Người Chơi Mạnh Nhất

Chương 31: Huyết Hoả Chi Tinh!



Vốn tính sống ở bên ngoài cho thoải mái, nhưng nhìn giá thuê khách sạn với việc ăn uống tốn kém quá, cho nên Minh quyết định làm khách của Hắc Hoả Bang.

Chỉ là mặt dày một xíu, hai người được miễn phí chỗ ở, cơm bưng nước rót, dại gì Minh không làm.

Mặc dù biết nhận của người ta một thứ gì đó, sau này có lẽ sẽ phải trả lại, nhưng Minh cũng không ngại mấy cái đó.

Bao ăn, bao ở vài ngày mà bắt người ta liều mạng thì là điều hết sức vô lý. Còn nếu như giúp họ đi thanh trừng mấy cái hầm ngục vừa phải thì có lợi chứ không hề có hại.

Sau 2 ngày tham quan khắp Hắc Hoả Bang, cuối cùng râu dài không dấu được dao cạo, Tô Vãn Thạch mời Minh và Hương đến nói chuyện riêng.

“Chú Thạch, cảm ơn chú mấy ngày qua đón tiếp tụi cháu nhiệt tình.”

“Haha, hai đứa đừng khách sáo. Hai đứa đường xá xa xôi, vượt qua dãy núi U Lĩnh cao ngút trời để đến đây. Trong thời tận thế này, mỗi một người đều là sức mạnh chống lại quái vật mà. Huống chi hai đứa mạnh mẽ như vậy, là hạt giống tốt đứng đầu chiến tuyến chống lại quái vật.”

“Chú đề cao tụi cháu quá rồi, thật ra chú mời chúng cháu đến đây là có chuyện muốn nhờ đúng không?”

Tô Vãn Thạch có chút ngạc nhiên.

“Xem ra cậu đã biết từ trước rồi nhỉ. Nhưng thực sự là tôi cũng có ý định mời hai người làm khách. Chỉ là sự việc lần này là tiện thể thôi.”

Minh thả người nằm trên ghế, mấy hôm nay gồng mình nghiêm túc diễn diễn thật là mệt mà. Đến khi ông chú Vãn Thạch này nói toẹt ra mới nhẹ nhỏm cả người.

“Chú có việc gì cứ nói đi. Cháu nói trước là lễ mà chú đãi cháu, cũng chỉ đủ để đưa ra yêu cầu thôi. Còn đồng ý hay không thì là ở chúng cháu.”

Tô Vãn Thạch nhìn Thanh Hương, xem phản ứng của em ấy thế nào. Nhưng em ấy chỉ cầm tách trà mật ong lên nhấm nháp mấy cái, ý đồ thể hiện rằng việc này mình không quan tâm.

“Rất thẳng thắng, ta rất thích. Vậy không vòng vo nữa. Đích thật là có chuyện muốn nhờ hai đứa đây.”

“Chú cứ nói đi.”

“Chắc hai đứa biết bang Thanh Lam và bang Chung Cực rồi chứ?”

“Vâng.”

“Hôm nay ta mới đi họp các bang hội, thống nhất rằng sẽ mở ra một cuộc thi cho lớp trẻ. Mỗi tổ đội sẽ có 50 người. Đội nào dành chiến thắng sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng.”

“Ồ cháu hiểu rồi. Nhưng hình như vẫn còn thiếu gì đó thì phải?”

“Thiếu gì cơ? Ta đã truyền đạt hết ý, hai đứa vẫn chưa hiểu rõ hay sao? Vậy ta nói lại lần nữa nhé?”

Tô Chúc Cơ đứng một bên khó chịu bèn lên tiếng.

“Ba à, anh ta đòi chia phần đó.”

Tô Vãn Thạch ngạc nhiên, sau đó nhìn mặt Minh đang uống vội chén trà mật ong tỏ vẻ không chối cãi nên bèn nở nụ cười.

“Ha ha ha, là ta thất trách rồi. Tất nhiên sẽ không thiếu phần của hai đứa. Phần thưởng cho giải nhất cuộc thi là Bảo Vật Hoả Huyết Chi Tinh.”

“Hoả Huyết Chi Tinh?”

Minh vừa nghe mà đã thấy phấn khích vô cùng.

“Đúng vậy, cách đây 7 ngày, ba bang chúng ta đã cùng nhau hợp tác tấn công địa bàn quái vật Hoả Diệm Lang. Cuối cùng thu thập được Bảo Vật Hoả Huyết Chi Tinh.”

Tô Vãn Thạch lại trầm ngâm nói tiếp.

“Thế nhưng Bảo Vật này chỉ phù hợp cho những người thuộc Hệ Hoả mà thôi. Vì thế đối với Bang Thanh Lam hay Bang Chung Cực thì bảo vật này xem như vô giá trị. Tuy nhiên họ cũng không vì thế mà chịu giao lại nó cho chúng ta, mặc dù ta đã ra giá rất cao. Cậu biết vì sao không?”

Minh cũng bắt đầu nhận thức sự nghiêm trọng của vụ việc. Mặc dù đây chỉ là một cuộc thi, nhưng chắc chắn tồn tại trong đó một âm mưu tiềm tàn.

“Phải chăng vì sợ khi bảo vật Hoả Huyết Chi Tinh này về tay Hắc Hoả Bang, sẽ làm cho thực lực bang phái được tăng cường, gây ảnh hưởng đến sự cân bằng của ba bang phái?”

“Công nhận cậu thật sự rất thông minh. Con bé này, con phải theo cậu Minh học hỏi đó.”

Tô Chúc Cơ bỉu môi, khoanh tay nhìn chỗ khác.

“Con cũng tự nghĩ ra được.”

"Thôi chú, con không dám nhận chỉ dạy cô ấy đâu.”

Chúc cơ nghe thấy liền nóng nảy.

“Ý anh là sao? Tôi có nói là muốn theo anh học hỏi đâu. Mà anh không dám là không dám cái gì?”

Tô Vãn Thạch vội cản con bé lại.

“Hai người thông cảm, con bé hơi nóng tính.”

Chúc Cơ tức giận bỏ đi, ra khỏi cửa còn đóng mạnh cửa lại một cái ầm.

Tô Vãn Thạch ngồi xuống, lắc đầu cười trừ, rồi uống một ngụm trà mật ong, nói tiếp.

“Khi xưa con bé cũng dịu dàng, đáng yêu lắm. Hàng xóm ai cũng yêu thương con bé, bạn bè ai cũng quý mến. Nhưng từ khi nó chứng kiến cảnh mẹ nó chết dưới tay quái vật thì nó trở nên nóng tính hơn. Thấy quái vật như là thấy kình địch một sống một còn.”

Minh và Hương nghe thấy ngỡ ngàng. Vốn tưởng rằng cô gái này được nuông chiều cho nên mới như vậy. Xem ra là trách nhầm cô ấy sao?

Hèn gì khi vừa thấy Momo là cô ấy liền không nói lí lẽ, một mực đòi đánh cho bằng được.

“Thôi không hoài niệm nữa. Chúng ta tiếp tục việc chính. Chú sẽ chia cho các cháu 3 phần hoả huyết, thế nào?”

“Chú à, cuộc thi lần này không phải là cuộc thi đơn thuần đâu. Rất có thể hai bang kia sẽ hợp lực lại để chèn ép bang của chú đó. Nguy hiểm trùng trùng như vậy chú nghĩ 3 phần đủ để tụi cháu liều mạng hay sao?”

“Thằng nhóc tinh quái này. Vậy 4 phần, dù gì người của chú cũng có đến 48 người, các cháu chỉ có 2 người thôi.”

Ông chú nổi lên uy áp, nhằm áp chế Minh.

Minh cũng không thua kém, miệng vẫn cười cười nhưng uy áp lại toả ra không kém cạnh.

“Vậy chú có nghĩ rằng 2 đứa cháu có thể chấp 48 người của chú không?”

“Vậy hai đứa chưa biết rồi. Bang của ta chính là võ học cổ truyền đó, cho nên thành viên trong bang mạnh hơn người cùng cấp là chuyện bình thường.”

“Ô hô, vậy chú không biết cháu đã thăng lên cấp 3 rồi hay sao?”

“Đùa hay giỡn đấy, ngay cả ta còn chưa được thăng cấp mà 2 đứa đã thăng cấp 3 hay sao?”

Minh lúc này ngập ngừng một chút. Không ngờ ông chú mà mình không thể đo lường được thực lực lại chưa đạt đến cấp 3. Chứng tỏ môn võ cổ truyền mà ông ta nói có hỗ trợ rất lớn cho sức mạnh chiến đấu.

“Chú không tin thì cháu cũng chịu. Cháu không đưa chú xem bảng trạng thái đâu. Nhưng cháu bổ sung thêm điều kiện, tụi cháu sẽ bảo vệ an toàn cho thành viên trong bang, đặc biệt là Chúc Cơ, thế nào? 5 phần chú nhé?”

“Thật biết trả treo, được rồi, nhưng với một điều kiện nữa, hai đứa phải giúp bang Hắc Hoả nếu hai bang kia trở mặt. Thế nào?”

“Được, quyết định như vậy đi.”

“Thằng nhóc này, chú thích.”

Rồi bỗng nhiên hai người nhìn nhau cười cười. Trong khi đó không ai hỏi ý kiến của Thanh Hương.

“Hai người đã hỏi ý kiến của cháu chưa?”

“….”

“….”

Minh và Vãn Thạch cùng lúc ôm đầu, nói cho lắm cuối cùng vẫn là chưa thuyết phục được Thanh Hương.

“Hương à, anh tưởng em không nói gì là đồng ý rồi chứ?”

Thanh Hương quay ngoắt giận dỗi. Minh cũng vòng ra trước mặt Hương, ngồi xuống nói.

“Vậy Thanh Hương của chúng ta làm sao mới chịu nè?”

Thanh Hương giơ số 1 lên, không nói gì thêm.

“Gì cơ, em muốn 1 phần hả? Trời ạ, 5 phần đó cho em 3 phần luôn, anh lấy 2 phần được không?”

Vãn Thạch cũng thấy lạ, một đứa hệ Băng, một đứa hệ Bóng Tối, vậy lấy Huyết Hoả Chi Tinh để làm gì. Tuy nhiên ông ta không nói ra, lỡ như nó đổi ý thì lại khổ.

“Em không lấy cái đó. Em chỉ cần 1 điều kiện. Anh sẽ nghe theo em 1 điều kiện.”

“Anh tưởng gì, vậy cho em 3 điều kiện luôn, nhé.”

Thanh Hương híp mắt cười, xém chút là nhảy vào ôm Minh, nhưng vì có ông chú tóc đỏ nên kiềm lại đôi chút.

“Vậy hứa nhé, anh nợ em 3 điều kiện đó. Khi nào dùng em sẽ nói.”

“Okeeeee”