Đến được đảo lớn, vừa tới Minh đã bắt gặp được vài cây Tầm Xuân. Thế nhưng Minh lại không thu thập lấy, mà thay vào đó là giết một đường vào sâu bên trong.
Như lời Chúc Cơ nói, nơi này có nhiều loài quái vật nhưng đáng chú ý nhất là Kim Mao Tê, với khung hình giống với tê giác, chỉ khác là nó thân màu vàng nhạt, và có một cái bờm kéo dài từ đỉnh đầu tới đuôi, ở trước mũi có một cái sừng màu bạch kim lấp lánh.
Nếu xét về sức mạnh, thì đám Kim Mao Tê này ngang với người có sức mạnh đạt cấp độ 2. Có một số con lớn xác còn mạnh hơn nữa. Cũng tức là nói, kích cỡ tỉ lệ thuận với sức mạnh.
Tuy nhiên cách chiến đấu của nó khá đơn giản, thấy mục tiêu là cứ đâm đầu vào mà húc. Một khi nó húc phải thì không nên chặn đòn mà thay vào đó là né tránh. Nếu chặn đòn, dù không bị đâm chết thì cũng bị trọng thương.
Vì vậy đoàn viễn chinh lần trước đến đây đã thử chặn đòn, kết quả bị đánh cho tan tác.
“Trọng Minh, nơi này đường hẹp, nếu bị đám Kim Mao Tê này tấn công, chắc chắn chúng ta sẽ bị hao tổn nặng.”
“Đòn tấn công của chúng có mạnh hơn cô không?”
“Hầu hết là không, nhưng nếu là con trưởng thành, chắc chắn có thể mạnh hơn thôi.”
“Nếu vậy thì được.”
“Được cái gì mà được chứ. Anh đang chê kỹ năng tôi yếu à?”
“Đây là tự cô nói đó nhé.” Minh cười cười nói.
“Anh, anh…” Chúc Cơ bực mình, rồi sau đó vì đại cục mà nuốt trôi cục tức.
Đoàn người vẫn dùng tốc độ nhanh nhất để sâu vào trong. Ngay cả đám Hoả Điểu cũng xuống đi bộ, bởi vì nếu bay lên bầu trời chắc chắn sẽ bị đám người kia phát hiện.
“Đội trưởng, đám Hoả Điểu bay đường dài đã đuối sức, chúng ta có nên dừng lại nghỉ ngơi một lúc không?”
Tên này tại sao lại không báo cáo nhỏ, mà lại hét lớn lên như vậy. Không phải là muốn kéo quái vật đến hay sao!
Chúc Cơ vội bạt vào đầu tên vừa nói lớn, quát lên.
“Cậu muốn quái vật kéo đến à?”
“Đại sư tỷ, em xin lỗi.”
Minh quay mặt lại lạnh lùng nói.
“Lần sau còn không có não như vậy nữa thì đừng trách tôi.”
Tên vừa rồi nghe thấy bèn giật thót tim, gục mặt xuống sợ hãi.
Sau đó để ổn định mọi người, Minh nói tiếp.
“Chúng ta phải nhanh lên, nếu không đám người kia kéo đến thì chỉ có bị tổn thất mà thôi.”
Một tên khác trong số đám người bỗng dưng phản bác.
“Sao họ phải đánh chúng ta? Không phải anh chỉ đang đoán già đoán non thôi sao?”
“Đúng, Ngô Kiên nói đúng. Lỡ như họ không muốn đánh chúng ta mà chỉ muốn thu thập nụ Tầm Xuân thì sao? Chả phải chúng ta vẫn thua ư?”
Minh không cũng không tiện giải thích thêm. Người không tin tưởng mình, không có kỉ luật, giữ lại cũng như không. Nhưng điều quan trọng là Chúc Cơ, hắn đã lỡ hứa với Vãn thạch phải bảo vệ cô ấy.
Mặc kệ những người khác đang nói qua nói lại. Minh chỉ đơn giản nhìn Chúc Cơ mà hỏi.
“Vậy cô tính thế nào?”
Chúc Cơ không ngần ngại mà đáp trả.
“Tôi tin anh.”
“Được, vậy chúng ta đi thôi.”
“Vậy còn bọn họ thì sao?”
“Tuỳ.”
Minh tiếp tục đi, Thanh Hương cũng lẽo đẽo theo sau. Sau đó Chúc Cơ cùng đám người Ngọc Vũ rời đi. Dù gì cũng là anh em trong môn phái Hắc Hoả Bang.
Còn những người còn đang phân vân kia chỉ là những người quen ở Hắc Hoả Bang mà thôi.
“Mẹ nó, nó tưởng nó ngon ấy. Chúng ta có dành được Hoả Huyết Chi Tinh, thì cũng có sử dụng được đâu.”
“Đúng vậy, tôi đến đây chỉ là vì tiền tưởng cao mà thôi. Nếu như không đạt được giải nhất thì cũng không được bao nhiêu đồng.”
“Vậy phải làm sao đây?”
"Ai muốn chết thì đi đi. Đoàn viễn chinh vào đó còn tổn thất nặng nề, có ngu tôi mới vào đó.”
“Anh nói đúng, chúng ta ở đây hái nụ tầm xuân, ít ra còn có chút thu hoạch mang về.”
“Thật là ý kiến hay. Có bọn nó dụ quái vật giúp chúng ta rồi. Tốt biết mấy.”
Vậy là một số người ở lại rìa đảo để thu thập nụ Tầm Xuân.
Đội của Minh chỉ còn lại 12 người. Gồm Minh Hương, và 10 người Hoả Hệ Hắc Hoả Bang. Cùng với 30 con Hoả Điểu nghe lệnh Ngọc Vũ đi theo.
“Họ đã bỏ cuộc rồi. Chúng ta có nên đi tiếp không?”
“Sao lại không, tuy nhiên bây giờ kế hoạch có chút thay đổi.”
“Kế hoạch khác?”
“Đúng vậy, nhưng lúc này phải lo đám Kim Mao Tê trước mặt đi đã.”
Òoooooo!
Mấy con Kim Mao Tê vừa thấy con người đã vội lấy đà lao lên. Chúng chỉa cái sừng bạch kim của mình về phía trước, bốn chân tăng tốc nhanh dần đều chạy tới tấn công.
"Dùng kỹ năng tầm xa chuẩn bị tấn công.” Chúc Cơ liền phản xạ ra lệnh.
“Rõ.”
Tuy nhiên lúc này Minh lại bình thản nói.
“Mọi người không cần hoảng, để hai chúng tôi lo.”
Thanh Hương rút kiếm, chạy đối diện với đấm Kim Mao Tê, khi áp sát liền dùng kỹ năng Ảnh Kiếm D. Thân thể linh hoạt, đường kiếm xuất chiêu nhanh tạo ra các ảo ảnh như thật, rồi mờ dần, rồi biến mất.
Vừa ảo diệu lại vừa hiệu quả vô cùng, mấy con Kim Mao Tê bị thủng rất nhiều chỗ, theo quán tính chạy tới một đoạn rồi ngã xuống.
Có đến 7 con Kim Mao Tê, tuy nhiên qua đòn tấn công vừa rồi chỉ còn xót lại 1 con Kim Mao Tê chạy tới chỗ Minh.
Nhưng Minh còn chưa kịp ra tay, Chúc Cơ đã xông lên đấm một cái ngay sườn, con Kim Mao bay ngang va vào cành cây khiến nó đổ rạp xuống đất. Tại vị trí đấm còn tàn lửa cháy vài giây mới tắt.
Đám Ngọc Vũ bất ngờ không thôi. Nữ Thần mới này lại mạnh khủng khiếp như vậy.
Chúc Cơ lúc này cảm thán trong lòng một câu. Vũ khí của cô ấy là kiếm sao? Vậy mà lần trước đánh với mình chỉ dùng tay không. Lúc này Chúc Cơ trong lòng lại có lòng tin mãnh liệt, hai người này sẽ giúp cho Hắc Hoả Bang chiến thắng.
Thanh Hương mặc dù giết xong 6 con Kim Mao Tê nhưng gương mặt lại có chút khó chịu. Em ấy đút kiếm vào vỏ rồi lại chỗ Minh làm nũng.
“Anh, em chỉ giết được có 6 con. Xém một chút nữa là giết luôn con kia rồi.”
Đám Ngọc Vũ nghe thấy như rằng tai mình có phải bị hỏng hay không?
Một chiêu liền kích sát 6 con Kim Mao Tê, vậy còn không chịu nữa.
Đội Trưởng, anh hãy nói rằng cô ấy đã mạnh lắm rồi đi. Lúc này chúng tôi sẽ chấp nhận được việc cẩu lương của hai người.
Thế nhưng Minh chỉ đáp trả một cách thản nhiên, còn có chút trách móc.
“Tại em không hay luyện kỹ năng này chi. Chăm luyện vào là được.”
“Dạ, biết vậy em dùng Băng Vụ, chỉ 1 phát thôi là chúng nó hoá đá hết.”
“Không nên, em mà gây ra động tĩnh lớn là thu hút thêm nhiều quái vật đấy.”
“Dạ.”
Chúng tôi đang nghe kịch bản gì đây? Đó mới chỉ là chiêu yếu nhất của Nữ Thần thôi sao?
Ông trời ơi! Công bằng ơi!
"Ở đó mà than vãn, mọi người mau đi thu thập sừng Kim Mao Tê đi.”
“Vâng, đại sư tỷ.”
Sau đó, mọi người cứ tiếp tục tiến càng sâu vào trong rừng, sau đó mất tăm mất tích.