mấy cái xác liền vội vỗ cánh bay đi.

“Loài người lại dám không để ta vào trong mắt. Được lắm, ta sẽ cắn nát từng bộ phận trên cơ thể chúng mày, sau đó lại băm vụn xương của tụi bây ra, và rồi còn…”

“Anh nhớ đừng có giết hết một lượt nha, biết đâu con boss này yếu nhớt thì còn mấy con khác cho Lala với Momo đánh nữa chứ.”

“Em nói đúng, vậy anh nên giết bao nhiêu nhỉ.”

Chồn Nanh Kiếm đại vương lửa giận đã dâng lên ngút trời. Ngay từ đầu đến bây giờ, dù nó có rống cổ đe doạ thì hai tên loài người này vẫn không quan tâm.

“Vậy thì, đi chết đi.”

Nói xong chồn đại vương phóng nhanh như chớp, vóng vuốt ở bàn tay như dài ra thêm một đoạn, cào mạnh vào Minh.

Đoạn Cân Trảo!

Cú đánh toàn lực của nó bình thường có thể cắt ngọt tảng đá cứng, ấy vậy mà Minh chỉ đưa bàn tay ra, năng lượng bóng tối phóng ra tầng tầng, dễ dàng chặn đòn.

Piu!

Chẳng có âm thanh gì ghê gớm xảy ra, nếu là người bình thường nhìn vô còn tưởng con chồn kia đang gãi ngứa cho đối phương. Tất cả mọi người, trừ Hương ra thì đều kinh ngạc vô cùng, đây là thứ gì sức mạnh cơ chứ.

Thực tế.

Chồn Nanh Kiếm giống như người chơi cấp 1.

Chồn Nanh Kiếm tiến hoá cũng chỉ giống như người chơi cấp 2 mà thôi.

Cho dù Chồn đại vương có là đầu đàn đi nữa, nó cũng chỉ tiến hoá có một bậc thì so với Minh là người chơi cấp 3, nó giống như một quả trứng sắt ném vào lò nung.

“Nó yếu thật em ạ.” Minh vừa đỡ đòn vừa nhìn Hương.

“Em cũng không ngờ đó. Nó còn chẳng có thuộc tính nguyên tố nào nữa cơ.”

Chồn đại vương thấy đòn công kích mạnh nhất của mình bị hoá giải dễ dàng liền thu thế lùi lại đề phòng. Mà lúc này tất cả con chồn đều ồ ạt tấn công.

Thanh Hương cắm thanh kiếm xuống đất, sau đó hai bức tường băng dần dần từ dưới mặt đất nhô lên, ngăn cản bước tiến của đám chồn tiến hoá.

Đám gấu trúc thì tiến đánh hai bên cánh trái phải, cũng chỉ là đám Chồn Nanh Kiếm chưa tiến hoá mà thôi.

Mấy con chồn tiến hoá dùng lực lượng của mình nhanh chóng phá vỡ bức tường băng. Nhưng lúc này Lala lại thổi một làn nước dồi dào về phía chúng.

Đám chồn ngậm trong nước, chúng tỏ ra khinh bỉ.

“Tưởng thế nào, các ngươi đang tắm cho chúng ta đó sao?”

“Ngươi nói gì vậy, khác nào tự nhận chúng ta hôi.”

“Ừ nhỉ, ngươi nói đúng.”

Lúc này Hương chỉ cười nhẹ một cái. Sau đó em ấy lại giữ chặt thanh kiếm, các hoa văn trên thanh kiếm phát sáng, ánh mắt của Hương cũng tỏ ra hàn băng lạnh toát.

Băng Vụ!

Thanh Hương nhanh chóng ngưng tụ ra 3 thiên thạch, chúng không ngừng xoay quanh nhau, gia tốc càng càng lớn khiến đám chồn linh cảm có điều gì đó không hay sắp xảy ra.

Em ấy đâm kiếm một cái về phía trước, 3 viên thiên thạch như cục tạ đứt dây lao nhanh vùn vụt.

Bùm!

Vũ nổ vốn đã có thể đóng băng mặt đất, nay lại được nước hỗ trợ, khiến uy lực càng thêm khủng khiếp.

Đám chồn lúc nãy còn ồn nào, bây giờ đã im im thin thít.

Chồn đại vương quay đầu lại thì cảm thấy không tin vào mắt mình, nếu như có thể nó muốn mình mất đi trí nhớ để quên đi cái cảnh tượng này đi.

“Em bảo không giết chúng mà?”

“Em lỡ tay…”

Chồn đại vương quay đầu lại, tự vấn bản thân.

Đây là thứ sức mạnh gì chứ? Đây là nguyên tố gì gì mà chúng nói hay sao? Sao chúng lại có được sức mạnh đó mà không phải ta? Chỉ lỡ tay đã có thể một mẻ giết sạch gần 100 huynh đệ của mình sao?

Lúc này Momo cũng đã bay đến, vừa tới nó đã phóng lực như bay, lao tới đâm vào Chồn đại vương.

Nhưng nó phản xạ nhanh chóng, giơ hai móng vuốt sắc nhọn ra đỡ lấy.

Bang!

Chồn đại vương lùi lại một đoạn.