“Anh làm gì vậy?” Vệ Thần cầm lại đôi đũa, cái này có thể ăn, nhưng hắn lại nhìn Lê Duệ Húc, không phải tên này không muốn ngồi cùng bàn với hắn nữa chứ, như vậy Duệ Húc thật lời quá, một bàn đồ ăn đều là của hắn. “Tôi đi xem vợ tôi, anh có ý kiến sao?” Lê Duệ Húc xoay người rời đi, lông mày khẽ nhíu lại. “Nga, không có, không có,” Vệ Thần vội vàng lắc đầu, hắn quản cái gì cũng được, nhưng là chuyện vợ chồng người ta, hắn vẫn không quản thì tốt hơn. “Nhớ, không được ăn hết thức ăn, nếu không, sau này anh đừng hòng được tới đây.” Đôi đũa Vệ Thuần khẽ động thì Lê Duệ Húc ném ra một câu, nháy mắt khiến ặt Vệ Thần chảy dài, “Lê Duệ Húc…” Vệ Thần cắn răng trừng mắt nhìn bóng lưng Lê Duệ Húc, cầm chặt đôi đũa trong tay, chỉ có thể ăn cơm trắng, làm bạn với hắn nhiều năm như vây, nếu một lời cảnh cáo mà nghe không hiểu, thì Vệ Thần sống đã vô dụng rồi. Trong phòng, Tô Lạc chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, cô vẫn nằm lỳ trên giường, những túi lớn túi nhỏ đều được thu dọn sạch dẽ, chiếc vòng cổ đắt tiền kia cũng đã được cất chung với chiếc thẻ bạch kim, quần áo cũng đã được treo gọn gàng trong tủ, bây giờ, cô chỉ muốn nghỉ ngơi, cô mệt chết đi được, thật sự mệt, thân thể đã mệt, tâm càng mệt hơn. Trong ánh trăng mờ ảo, dường như cô nghe được tiếp đập cửa, “Phanh phanh phanh…” Cô nghĩ là ảo giác, nhưng tiếng đập cửa vẫn tiếp tục vang lên, đôi mắt cô vẫn nhắm chặt, không muốn mở ra, cho tới khi một bóng ma chặn hết tất cả ánh sáng trước mắt cô, cô mới khó chịu mở mắt ra, lông mi khẽ hé, một gương mặt không có chút thay đổi dừng trước mắt cô. Lê Duệ HÚc… Cô vội vàng ngồi dậy, khẽ dụi mắt, còn tưởng rằng mình đang làm mơ. “Anh vào đây bằng cách nào?” Cô nhớ mình đã đóng chặt cửa, rõ ràng cô đã khóa cửa, hắn sao có thể đi vào đây? “Đây là nhà của tôi, vì sao tôi không thể vào?” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, vẫn là thái độ lãnh đạm. Tô Lạc khẽ mím môi, biết cái gì cô nói cũng bị người này bác bỏ, cho nên, cô quyết định không nói gì nữa. “Ăn cơm.” Một bát cơm đặt trước mặt cô, một nửa là cơm một nữa là thức ăn đầy tràn. “Cám ơn,” Tô Lạc bưng bát lên, miệng nhỏ khẽ nhai, cô nhìm trộm Duệ Húc, phát hiện hắn luôn nhìn cô chằm chằm, không biết trên mặt cô có cái gì? Một lần nữa ngẩng đầu lên, phát hiện hắn đã đi ra ngoài, cô thở phào nhẹ nhõm, ăn một miếng cơm nhỏ, cô mệt mỏi quá, cũng rất đói bụng, cô cho rằng hắn sẽ không vào nữa, không nghĩ tới, tiếng mở cửa phòng vang lên, cô mời đặt chiếc bát xuống đúng lúc Duệ Húc bước vào, trên tay cầm chiếc hộp cấp cứu. “Ngồi cẩn thận”, hắn ra lệnh, Tô Lạc ngoan ngoãn làm theo, ngồi cẩn thận lại, cho tới khi Duệ Húc nắm chặt chân cô, cả người cô mới co rúm lại. “Không được cử động.” giọng lớn hung dữ, hắn lạnh lùng cảnh cáo, giống như ác ma chuẩn bị ăn thịt người vậy. Tô Lạc chỉ có thể giống như đầu gỗ ngồi bất động. Lê Duệ Húc cởi tất của Tô Lạc ra, bàn chân trắng nõn đã bị sưng đỏ, thậm chí có chỗ bị sưng mọng nước, sắc mặt hắn trong nháy mắt tối sầm lại, “Cô là đồ đần phải không, không biết gọi xe để về?” Hắn lạnh lùng nói, thuận tiên lấy trong hộp một cái kim, cũng không quan tâm Tô Lạc có đau hay không, trực tiếp chọc vỡ bọng nước. Tô Lạc cắn chặt môi dưới, cô biết hắn vì muốn tốt cho cô, nếu bọng nước này không được chọc ra, cô sẽ còn bị đau vài ngày nữa. Nhưng, ngồi xe, chẳng lẽ hắn đã quên, cô căn bản không có xe để về, nhất thời cảm thấy ủy khuất, kìm nén không cho nước mắt rơi xuống , nếu chỉ có như thế mà cô đã khóc, sau này, cô chắc sẽ khóc tới chết. Cô cảm thấy thật may mắn, dù sao hiện tại cũng có người bôi thuốc cho cô, mặc dù nói vết thương của cô là do hắn gián tiếp gây ra. “Em có thể anh vì sao anh lại tức giận không?” Tô Lạc thu chân lại, không muốn làm cho hắn biết, lúc đó cô có thể nhận thấy… Lúc ấy hắn thực sự rất tức giận, mà cô không hề biết cô đã làm gì dể chọc tới hắn, bọn hắn lúc mới rời khỏi cửa hàng không phải rất tốt hay sao. Tuy bộ dạng hắn vẫn rất ôn hòa nhưng ánh mắt đã lạnh đi rất nhiều.