Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực

Chương 626



Chương 626:

Diệp Du Nhiên mở báo cáo trong tay, như nhớ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi cô ấy: “Đây đều là cô sắp xếp?”

Lê Bách Lạc vội trả lời: “Dạ…Là tôi sắp xếp.”

Diệp Du Nhiên gật gật đầu, mặc dù cô gái này nhìn có chút ngốc, nhưng làm việc rất nghiêm túc.

Diệp Du Nhiên ở cùng Phong Hải, quen làm việc cường độ cao, ngày đầu tiên đã dắt người công ty bắt đầu tăng ca.

Đợi lúc tan ca, đã là chín rưỡi.

Ra khỏi công ty, cô lái xe, bất giác đã lái tới căn hộ nhỏ trước đây.

Hai năm nghe có chút dài, nhưng thực ra lại rất ngắn.

Đi xuống lầu dưới, cô dừng lại bước chân.

Năm đó, họ cũng đã từng cãi nhau ở đây…

Diệp Du Nhiên phiền não nắm tóc, đi tới cửa thang máy, ấn lầu bảy.

Đi tới cửa căn hộ, Diệp Du Nhiên nhìn chằm chằm cửa xuất thần một lát, mới tìm thấy chìa khóa mở cửa nhà.

Cửa phòng trộm phát ra tiếng “cọt kẹt”.

Tim Diệp Du Nhiên đột nhiên nhói lên

Giống như thứ cô mở không chỉ là một cánh cửa, mà là mở ra một góc trong tâm hồn, nơi đó đang nhói đau.

Trong phòng tối om, tản ra cảm giác trống rỗng cô đơn đã lâu không ai ở.

Diệp Du Nhiên nhấc chân đi vào.

Cô rất quen thuộc với bố trí trong căn hộ.

Dù không mở đèn, cô cũng có thể không để mình đụng trúng.

Chỉ là, cô vừa đi vào trong hai bước, sau lưng lại truyền tới một tiếng “bụp” .

Cùng tiếng động khẽ khàng lại rõ ràng vang lên, căn phòng lập tức bừng sáng.

Tim Diệp Du Nhiên nhảy lên, quay phắt đầu lại.

Ở cửa, bóng dáng cao ráo thẳng tắp đang đứng ở đó, trong mắt đầy kinh ngạc.

“Diệp Du Nhiên!”

Không đợi Diệp Du Nhiên có phản ứng, Mộ Tấn Dương đứng ở cửa đã lên tiếng gọi tên cô trước.

Anh đứng nguyên tại chỗ không dám cử động, anh sợ mình đang nằm mơ.

Nhìn thấy hình Bùi Chính Thành gửi cho mình, anh liền trực tiếp đặt vé máy bay quay về.

Mỗi lần về nước, anh đều ở trong căn hộ này.

Chỉ là không nghĩ tới, sẽ nhìn thấy Diệp Du Nhiên.

Diệp Du Nhiên lập tức mở to mắt, vô thức lùi về sau hai bước.

Sau eo đập vào ghế sô pha, chân Diệp Du Nhiên lảo đảo, cô vươn tay đỡ lấy chiếc ghế sau lưng mình mới có thể miễn cưỡng đứng vững lại được.

Dường như thời gian đối xử với người như Mộ Tấn Dương rất tốt.

Hai năm trôi qua mà trên người anh hoàn toàn không có sự thay đổi nào đặc biệt cả.

Vẫn cao ráo, khôi ngô, trông có vẻ gầy gò, mái tóc ngắn hơn so với trước kia, hương vị lạnh lùng che phủ giữa đôi lông mày của anh, cảm giác áp bức quen thuộc ấy dần dần lan tỏa ra khắp không khí.

“Lâu rồi không gặp.”