Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi

Chương 135: C135



Rõ ràng Chu Hàm Ngọc có dung mạo tà mị, nhưng, sau khi thay đổi vẻ mặt thì mọi người liền thấy hình ảnh thiếu niên luyến ái sư phụ mà không dám nói, khoảnh khắc kiếm giao kiếm, mắt chạm mắt, Triệu Minh không khỏi ngơ ngẩn và ngượng ngùng trước ánh mắt của Chu Hàm Ngọc, dù trên mặt cô ta vẫn duy trì vẻ lạnh lùng như thường lệ, nhưng liếc mắt có thể nhận ra khác với cảm tình quá mức phóng đại như vừa rồi.

Một đoạn diễn văn thao võ lược, Chu Hàm Ngọc diễn vô cùng điêu luyện, kéo Triệu Minh cũng vào trạng thái.

"Xem hiểu chưa?"

Mọi người vẫn chưa hoàn hồn, Chu Hàm Ngọc đột nhiên cách xa Triệu Minh vài bước, không còn nhìn Triệu Minh đầy tình ý, xoay người, ném kiếm cho Hà Trí Duy, hỏi Hà Trí Duy bên kia còn chưa hoàn hồn, đợi đối phương gật đầu, anh ta mới cười và rời khỏi khung máy quay.

"Không hổ là ảnh đế Chu, cảnh diễn vừa rồi thật sự rất sinh động."

"Người ta là ảnh đế đó."

Các nhân viên công tác vây xung quanh không khỏi cảm thán.


Diệp Vi Vi thấy cảnh diễn kia thì cười, càng có cảm tình với thần tượng, không ngờ anh ta lại nhiệt tình như vậy.

Chu Hàm Ngọc vừa hay bắt gặp ánh mắt của cô, anh ta nheo nheo đôi mắt cười.

Sau khi được chỉ dẫn từ Chu Hàm Ngọc, lại diễn thêm một lần nữa, đoạn diễn bị vấp được thông qua, trong khoảnh khắc đó, không chỉ Triệu Minh và Hà Trí Duy và tất cả những người có mặt tại đây đều thở phào nhẹ nhõm, thật sự là, đạo diễn sắp nổi nóng đó, nên ai mà không cảm thấy bất an chứ.

Người duy nhất căng thẳng chính là Diệp Vi Vi, vì tiếp theo cô phải lên sàn rồi.

"Không có vấn đề gì chứ?"

Đạo diễn Tề nhìn nhân viên công tác giúp Diệp Vi Vi cột chặt dây thép lên người, mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, nhưng anh ta vẫn hỏi, trên mặt vẫn có chút đen là do vừa bị Triệu Minh và Hà Trí Duy chọc tức, đến giờ vẫn chưa hết.

".. Không vấn đề."

Diệp Vi Vi không sợ hãi và căng thẳng sao? Không hề. Cô đương nhiên sợ và căng thẳng chứ, nhưng trong cô đang kiềm nén nó ở trong lòng, vừa rồi, lúc ở trong phòng trang điểm, có vài cô gái chế giễu cô, nói là vào là nhờ quy tắc ngầm, cô cũng biết mình vào đây là do may mắn, nên không muốn sau khi mình vào rồi mà vẫn phải dựa vào may mắn.

Lông mày Chu Hàm Ngọc cong cong, anh ta vui sướng khi nhìn Diệp Vi Vi gặp họa, tuy không thấy rõ ràng nhưng cô hiện tại chắc chắn đang sợ.

Nữ tử mặc y phục màu lục bay bay từ trên trời giáng xuống, Chu Hàm Ngọc vốn dĩ nghĩ sẽ thấy một người tứ chi cứng đờ, mặt tái nhợt, nhưng không, anh ta nhìn thấy lại là một yêu nữ bình tĩnh thong dong, dáng vẻ duyên dáng.


Diệp Vi Vi biết bây giờ mình nên biểu lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ, yêu sâu sắc đối với thiếu niên đứng trong rừng đang ngửa đầu nhìn mình, nhưng, kỹ năng diễn xuất của cô chưa chắc đã tốt hơn Triệu Minh, người vừa bị đạo diễn Tề mắng, thậm chí do không có nhiều kinh nghiệm, có lẽ còn tệ hơn, Diệp Vi Vi chỉ có thể tự nhủ trong lòng là mình yêu chàng thiếu niên đó, yêu sâu sắc mà không dám nói ra.

Tự nhủ sẽ thành công, trong lúc thất thần, trong đầu cô hiện lên một bóng dáng mơ hồ, vừa hay trong khoảnh khắc đó, thiếu niên kia ngửa đầu lên, khuôn mặt ấy hóa thành mặt của người khác.

Quạt gió thổi bay tóc và vạt áo, tóc dài phấp phới, nữ tử với cổ trắng như tuyết, mặt mày sáng sủa động lòng người, còn đôi mắt ấy có vẻ quyến luyến mờ nhạt, tất cả đều dành cho thiếu niên đang chán nản kia. Điều này làm người xem đau lòng, trái tim như say, muốn trở thành thiếu niên đó.

Trường kiếm tuốt ra khỏi vỏ, đuổi sao chém trăng, thân kiếm lóe sáng, phản chiếu đôi mắt thâm tình.

Chu Hàm Ngọc ấn tay lên tay vịn ghế, bất động qua hồi lâu, đột nhiên, cảm thấy vị trí trái tim đau, như bị đụng trúng, anh ta thấy trong đôi mắt kia hình như chứa một người nào đó, vị trí anh ta ngồi vừa hay là đối diện với cô. Chu Hàm Ngọc vốn dĩ muốn thấy bộ dáng chật vật của Diệp Vi Vi nhưng không thành công.

Trong mắt Diệp Vi Vi vẫn giữ nguyên luyến ái và ngưỡng mộ sâu sắc, chỉ là, khuôn mặt mình nhất thời thấy đó đã nhanh chóng tan biến, hóa lại thành khuôn mặt tuấn tú tựa nắng mai của Hà Trí Duy, dù tự nhủ phải diễn thâm tình nhưng trong cơn đau khác thường vẫn làm người ta phải tỉnh táo.

Khoảnh khắc lúc đáp xuống, cảm giác đầu tiên cô nhận được là tay chân đau nhức, nhưng vẫn chịu đựng được, thậm chí cô còn nhảy từ trên cao xuống, dù có hơi sợ độ cao, cô vẫn chịu đựng được, sức chịu đựng của cô tốt và sức khỏe cũng tốt. Truyện up nhanh nhất tại dembuonvn

Nhưng không biết vì sao, Diệp Vi Vi lại cảm thấy chỗ bụng đau bất thường, có một sợi dây quấn quanh bụng, rất chặt, trói chặt bụng, có lẽ vì thế nên mới đau, tựa như bị dao nhỏ cứa vào vậy, còn lồ ng ngực căng cứng, thở không nổi, cảm giác buồn nôn muốn phun ra.


Tất cả những cảm giác này đồng thời dâng lên làm Diệp Vi Vi không thể chịu nổi, nhưng, dù có chịu không nổi thì cô cũng cố chịu đựng.

Trong mắt Diệp Vi Vi là tình cảm sâu nặng bất biến.

Đèn giữa sân đã được bật lên, màu đen trên mặt của đạo diễn Tề đã hoàn toàn rút đi mất, trong mắt là ý cười, đích thân điều khiển máy quay, vừa chỉ huy người bên cạnh để ý hướng gió, hướng lá rụng và điểm quay quan trọng, đặc biệt là hai mắt của Diệp Vi Vi, đạo diễn Tề cảm thấy đó là điểm tinh túy nhất.

Cảnh giữa Diệp Vi Vi và Hà Trí Duy chỉ cần một lần là qua, trọng tâm cảnh này nằm ở cô, mà cô đã phát huy tốt vượt xa tưởng tượng.

Mà điều này làm Triệu Minh ở bên cạnh có sắc mặt khó coi, vì một Diệp Vi Vi chưa có danh tiếng nào lại biến cô ta thành nền.

Edit: Alissa