Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi

Chương 38: Đói bụng là cái quỷ gì?



Môi của cô gái là cái loại môi hơi dày, có thịt, nở nang, no đủ, lúc cô ngủ, có lẽ là do thói quen, nên môi cô hơi hơi nhếch lên, làm cho người ta rất có một loại ham muốn muốn cắn nó một ngụm.

Mắt mèo của Phong Sở Mạc chăm chú nhìn đôi môi ướt át kia một hồi lâu, sau đó, môi của anh cũng nhếch lên, từ từ, chậm rãi di chuyển về hướng mục tiêu.

Hai cái móng vuốt của Miêu Linh bưng kín vị trí hai mắt của của chính nó, thế nhưng, cái khe hở rộng mở tùy tiện kia, lại có vẻ tràn đầy ý thúc giục, ý là mau lên đi!

"Ục ục"

"Ục ục"

Tiếng vang quỷ dị truyền ra, xuyên thấu bầu không khí vốn đang ái muội với bong bóng màu hồng phấn bay bay, đã trở thành tiêu điểm của sáng sớm hôm nay.

" m thanh gì vậy!"

Diệp Vi Vi bị dọa ra kinh nghiệm, đôi mắt còn chưa mở ra, mà tay đã nắm lấy dao nhỏ và bùa hộ mệnh đặt dưới gối rồi, thân mình của lập tức bật lên.

"Ư!"

Một tiếng kêu rên vang lên, Diệp Vi Vi bưng kín môi, đau đến nhe răng nhếch miệng: "Tiểu Hắc, lại là mày!"

Bộ dáng hiện giờ của Diệp Vi Vi đã hoàn toàn phá hủy hình tượng người đẹp đang ngủ say chờ đợi người khác đánh thức trong trí tưởng tượng của Phong Sở Mạc.

Phong Sở Mạc cũng bất chấp việc để Diệp Vi Vi bảo trì hình tượng, bởi vì anh cảm thấy, hình tượng hiện giờ của chính mình cũng đang nguy ngập nguy cơ, ở chỗ miệng anh, tê tê, có hơi đau, m* n*, không phải có hơi đau, mà là rất, rất đau.

Phong Sở Mạc quyết đoán xoay người lại, nhe răng trợn mắt, Diệp Vi Vi ở phía sau còn đang oán giận, Miêu Linh cười đến lăn lộn ở giữa không trung, miệng của nó mở thật to, rõ ràng là đang cười, Phong Sở Mạc nhe răng, uy hiếp đối phương câm miệng, Miêu Linh ấy à, đang vui đến kì cục đâu, nhất thời không dừng lại được, cái đuôi của Phong Sở Mạc vung lên, một cơn gió âm xẹt qua, một tiếng lạch cạch vang lên.

"Tiếng gì vậy?"

Bởi tiếng động đột ngột này, Diệp Vi Vi dừng lại lời oán giận trong miệng mà Miêu Linh thì bị Phong Sở Mạc cưỡng chế cần thiết phải ẩn thân, cho nên Diệp Vi Vi đương nhiên là cái gì cũng không nhìn thấy.

Không nhìn thấy sự tồn tại của Miêu Linh, thì cô cũng không thể nhìn thấy đối phương đang quỳ rạp nằm bò trên mặt đất, trong mắt thì đầy dạng vòng vòng như nhang muỗi, bộ dáng ngơ ngơ ngốc ngốc.

Phong Sở Mạc lạnh lùng liếc mắt nhìn con Miêu Linh ngu xuẩn kia một cái, lại quay mặt lại, trực diện với Diệp Vi Vi, dáng ngồi đoan chính, biểu tình cũng nghiêm túc lại, lại là vẻ mặt như đang nhìn loài người ngu xuẩn như mọi khi.

Ngay sau đó: "Ọt ọt, ục ục"

"Tiểu Hắc?"

Hai mắt của Diệp Vi Vi dừng ở trên bụng của mèo đen, trên mặt Phong Sở Mạc đầy vẻ kinh ngạc, cũng nhìn về phía vị trí cái bụng của chính mình.

Làm một vị cậu chủ nhà giàu có, đời trước, tuy rằng bị giam lỏng nuôi từ nhỏ đến lớn, nhưng trước nay lại chưa từng chịu ấm ức, hay bị cắt giảm chi tiêu ăn ở hằng ngày, lúc còn sống thì cơm tới há mồm, sau khi đã chết cũng chỉ cần bổ sung oán khí, hiện giờ, quỷ hồn vẫn tồn tại, Phong Sở Mạc thật sự là không thể lý giải được chuyện bụng sẽ bị đói này.

Chỗ bụng anh có chút đau do co rút lại, ruột trống không, co bóp đến hoảng hốt, vô cùng khó chịu, làm cho dáng ngồi đoan chính của mèo đen cũng có chút ít nghiêng lệch đi.

"Phụt, hóa ra là đói bụng rồi nha, có phải là kể từ khi lén lút chuồn bệnh viện đến giờ đều không ăn gì cả? Xứng đáng, ai bảo mày lén lút chạy trốn, may mà mày tìm được chỗ này của chị, nếu không ấy à, còn không biết phải chịu đói đến bao giờ đây."

"Chờ đó, chị đi nấu món ngon độc nhất vô nhị trên trời dưới đất cho mày."

Diệp Vi Vi búng tay một cái, làm ra tư thế rất chi là đẹp trai, sau đó, cô kéo lê dép lê, mặc quần áo ngủ, tùy tay lấy cái dây thun vớt tóc buộc lên, xong, cứ thế chui đầu vào phòng bếp.

Hình tượng hiện giờ của Diệp Vi Vi, thật sự là, một chút cũng không đẹp, còn hơi lôi thôi, nhưng, khi nhìn đến cô gái ấy ở trong phòng bếp nhỏ hẹp, múc nước, bật bếp gas, xé túi đóng gói đồ ăn, một bộ dáng bận bận rộn rộn vì chính mình, thì, trái tim của Phong Sở Mạc cảm thấy có chút ấm áp, anh đứng ở cửa phòng bếp, cứ như vậy nhìn cô, nhìn bóng dáng xoay quanh của cô, nhìn đuôi ngựa buộc rối kia của cô, nhìn cái áo ngủ đầy hình gấu nhỏ có chút trẻ con kia của cô, đôi mắt mèo màu đen lén lút cong cong.