Người Chốn Xưa

Chương 14: 14




Edit: Ryal
Ngay cái khoảnh khắc giọng Lương Hiệt vang lên, Uông Sở Lương còn tưởng mình bị ảo giác.

Nhưng đến khi quay đầu nhìn thấy bóng người nơi ngưỡng cửa, y sặc.
Y sặc đến nỗi nước chảy ra từ cả mũi và miệng, ướt đẫm quần áo lẫn mặt đất.
Thế là hình tượng Uông Sở Lương tốn công duy trì đã ầm ầm sụp đổ – cực kì thiếu tao nhã, cực kì mất mặt.
Lương Hiệt không định dọa y mà cũng không cố ý nghe lén.

Chỉ là ban nãy hắn thấy sai sai, đến khi ra tận xe mới biết sai sai chỗ nào – cốc nước của Uông Sở Lương vẫn còn được đặt trên giá.
Bình thường y rất kĩ tính, đồ dùng cá nhân được sắp xếp gọn gàng, không bao giờ đặt lung tung.
Nếu Uông Sở Lương đi công tác thật thì nửa cốc nước ấy không nên xuất hiện ở tầng một mới đúng.

Dù có quên dọn, y cũng sẽ gọi điện cho sư huynh nhờ cất giúp.
Khi ngộ ra điều ấy, Lương Hiệt lập tức nhét Kha Địch vào một cái xe taxi ven đường, nhân lúc cậu ta chưa hoàn hồn mà báo địa chỉ khách sạn cho tài xế rồi chuồn luôn.
Uông Sở Lương đang chơi hắn.
Đột nhiên Lương Hiệt hiểu ra tất cả.
Chẳng trách, người khôn khéo lại có cả mớ nguyên tắc cầu kì như Uông Sở Lương sao có thể hi sinh nhan sắc cho lão yêu râu xanh để đổi lấy chút "tài nguyên" mà y chẳng thèm để ý được.
Lương Hiệt đã ở bên Uông Sở Lương lâu đến vậy rồi, đúng là hắn nghĩ mình không hiểu nổi người ta, hệt như khi ngó vào một cái hang đen như mực vậy.
Nhưng hắn xây dựng cho Uông Sở Lương một thiết lập rất hoàn chỉnh trong đầu, và trùng hợp là từ đầu đến cuối y cũng đi theo thiết lập ấy.

Lương Hiệt nói: "Anh từ từ thôi!".
Hắn nhanh chân bước vào, móc khăn tay ra đưa cho Uông Sở Lương vẫn còn đang ho sù sụ.
Cả mặt lẫn cổ y đều đỏ bừng, thở không nổi, nghẹn sắp chết.
Y nhìn Lương Hiệt mà như nhìn quỷ – con quỷ tới đòi mạng.
Lương Hiệt sầm mặt vỗ vỗ lưng thuận khí cho y, còn sư huynh ôm ấm trà mới pha đứng xem kịch.
Uông Sở Lương đuối lí nên chẳng dám nhìn Lương Hiệt, y không biết tại sao hắn đột nhiên quay lại, cũng không biết thằng nhóc ấy đã nghe được mấy câu trong số những gì mình nói với sư huynh.
Lương Hiệt hỏi: "Lên tầng nói chuyện nhé?".
Uông Sở Lương mãi mới bớt ho được, nghe vậy lại không thở nổi, suýt chết.
Y bình tĩnh lại, ra vẻ như mọi ngày.
"Còn Kha Địch thì sao?".
"Đi rồi".

Lương Hiệt đáp.

"Không đuổi cậu ta đi thì em về đây bắt anh kiểu gì?".
Uông Sở Lương liếc sư huynh qua khóe mắt.
Sư huynh nhanh miệng: "Không liên quan đến anh, anh không nói gì cho cậu ấy biết hết".
Anh không biết nói dối nên cứ giả câm lúc Lương Hiệt và Kha Địch dắt nhau đến cho đỡ lộ, chỉ đến khi hai người kia muốn thanh toán mới mở miệng.
Sư huynh ngoan ngoãn nghe lời, một cái bình hoa nhỏ mà hét giá tận gấp đôi.
"Anh đừng nhìn người ta nữa".

Lương Hiệt nhéo eo Uông Sở Lương.

"Giải thích cho em nghe đi".
"Tôi thì giải thích cái gì?".

Uông Sở Lương trốn sang bên cạnh, cúi đầu dùng giấy lau quần áo ướt.

"Đêm nay em không đi hầu Kha Địch à?".
"Em mà hầu cậu ta chẳng lẽ anh không treo cổ?".
Uông Sở Lương xì một tiếng, trợn mắt.
Lương Hiệt cười: "Ừ, anh không treo cổ, anh treo cổ em được chưa".
Hắn bước tới ôm eo Uông Sở Lương: "Đi nào, chuyện riêng thì lên tầng đóng cửa bảo nhau, để sư huynh anh nhìn thì người ta ngượng".
Sư huynh muốn nói mình không ngượng tí nào, xem kịch vui lắm.
Nhưng Uông Sở Lương thì có ngượng.


Y đập bay tay Lương Hiệt, liếc thoáng qua sư huynh, rồi cất bước lên tầng.
Suốt khoảng thời gian sau đó, trái tim y vẫn cứ thấp thỏm – y vẫn chưa biết mình nên giải thích với người kia thế nào, cái kiểu đùa trẻ con này chẳng khác cách đối xử với người tình là bao.
Uông Sở Lương hơi lo.
Nhưng cũng may Lương Hiệt không vội bắt y giải thích.

Vừa đặt chân vào gian nhà kho nhỏ của riêng mình, Uông Sở Lương đã bị người ta đè lên tường mà hôn.
Lương Hiệt siết eo Uông Sở Lương, ấn mạnh y vào ngực.
Uông Sở Lương cảm giác được rất rõ: người kia cứng rồi, thầm chửi tục một câu trong lòng.
Lương Hiệt không rõ mình đang nghĩ gì, bởi thực ra trong lúc lên tầng hắn đã tự tìm được cho Uông Sở Lương một lí do rất hợp lí – y ghen.
Đây là lần đầu Lương Hiệt chính thức thấy Uông Sở Lương ghen.

Trước giờ y vẫn nghiêm túc nói họ chỉ coi nhau là thế thân, ở bên nhau để giải tỏa dục vọng khó nén; nhưng giờ Uông Sở Lương động lòng rồi, Lương Hiệt thấy nửa trống rỗng nửa đắc ý.
Lương Hiệt thấy trống rỗng vì không biết phải làm sao, trái tim hắn còn đang cất giấu một bóng hình khác kia mà.
Lương Hiệt thấy đắc ý, vì hắn luôn hoài nghi sức quyến rũ của chính mình trước mặt Uông Sở Lương.

Giờ biết người kia đã động lòng rồi, cảm giác thỏa mãn vì hư vinh dâng lên, chinh phục được bạn tình thì phải quyến rũ tới mức nào cơ chứ!
Nụ hôn của Lương Hiệt khiến cả người Uông Sở Lương mềm oặt, nhưng y vẫn cau mày.
Y ngửi thấy rất rõ mùi hương trên người Lương Hiệt, và nó chẳng thuộc về cả y lẫn hắn.

Cái mùi nước hoa dâm đãng ấy khiến Uông Sở Lương váng cả đầu.
Lương Hiệt hỏi: "Anh đã biết hậu quả khi đùa giỡn em chưa?".
Uông Sở Lương đã cởi thắt lưng hắn, tay thò vào, sờ soạng thằng em cách lớp vải quần lót.
"Cau mày gì đấy?".


Hắn lại hỏi.

"Em bị chơi một vố mà còn chưa giận này!".
"Trên người em có mùi hồ ly dâm".

Uông Sở Lương bực bội đáp.

"Tôi bị ảnh hưởng".
Lương Hiệt sửng sốt, rồi cười.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy một Uông Sở Lương như thế – biết giận dỗi, chứ không phải con cừu non nớt bảo gì cũng nghe.
"Thế thì cởi hết ra cho em đi".

Lương Hiệt nói.

"Anh ghét mùi dâm thì dùng mùi của anh mà thay thế".
Hắn bóp mông Uông Sở Lương.

"Để em chịch anh một lần đã, rồi tính sổ chuyện tình cảm sau!"..