Người Chồng Máu Lạnh

Chương 146



“Cảm ơn anh…” Tô Lạc cảm thấy mặt mình không còn đau, ngay cả trái tim cũng thế, cô tưởng rằng trái tim mình đã chết, bây giờ sự ấm áp đang lan tỏa dần, không biết bắt đầu từ khi nào, cô luôn nghĩ về hắn, người đàn ông này đã tiến sâu vào trái tim cô, khi cô phát hiện ra thì bản thân cũng đã lún quá sâu. Duệ Húc đưa tay xoa nhẹ tóc Tô Lạc, nhìn sắc trời bên ngoài, ánh nắng mặt trời giữ trưa chói chang, chuyện hắn đã kết hôn rất nhanh, mọi người đều sẽ biết còn có bọn họ vẫn ở trong này, môi hắn khẽ nhếch lên, ánh mắt màu trà không hề có chút dịu dàng , toàn bộ là sự lạnh lẽo. Đúng như hắn đoán, chuyện hắn kết hôn, rất nhiều người đã biết, cả tập đoàn Húc Nhật, có khi cả thế giới đều biết hắn có vợ, chẳng qua vì vợ hắn là một người hay ngượng, cho nên hắn luôn giấu chuyện kết hôn, nghe nói, hắn rất yêu vợ mình, chỉ có trước mặt vợ hắn mới thể hiện sự dịu dàng, nghe nói, cô gái này là người hắn yêu nhất. Nghe nói, cô gái ấy có tên là … Tô Tử Lạc. Trên máy bay, hai tờ báo được đưa tới tay một đôi nam nữ, bọn họ chính là hai người mới từ nước ngoài trở về – Ôn Vũ Nhiên, Tề Trữ San, vì mảnh đất kia đã thuộc về tay Vũ Nhiên nên hắn sẽ thực hiện lời hứa của mình, đưa Trữ San đi hưởng thụ tuần trăng mật thứ hai của họ, không thể không nói, lần du lịch này cảm giác rất tốt, quan hệ của hai người đều phát triển hơn, tuy chưa tới mức yêu, nhưng cũng có cảm giác của đôi vợ chồng. Vũ Nhiên không phải là một người ngốc, tất cả những gì Trữ San làm, hắn đương nhiên biết, còn có quan hệ giữa cô và Duệ Húc, một mối quan hệ hơi kì quặc, cho nên một số việc, hắn đã cố ý, giống như mảnh đất kia vậy… Trong tay Duệ Húc cũng nắm được thứ hắn không yên tâm nhất, nhược điểm của hắn – Tô Tử Lạc, trái tim hắn sẽ không bao giờ có thể buông Tử Lạc xuống, bởi vì đó là tình yêu, cho dù không thể ở bên cạnh cô. Hắn mở tờ báo ra, nhìn thấy tiêu đề bài báo, nháy mắt cả gương mặt trở nên căng thẳng, cả người run rẩy “Sao vậy, Nhiên, có chuyện gì?” Trữ San dựa vào người hắn nghỉ ngơi, cảm nhận rõ thân thể hắn đang run lên, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt thấy được tiêu đề bài báo. Tổng tài tập đoàn Húc Nhật bí mật cưới vợ, mấy chữ này thật to, mặt trên tờ báo còn có một bức ảnh chưa qua xử lý, Duệ Húc che chở một cô gái đi vào trong xe, tuy ảnh chụp hơi mờ, nhưng khí thế Duệ Húc vẫn giữ nguyên, còn người phụ nữ trong ngực hắn, nhìn qua khá quen, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc buông dài, ăn mặc cũng bình thường. Tô Tử Lạc … Môi Trữ San khẽ mấp máy, lại không có tiếng nói truyền ra, cô không để ý dùng sức nắm chặt tay, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay đau đớn, nhưng bản thân lại không có chút cảm giác nào. Húc, anh lại cưới cô ta, điều này sao có thể, làm sao có thể. Cô nghĩ tới Duệ Húc cả đời này không thể kết hôn. Cô hít một hơi thật sâu, nghĩ lại, nếu bọn họ đã kết hôn, như vậy người phụ nữ kia sẽ không có khả năng phá hủy hạnh phúc của cô, sẽ không có cơ hội xen vào giữa cô và Vũ Nhiên. Cô nhìn trộm người đàn ông ngồi cạnh, thấy mặt hắn tái mét, ánh mắt đỏ ngầu, lòng cô lại có thêm sự phức tạp, quả nhiên, cho dù cô đối với hắn tốt thế nào, ở trong lòng hắn, cô vĩnh viễn không thể so với Tô Lạc. Như vậy thì sao, tất cả đã vô dụng. Có Húc ở đây, Vũ Nhiên và Tô Lạc vĩnh viễn sẽ không có khả năng, hắn cũng chẳng có tư cách để xen ngang. Cô nhắm mắt lại, lại cảm thấy khó ngủ, cũng như cảm nhận bản thân bị mất đi thứ gì đó, cô thực sự khó chịu. Ôn Vũ Nhiên dùng sức nắm chặt tờ báo trong tay, trong mắt đỏ ngầu. Lạc Lạc, em lại có thể gả ột người như vậy, làm sao em có thể, sao có thể. Hắn đang ghen tị, ghen tị vì kẻ khác có được cô, cô gái hắn yêu ba năm trời, như thế nào lại trở thành vợ của người khác. Hắn thật ích kỉ, bản thân đã có vợ, lại không muốn buông tha cho Tô Lạc, hiện tại bản thân hắn đã biết mình không còn có cơ hội để giành lại cô, cảm giác hàng ngàn mũi kim đang đâm sâu vào tim hắn, sự đau khổ này, thật khó mà chịu đơợc Lê Duệ Húc, bây giờ mới chỉ là bắt đầu, ngươi cướp hết tất cả của ta, vậy ta sẽ dùng mọi cách để giành lại. Nhân phẩm, tư do, cả Lạc Lạc, nhất định hắn phải giành lại. Biệt thự nhà họ Lê, Tô Lạc đặt tờ báo trong tay xuống, tùy rằng ảnh chụp không rõ, nhưng vẫn có thể nhìn ra nét mặt cô, một bên má cô đã không còn bị sưng nữa, lại lộ rõ sự phiền não, cô ngồi trên ghế sa lon, hàng lông mày nhăn lại. “Đang suy nghĩ gì?” Duệ Húc đi ra, ngồi cạnh cô, sau đó ôm cô đặt lên đùi mình, hắn rất thích động tác này, hắn cưng chiều cô, làm cô giống như một đứa trẻ. “Cái này có gây phiền cho anh không?” Cô rúc người vào lòng hắn, trên tay cầm tờ báo lên. “Làm sao vậy, em thấy xấu mặt khi làm vợ anh,” Duệ Húc nhíu mày, cố ý đùa cô, hắn biết rõ, người đầu tiên cô gái nhỏ này lo lắng đến là hắn, bản thân hắn thì luôn muốn trêu chọc cô. Cô nhóc này, thật thú vị, hắn cứ tưởng cuộc sống của hắn, có thêm một cô gái, cũng không có gì thay đổi, sai lầm rồi, sai quá nhiều, quá nhiều thứ nằm ngoài dự tính của hắn, nhưng lại không hề làm hắn khó chịu. “Đâu có.” Tô Lạc cầm lấy tay áo hắn, “Em sợ anh sẽ gặp phiền phức, ” cô cẩn thận nói, cô đâu có xấu măt, chỉ là cô hình như cô đã trèo cao quá. “Đừng suy nghĩ linh tinh, nếu không anh sẽ làm em ba ngày không xuống giường được,” Duệ Húc ôm chặt eo Tô Lạc, hắn không hề thích cái giọng điệu này của cô, coi như hắn hiểu rõ cô, nhưng từ trước tới nay, hắn đều không thích cais suy nghĩ như vậy của cô. Hai má Tô Lạc hồng hồng, cùng giường chung gối một thời gian khá lâu rồi, bộ dáng cô vẫn như lần đầu tiên vậy, mặt thật dễ đỏ, Duệ Húc khẽ cười, hình như hắn đã cưới được một bảo vật. Nếu cô không gây ra thiệt hại gì cho cuộc sống của hắn, hắn cũng sẽ không để ý mà sống cả đời cạnh cô, cho dù hắn không yêu cô, nhưng hắn cũng sẽ không yêu một người nào khác. Hắn ôm cô chặt hơn, lần đầu tiên, có suy nghĩ về cả đời, chỉ là, đôi khi mọi thứ phát triển luôn khiến hắn trệch hướng đường ray, hắn muốn, cái gì cũng có thể giành được, chỉ có một thứ hắn không thể giành lấy.