Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi

Chương 109: C109



Người đàn ông đột ngột gọi, huyết ảnh vốn dĩ đang run rẩy đau đớn liền ngẩng đầu lên theo phản xạ, khuôn mặt đầy máu không có ngũ quan, rất quỷ dị, dữ tợn và đáng sợ, đâu còn nhìn ra vẻ đẹp tú lệ khi khoác lớp da người.

"Sở Ý, cô cũng cho rằng, bản thân chính là Phong Sở Ý sao?"

Bàn tay người đàn ông ấn vào vị trí đầu của huyết ảnh: "Cô cho rằng, Phong Sở Ý, thật sự còn tồn tại ư?"

Tử vong đang uy hiếp ở trên đỉnh đầu: "Cô đã quên mất, từ lúc sinh ra là được cấu thành từ gì sao? Cô đã quên, là ai đã hại cô trở thành dáng vẻ này sao? Da người của cô, bị hắn hủy hoại, chỉ có thể trở thành hình dạng như vầy để tồn tại, cô không hận sao?"

Đáp án người đàn ông muốn chỉ có một.

Cô ta khẽ gật đầu, lại lắc lắc đầu, giọng nói khàn khàn giống như dao nhỏ mài lên mảnh thủy tinh vỡ, rất chói tai: "Tôi."

"Anh cả là, của Sở Ý."

"Của tôi"

"Của Sở Ý"

Giống như một con búp bê máy móc lặp đi lặp lại, sau đó, trên khuôn mặt không có ngũ quan, cái miệng đáng sợ có thể cắn nuốt âm hồn lại mấp máy lộ ra, sau đó là một tiếng cười quỷ dị: "Anh cả, của Sở Ý!"

Dù người đã chết, cũng là của Sở Ý.

Không thể, cho người khác.

Ai cướp bảo bối của Sở Ý, đều phải chết!


Người đàn ông buông bàn tay đang ấn lên đầu của huyết ảnh, nhìn huyết ảnh đang đắm chìm trong thế giới của mình, đột nhiên gọi:

"Tiểu Yêu."

"Chủ nhân."

Người phụ nữ quyến rũ xuất hiện từ hư không.

"Ngươi nói xem, những thứ không có trái tim, chỉ là đồ nhân tạo, thật sự cũng có tình cảm sao?"

"Chủ nhân, Tiểu Yêu không biết."

Tiểu Yêu dường như không nhìn thấy huyết ảnh vẫn đang lẩm bẩm.

"Vậy cô có muốn biết không?"

"Tiểu Yêu làm mọi việc theo lệnh của chủ nhân."

"Tôi đột nhiên, rất muốn biết."

Vẻ mặt người đàn ông hơi buồn, cũng có vẻ khó lường, trong khoảnh khắc tiếp theo, trong phòng vang lên tiếng thét thảm thiết.

"Vật nhỏ đáng yêu do tôi tạo ra, tôi cho cô một cơ hội, bắt lấy đồ vật cô thích, để tôi xem, thứ không có tim, tạo hóa tồi tệ nhất, có đủ tư cách để có được hạnh phúc không."

Phía trên huyết ảnh, xương cốt đang hình thành kết cấu, bỏ thêm vào máu thịt, từng mảnh da trắng bạch được sinh ra từng chút một, trở thành mỹ nhân sắc nước hương trời, mắt vừa đảo, bàn tay giơ lên, khoảnh khắc ấy tựa thôi miên lấy đi trái tim người ta.

Người phụ nữ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm da thịt mới sinh ra với biểu cảm mờ mịt.

Mà đối diện cô ta, là một người đàn ông đang cười ôn hòa và Tiểu Yêu đã trở thành người máu.

"Đi thôi, hắn không nhận ra cô, hắn có thể, thật sự sẽ trở thành của cô."

"Trở thành của tôi."

Khóe môi đẹp phác họa ra một vòng cung mị hoặc, trong con mắt, là chấp niệm gần như điên cuồng:

"Anh cả là của tôi, anh ấy chỉ có thể là của tôi!"

"Đúng vậy, mà đừng quên, tấm da người này, cần chất dinh dưỡng, cẩn thận, đừng để bị những đạo sĩ rút gân lột da luyện thành đan dược trước khi gặp được người cô thương."

Trong tiếng cười lanh lảnh của người đàn ông chứa đựng sát ý lạnh lẽo.

Trong phòng chỉ còn người đàn ông cười vô tri cùng Tiểu Yêu có bộ dáng thê thảm.


Ánh nến bị dập tắt, trong mắt người đó ánh lên sự điên cuồng: "Tiểu Yêu."

"Có thuộc hạ."

"Cô theo tôi đã được bao lâu?"

"Một trăm hai mươi bảy năm, ba tháng mười ngày."

Không chút do dự, giọng nữ khàn khàn báo cáo một mốc thời gian quá cụ thể và quá mức dụng tâm.

Dụng tâm làm đáy lòng anh ta đau và hận, Một trăm hai mươi bảy năm, ba tháng mười ngày, vào ngày đó, anh ta đích thân giết người phụ nữ phản bội mình, anh ta làm cô ta chết không nhắm mắt và sẽ không để con cô ta sống tốt, đứa trẻ đó, thứ nghiệt chủng đó, đích thân anh sẽ ném nó vào lò luyện đan, thực sự, thực sự muốn trải nghiệm thêm lần nữa.

"Cô hận tôi không?"

"Nếu năm đó không có chủ nhân, Tiểu Yêu đã sớm hồn phi phách tán, bây giờ đừng nói là một mảnh da, cho dù là mạng của Tiểu Yêu, chỉ cần chủ tử mở lời, Tiểu Yêu cũng sẽ dâng lên!"

Đây không phải là vuốt mông ngựa(*) mà là chấp niệm sâu sắc cùng tình cảm chân thành nhất trong lòng cô ta.

(*)nịnh nọt

Không phải người, ha ha, ai nói, không phải người là không có tình cảm?

Người đàn ông cười, khóe mắt có nước mắt chảy ra: Ngữ Yên, Ngữ Yên, Phong Ngữ yên, năm đó em đối xử với tôi như vậy, có nghĩ đến ngày sau, tôi đối xử với con em như thế nào không?

Trái tim được tạo thành từ những tinh thể băng màu máu có nước mắt được người đàn ông nắm trong tay, trong khoảnh khắc ấy, giữa mái tóc đen của người đàn ông, có ít màu tuyết hiện lên, rồi một âm nguyên thuần khiết trong trái tim tinh thể máu theo ngón tay tiến vào kinh mạch người đàn ông, chỗ màu tuyết ấy lại trở về màu đen.

- -

Phong Sở Mạc đột nhiên quay đầu lại, chỉ mong thấy ánh trăng tròn nhưng nửa ánh trăng đã bị một góc tòa nhà cao tầng che khuất, ánh trăng mờ ảo, ở trong mắt anh, như nhiễm một ít sắc máu, màu máu là điềm gỡ, anh nheo nheo mắt, âm khí trong cơ thể dâng trào không chịu sự khống chế.


Hung bạo nổi dậy trong lòng và con mắt, không biết khi nào cũng dần dần nhiễm sắc đỏ từ ánh trăng.

"Meo."

Tiểu Hắc xù lông nhảy ra xa, ngay sau đó, một luồng âm khí cực thuần khiết tại đầu ngón tay Phong Sở Mạc chợt điểm vào giữa trán chính anh, luồng khí lạnh lẽo nhập vào, cùng với đau đớn như mài xương cốt, Phong Sở Mạc thở nặng nề, mở mắt ra, màu máu trong mắt nhạt dần, rồi trở lại tối tăm.

Anh ấn tay lên ngực, lại tái phát, trước kia, anh cũng từng phát tác như thế, có điều, khi đó ở phủ nhà học Phong, âm hồn, xác chết và oán khí có khắp nơi, từ khi rời khỏi đó anh chưa từng tái phát lại, sao giờ lại thế!

Miêu Linh nơm nớp lo sợ, nhìn đồng tử đại ca nhà mình khôi phục lại màu đen, nó cảm thấy mắt đỏ vừa rồi là nguy hiểm, rất nguy hiểm, dù đã chuyển từ đỏ sang đen nhưng nhất thời nó vẫn không dám đến gần.

Anh có thể khống chế, chỉ là việc ngoài ý muốn, Phong Sở Mạc tự nói với chính mình, anh đã có thể nhìn thấy ngôi nhà nơi Diệp Vi Vi sống, không biết đó có phải là ảo ảnh hay không và anh thấy được ánh lửa.

Rất ấm, rất ấm áp, cho nên, anh có thể khống chế những cảm xúc đó, sẽ không sao, Phong Sở Mạc liên tục tự nhủ, lặp đi lặp lại, rồi chính mình, thật sự tin, qua rất lâu mới nói: "Tiểu Hắc."

Ánh mắt Phong Sở Mạc có vẻ khó lường, anh giơ ngón tay về phía Miêu Linh đứng cách mình vài bước, không dám đến gần.

Miêu Linh quan sát Phong Sở Mạc thêm vài giây, sau đó, nhảy lên, rơi vào vòng tay của anh, khóe môi người đàn ông kéo lên nụ cười nhợt nhạt:

"Vừa rồi chỉ là bệnh cũ tái phát."

Gạt người, à không, gạt mèo, vừa rồi rõ ràng là không ổn, thậm chí còn tệ hơn lúc nó hóa thành oán linh.

"Sau này, sẽ không như thế nữa."

Anh có thể khống chế được, anh vẫn muốn, ở bên cạnh cô thật lâu, trong mắt anh có ánh sáng hy vọng và hứa hẹn vụt qua.