Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực

Chương 556



Chương 556:

Diệp Du Nhiên cũng không biết sao mũi mình lại trở nên nhạy cảm như vậy, chỉ là khi nghe thấy mùi khói liền rất muốn nôn.

Mộ Tấn Dương đến gần cô, cô nghe thấy mùi khói trên người của anh, không hề nghĩ ngợi gì liền đưa tay đẩy anh ra.

Ói đến nỗi càng ngày càng khó chịu, nên cô không muốn phải nghe thêm chút nào nữa.

Mộ Tấn Dương nhìn thoáng qua bàn tay bị đẩy ra của mình, sắc mặt âm trầm, anh đưa tay kéo cả người cô vào trong ngực mình.

“Hôi chết đi được…” Hai mắt Diệp Du Nhiên rưng rưng, trong giọng nói mang theo âm mũi, cả người trông vô cùng đáng thương.

Mi tâm Mộ Tấn Dương nhíu lại một cái, trong lòng có chút buồn bực.

Trên mặt anh không có biểu cảm gì, anh lui về phía sau một bước.

Sau đó vào biệt thự rót một ly nước ấm ra cho cô.

Diệp Du Nhiên nhận ly nước, uống một ngụm vào mới thấy cả người tốt hơn một chút.

Cô mang ly nước vào trong biệt thự, lúc tắm rửa xong đi ra nhìn thấy Mộ Tấn Dương đang ngồi ở đầu giường.

Trên người anh đã đổi thành đồ ngủ, tóc hơi ướt, hiển nhiên là mới tắm xong.

Diệp Du Nhiên đi qua một bên khác leo lên trên giường, kéo chăn nằm xuống, cũng không nói chuyện với Mộ Tấn Dương.

“Còn cảm thấy khó chịu không? Ngày mai đi bệnh viện đi.” Giọng nói lạnh lùng của Mộ Tấn Dương tan ra trong không khí, mang theo chút lạnh lẽo và cảm xúc ảm đạm khó hiểu.

Hai mắt Diệp Du Nhiên đang nhắm lại cũng không mở ra, lật người đưa lưng về phía anh: “Đến kỳ kinh nguyệt, không thể uống thuốc được.”

Mặc dù kinh nguyệt tháng này của cô có chút kỳ lạ, ngoại trừ buổi sáng hôm đó tỉnh lại có chút vết máu, sau đó cũng không có gì tiếp.

Mộ Tấn Dương nghe thấy cô nói như vậy, sắc mặt liền thay đổi đến mức khó coi lạ thường.

Đèn trong phòng cũng chưa tắt, hai người cũng không tiếp tục mở miệng nói chuyện.

Diệp Du Nhiên không nhớ rõ là mình ngủ mất từ lúc nào, lúc tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau.

Bên cạnh đã không còn hình bóng của Mộ Tấn Dương.

Cô ngồi dậy từ trên giường, ngồi đó phát ngốc một lát mới xoay người bước xuống giường.

Sau khi rửa mặt xong, lúc cô bước ra khỏi phòng ngủ, vừa vặn trông thấy Mộ Tấn Dương bước ra khỏi phòng làm việc.

“Đến ăn sáng đi.” Mộ Tấn Dương đơn giản vứt xuống câu nói này, sau đó đi xuống lầu trước cô.

Diệp Du Nhiên đi theo anh xuống phòng ăn, phát hiện bữa sáng hôm nay đã thanh đạm hơn.

Cô giữ im lặng ăn sáng xong, đột nhiên cảm thấy có chút buồn ngủ, liền định lên lầu tìm lại cảm giác chìm vào mộng đẹp.

Cô mới vừa bước lên được hai bậc thang, chỉ nghe thấy giọng nói của Mộ Tấn Dương ở sau lưng có chút tức giận hổn hển gọi cô lại: “Diệp Du Nhiên!”

Diệp Du Nhiên nghe vậy thì dừng bước chân lại, quay đầu nhìn anh, sắc mặt lãnh đạm: “Có chuyện gì?”

Trong lúc đó, ánh mắt của Mộ Tấn Dương trở nên nham hiểm hung ác khác thường, nhưng rất nhanh đã biến mất, giống như là đang cố gắng kìm nén.

“Em đang tức giận.”

Anh nói chính là câu trần thuật.

Diệp Du Nhiên cười lạnh một tiếng, nói: “Tại sao em lại phải tức giận với anh chứ? Anh đã làm điều gì sai à?”