Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực

Chương 503



Chương 503:

Diệp Du Nhiên nói xong, dưới đáy lòng lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cô cảm thấy biểu hiện của mình hẳn là rất trung trinh!

“Anh dưỡng thương cho tốt đi, trong nhà còn có chó chúng tôi phải về trước đây.”

Trước đó bởi vì ở lại nhà họ Diệp ở một đêm, sau khi trở về Thịt Bò không chỉ phá hủy đồ đạc trong nhà mà còn đại tiểu tiện khắp mọi nơi! Quả thực là không thể chịu được!

Cho nên mấy ngày nay cô đều đang dạy nó dùng nhà vệ sinh nên lúc nào cũng phải nhìn nó chằm chằm.

Nguyên nhân chủ yếu vẫn là không muốn ở lại chỗ này.

Cô cho là người mình từng thích là một người ưu nhã thanh lịch nhưng trên thực tế lại một tên tiểu nhân đáng kinh tởm, đây thật sự là một chuyện đau lòng.

“Nhưng em cũng không thể phủ nhận là em đã từng thích anh!” Huỳnh Tiến Dương tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Diệp Du Nhiên nói những lời này ngay trước mặt Mộ Tấn Dương không khác gì là đang đánh vào mặt của anh ta.

Nghe vậy, trên mặt Diệp Du Nhiên tách ra một nụ cười.

Trong nụ cười xinh đẹp lại trộn lẫn với một tia lãnh ý: “Điểm này tôi không phủ nhận, dù sao khi còn bé tôi còn nói khi nào lớn lên sẽ gả cho ba tôi nữa cơ, lời của trẻ con không biết suy nghĩ mà thôi, chỉ là bây giờ tất cả mọi người đều là người trưởng thành rồi, cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói thì không thể nói lung tung được đâu.”

Diệp Du Nhiên khẽ nhếch cái cằm lên, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập xa cách.

Ánh mắt Huỳnh Tiến Dương đột nhiên mất đi ánh sáng giống như đống lửa vừa mới cháy hết chỉ còn lại đống tro tàn không có chút sức sống nào.

Diệp Du Nhiên thấy thế mi tâm khẽ nhúc nhích nhưng cũng chỉ thu mắt lại quay người đi ra.

Huỳnh Tiến Dương nói không sai.

Thanh mai trúc mã, thích qua rất nhiều năm.

Về phần khắc cốt…

Một người xem thường ba cô, xem thường cô, còn muốn ép buộc cô hơn nữa còn dùng những chuyện này để tăng cảm giác ưu tú của mình ở trước mặt người đàn ông khác, cô cũng không cảm thấy có cái gì đáng để khắc cốt.

Diệp Thành cũng là người giống như thế.

Khi còn bé, đối với Diệp Yến Nhi và Diệp Thành cô cũng từng có mong đợi như vậy.

Thế nhưng loại chờ mong này ngày qua ngày năm qua năm sớm đã bị hao mòn hầu như không còn gì trong sự thất vọng, bây giờ cho dù bọn họ có làm ra chuyện quá phận tới mức nào thì cô cũng đã không còn cảm thấy khổ sở nữa.

Đúng, Huỳnh Tiến Dương cũng là như thế.

Sau khi cô đi vào Mộ Tấn Dương liền đi ra ngoài khép cửa lại.

Diệp Du Nhiên đi ra ngoài tiện tay đóng lại cửa, nhìn về phía Mộ Tấn Dương nói: “Đi thôi…”

Mộ Tấn Dương nghe ra sự do dự trong lời nói của cô, cánh tay dài duỗi ra, bàn tay đặt ở sau gáy cô, cánh tay hơi dùng lực một chút kéo cô vào trong lồng ngực của mình, Diệp Du Nhiên liền bị kéo tới.

Bàn tay Mộ Tấn Dương đặt ở sau gáy thuận theo mái tóc dài của cô đi xuống dưới, ôm lấy eo của cô đi về phía cửa thang máy.

Bước chân của anh rất lớn nhưng tốc độ lại rất chậm, giống như là phối hợp với bước chân của Diệp Du Nhiên.

Diệp Du Nhiên quay đầu, thấy trên mặt anh không có biểu lộ gì nên không đoán được trong lòng anh đang suy nghĩ gì.