Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực

Chương 686



Chương 686:

Bên phía Mộ Tấn Dương, sau khi anh cúp máy, gọi cho Nam Sơn.

“Điều tra xem hai năm qua Phong Hải đã làm những gì, còn nữa, điều tra kỹ năm đó sau khi anh ta cứu Diệp Du Nhiên đã xảy ra chuyện gì, cậu phải ra ngoài một chuyến, phái vài người tới đây, cậu ở lại thành phố Vân Châu.”

Không cho Nam Sơn cơ hội hỏi nhiều, Mộ Tấn Dương đã dập máy.

Trước đây anh không để ý đến người tên Phong Hải này.

Nhà họ Phong ở Cảnh thành, anh luôn ở nước ngoài, lại không cùng ngành nghề nên cũng không chú ý quá nhiều.

Sau này, Diệp Du Nhiên bị Phong Hải đưa đi, anh cũng từng điều tra về anh ta nhưng không tra kỹ.

Tư liệu về Phong Hải đều không có vấn đề, chủ yếu là Phong Hải đối xử với Diệp Du Nhiên rất tốt, làm một người cậu, đúng là đã hết lòng hết dạ.

Điều này mới khiến anh lơ là.

Ông cụ Phong ở thế kỷ trước đã lăn lộn thương trường với đám người kia, trong giới thương trường cũng có chút danh tiếng.

Chỉ là sau này vì người nhà đều ở trong nước nên ông cụ Phong mới về định cư ở Cảnh thành.

Mà sau khi ông cụ Phong mất, chỉ trong hai năm ngắn ngủi Phong Hải đã khiến cho Phong thị bước lên một tầng cao mới, hiển nhiên không phải điều mà người bình thường có thể làm được.

Chí ít đã nói lên rằng Phong Hải là một người có thủ đoạn rất cao minh.

Mà Phong Hải có thủ đoạn như vậy, dã tâm rất lớn, người như vậy sẽ thật sự đối xử tốt với cháu gái đã thất lạc nhiều năm đến mức nào, khó mà đảm bảo không có nguyên nhân khác.

Lê Bách Lạc nói thuốc thảo dược này có hiệu quả rất nhanh, mà thực tế hiệu quả đúng là rất nhanh.

Sáng nay khi Diệp Du Nhiên tỉnh dậy, thấy người đã khoẻ hơn nhiều.

Nơi này mặc dù nghèo nhưng không khí lại rất tốt.

Diệp Du Nhiên ra ngoài đi dạo một vòng, lấy điện thoại ra chụp một vài tấm, định khi về sẽ cho Phong Hải xem.

Cô nghĩ, cô đã hiểu phần nào vì sao Phong Hải lại coi trọng hạng mục này như vậy.

Một mặt, làm công ích rất tốt với hình tượng của công ty.

Mặt khác, mặc dù cuộc sống của họ rực rỡ sáng chói nhưng có một số người, cuộc sống vẫn khó khăn, ngay cả việc ăn no mặc ấm cũng khó mà đảm bảo.

Họ thật sự cần sự giúp đỡ từ người khác.

“Tổng giám Diệp!”

Diệp Du Nhiên chụp vài tấm ảnh thì nghe thấy sau lưng có tiếng gọi của Lê Bách Lạc.

“Phải đi rồi à?”

Lê Bách Lạc chạy về bên này nói: “Ừm, đã chuẩn bị xong rồi, chỉ đợi chị thôi.”

“Được, bây giờ chúng ta qua đó.”

Diệp Du Nhiên nói xong thì dẫn đầu đi trước.

Hôm nay vừa khéo lại là thứ hai, họ định theo học sinh đi học để chụp ảnh.

Lê Bách Lạc đi sau Diệp Du Nhiên, nhỏ giọng hỏi: “Đường hơi xa, sức khoẻ chị có ổn không?”

“Không sao.” Diệp Du Nhiên tự biết tình hình sức khoẻ mình.