Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực

Chương 708



Chương 708:

Chiều cao của cô và Mộ Tấn Dương cộng vào, cũng chưa chắc đã sâu bằng cái hố này, ở trong ngoại trừ sợi dây trói vừa được gỡ xuống từ người cô, thì chẳng có công cụ gì nữa.

Cô ủ rũ quay về ngồi, lúc này cô đã hơi đói rồi.

“Diệp Du Nhiên.”

Trong yên ắng, Mộ Tấn Dương bỗng nhiên lên tiếng gọi cô.

“Gì vậy?”

Mộ Tấn Dương im lặng một lúc lâu, chính vào lúc Diệp Du Nhiên tưởng rằng anh sẽ không nói nữa, anh mới mở lời nói: “Vì sao lại hận tôi?”

Diệp Du Nhiên ngây người, không ngờ anh sẽ hỏi vấn đề này.

Thế nhưng, sao anh lại hỏi cô vấn đề này?

Cô cười châm biếm, nói: “Anh hỏi như vậy, là cảm thấy em không nên hận anh, đúng không?”

Mộ Tấn Dương hỏi ngược lại: “Cho nên nói em thật sự là đang hận tôi?”

Diệp Du Nhiên nghe thế, lúc này mới hiểu rõ, câu hỏi này trước kia của Mộ Tấn Dương chỉ là lặp lại lời của cô mà thôi.

Từ sau lần ở biệt thự vịnh Vân Thượng nói những câu kia với Mộ Tấn Dương, thì cô không nghĩ đến sẽ có ngày lại nói chuyện riêng với anh về những vấn đề này.

Tuy tình huống hiện tại chỉ là bất đắc dĩ.

“Hận thì sao? Mà không hận thì sao? Cũng đều qua rồi.”

Lời Diệp Du Nhiên nói giống như có vẻ đã nghĩ thoáng, nhưng lại không che giấu được sự tức giận trong đó.

Mộ Tấn Dương gần như là cắn răng nói: “Không phải đã qua! Cũng đừng nghĩ đến việc chối bỏ!”

“Lời nên nói, lần trước em đều nói hết rồi, em không muốn nói lại những lời khó nghe nữa, còn nữa, Mộ Tấn Dương, gây chuyện nhiều lần, dây dưa không ngớt, đây vốn không phải chuyện mà anh thường làm! Cho dù là bởi vì nguyên nhân gì mà làm cho anh không thể buông tay được, nhưng… cứ coi như em xin anh được không?”

Trong giọng nói của Diệp Du Nhiên mang theo một chút đau khổ.

Mộ Tấn Dương nghe ra được.

Nhưng, anh cũng không muốn ép cô.

Mộ Tấn Dương gần như thở dài một hơi, trong giọng nói cũng mang theo chút bất đắc dĩ: “Vẫn không thể nói lý lẽ được, là tôi không thể buông tay, hay là em không muốn bỏ qua cho tôi?”

Không đợi Diệp Du Nhiên nói chuyện thì Mộ Tấn Dương đã chính xác bắt lấy tay của cô, để trên lồng ngực của mình.

Giọng nói dễ nghe từ trước đến nay thì giờ lại thêm một chút bi thương: “Nếu như em muốn đi ra từ chỗ này, thì đừng nói ly hôn, đến nhìn, tôi cũng lười phải liếc nhìn em.”

Cách lớp áo sơ mi mỏng manh, Diệp Du Nhiên có thể cảm nhận được độ ấm từ da thịt của anh truyền lại, hơn nữa, nhịp tim cũng đập điên cuồng.

Giống như là bị bỏng, Diệp Du Nhiên hốt hoảng rút tay về.

Nhưng Mộ Tấn Dương không cho cô cơ hội đó, anh kéo cô vào trong ngực, ôm chặt lấy cô.

“Diệp Du Nhiên, em không thể nhẫn tâm như vậy được, ngày tháng chúng ta ở bên nhau trước đây, em xem như không tồn tại sao?”

Anh ôm cô rất chặt, ôm chặt đến nỗi làm cô cảm thấy eo của mình sắp bị gãy rồi.

Diệp Du Nhiên không chịu được khi anh nhắc đến trước kia, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.

Nhưng cô nghĩ đến đứa bé kia.