Tất cả ánh đèn trong cục cảnh sát lập lòe, xen kẽ tiếng răng rắc, toàn bộ cục cảnh sát chìm vào bóng tối.
Trong bóng tối, có người phân phó, có người kinh ngạc hô lên, cũng có người gọi điện thoại dò hỏi tổng cục điện.
Có một tiếng "rầm" lớn, giống như âm thanh của một thứ gì đó vỡ vụn, lại giống như âm thanh chói tai của thứ gì đó cọ xát thô bạo vào nhau, tất cả mọi người cảm thấy màng tai của mình chấn động, người cũng rét run theo.
"Thứ gì vậy?"
"Khủng bố tập kích hả?"
Kinh hoảng, tự giễu cợt bản thân, muôn loài đều có những hình thái khác nhau, Phong Sở Mạc một tay ôm miêu linh, một tay cầm một trái tim đẫm máu, chậm rãi bước ra khỏi cổng cục cảnh sát, kỳ dị chính là, trái tim kia giống như là đang còn sống vậy, đập nhẹ nhàng.
Đèn lại được bật sáng lên, toàn bộ cục cảnh sát khôi phục lại ánh sáng, trong văn phòng biệt lập có người được cục trưởng đặc biệt chú ý, Minh Ca nhảy vào bên trong.
"Tôi cảm giác vừa rồi có một cỗ khí tức âm thịnh lướt qua, Phương Nguyên, anh có phát hiện cái gì không?"
Giọng nói của Minh Ca dừng lại, như thể vừa trải qua một cơn bão, trong phòng đầy bàn ghế bị gãy hỏng, đồ trang trí cũng bị hỏng hóc, ảnh chụp hồ sơ rải khắp sàn, còn có, trên mặt đất, có người chết?
Ngay sau đó, sắc mặt Minh Ca đã trắng bệch rồi, nhào về phía người đàn ông đang nằm im trên mặt đất như xác chết, vị trí trước ngực của đối phương, có vệt máu đỏ thắm, nhuộm hoàn toàn chiếc áo sơ mi đen thành một màu đỏ sậm, nhìn rất ghê người.
"Phương Nguyên."
Đôi tay Minh Ca run rẩy muốn chạm vào vào mặt người đàn ông đang nhắm mắt, sắc mặt trắng bệch: "Phương Nguyên, anh bị sao vậy?"
Cô không thể tin được, có một ngày, người đàn không gì là không làm được ở trong lòng cô sẽ có dáng vẻ này, nằm trước mặt cô ta.
Người đàn ông không thở, ngực không có phập phồng: "Phương Nguyên!"
Sau đó là tiếng hét thê lương và phẫn uất của một người phụ nữ, tất cả mọi người ngoài cửa đều hoảng hốt, nhao nhao chạy về phía văn phòng của Sở Phương Nguyên.
Ơ, mọi người nghĩ có án mạng đã xảy ra nhưng sau đó họ sững sờ nhìn người phụ nữ tóc ngắn đang quỳ trên mặt đất còn vẻ bi thương, lại nhìn người trước người cô ta, một người đàn ông ngồi đó, cảnh giống như vừa mới trải qua một cảnh giết người, người nọ chuyển động đầu máy móc nhìn về phía cửa: "Có chuyện gì không?"
Sở Phương Nguyên mở miệng với giọng nói lạnh lùng thờ ơ, như thể không có chuyện gì xảy ra, nhưng mà, đại ca à, trong phòng anh không giống như không có chuyện gì xảy ra, đúng không?
Vừa rồi chỉ nghe thấy tiếng động lớn và tiếng cọ sát, chỉ có hai tiếng, mà căn phòng này sao thảm thế này, vết máu trên ngực của aanh chẳng lẽ là giả sao?
Lúc này, vẻ mặt của mọi người gần như kinh hãi và méo mó giống như bức họa nổi tiếng "The Scream".
Xác thật là giả, vì, Sở Phương Nguyên đứng lên như không có chuyện gì, hơn nữa hai tay nắm lấy góc quần áo, bắt đầu kéo quần áo lên mặt, nhìn tư thế duỗi tay, rõ ràng là muốn cởi quần áo nha.
Một số nữ cảnh sát đã che kín đôi mắt và hét lên, nhưng qua khe hở lại lộ ra đôi mắt đầy mong đợi của họ. [ cái * má mấy chị nhận em một lạy.]
Sở Phương Nguyên rất lạnh lùng, có chút quái quái, nhưng lớn lên lại anh tuấn, dáng người cũng tốt, có khí chất, quan trọng nhất là cục trưởng của họ đối xử lịch sự, còn đích thân sắp xếp văn phòng cho Sở Phương Nguyên.
Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ sau khi anh ta bước vào đồn cảnh sát, tin tức của anh ta đã lan truyền khắp toàn bộ đồn cảnh sát, vài nữ cảnh sát tỏ rõ động tâm với anh ta, nhưng bởi vì người phụ nữ tóc ngắn Minh Ca luôn luôn ở bên cạnh anh ta, nên các cô mới không có thời gian hành động, vừa rồi Minh Ca tạm thời rời khỏi văn phòng của Sở Phương Nguyên cũng là do bị lừa, còn chưa hành động thì mất điện, sau đó văn phòng biến thành hiện trường giả giết người.
"Sao, chẳng lẽ mấy người còn muốn ở lại xem tôi thay quần áo?"
Sở Phương Nguyên quay đầu lại, mắt cong cong lên, như là đang cười, anh ta có giác quan thứ sáu rất mạnh, nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy nguy hiểm, kỳ thực mọi người đều cảm thấy Sở Phương Nguyên bộ dạng không có vẻ gì là không ổn, không có việc gì, có lẽ chỗ này là do anh ta tự làm nhỉ? Phải biết rằng, cục cảnh sát đâu có dễ vào như vậy, cũng đâu dễ ra? Chẳng lẽ đây là sở thích thú vị của Sở Phương Nguyên? Là muốn đùa với họ? Có lẽ hơn là, trong đầu óc của Sở Phương Nguyên có vấn đề gì?
Luôn cảm thấy như thể có điều quan trọng gì đó mà mình không biết, sau đó, nhiều người có ý định rút lui.
"Khụ khụ, anh Sở, nếu như có chuyện gì cứ việc kêu chúng tôi ha."