Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1005



“Ồ, ông Nhậm đến rồi!”. 

“Ông Nhậm, chào ông!”. 

“Cuối cùng ông cũng đến rồi, chúng tôi đợi lâu lắm rồi!”. 

Người trong phòng hội nghị lần lượt bao vây lại, ai nấy tươi cười, vô cùng nhiệt tình. 

Nhậm Quy cũng nhiệt tình chào hỏi từng người. 

“Sắp đến giờ rồi, mọi người ngồi xuống đi, lát nữa ông Mã đến đây, thấy hiện trường lộn xộn chắc chắn sẽ không vui đâu. Nào nào, ngồi xuống đi, ngồi xuống nói chuyện”, Nhậm Quy chào hỏi. 

Mọi người lần lượt ngồi xuống. 

Nhậm Quy địa vị đặc thù, đương nhiên ngồi ở trước nhất. 

Đồng thời, Thường Phương, Cư Chí Cường và một vài người nắm trùm các nghành nghề đều ngồi ở hàng trước nhất. 

Bọn họ châu đầu ghé tai, vui vẻ bàn luận gì đó. 

“Ông Nhậm, nhắc tới thì hội thảo lần này có mục đích gì? Thật sự chỉ là giao lưu một số kinh nghiệm, tâm đắc thôi sao?”, Cư Chí Cường vô cùng chán nản, không nhịn được liếc nhìn Nhậm Quy. 

“Giao lưu tâm đắc? Cậu nghĩ nhiều rồi, ngồi ở đây đều là thương nhân, cậu còn hi vọng một nhóm thương nhân giao lưu tâm đắc gì với cậu? Trong mắt người ở đây, ngoại trừ lợi ích, những cái khác đều là rác rưởi!”, Nhậm Quy khẽ cười nói. 

“Vậy chúng ta đến đây làm gì?”, Cư Chí Cường khó hiểu hỏi. 

“Sao hả? Bố cậu chưa nói với cậu sao?”, Nhậm Quy thắc mắc nhìn anh ta. 

Cư Chí Cường lắc đầu. 

“Ha ha, xem ra bố cậu quá bận rộn, không để tâm đến chuyện này, doanh nghiệp của gia tộc các cậu càng làm càng lớn!”, Nhậm Quy cười lớn. 

Cư Chí Cường càng thêm nghi hoặc. 

“Thôi được rồi, nói đơn giản cho cậu biết vậy! Buổi hội thảo ngày hôm nay có hai mục đích, thứ nhất đương nhiên là nhờ vào hội thảo này mà bắt nối quan hệ với Chủ tịch Lâm! Thứ hai là hợp tác với Chủ tịch Lâm, phát triển vài dự án lớn ở Giang Thành”, Nhậm Quy cười nói. 

“Dự án lớn?”. 

“Ngày 18, bên trên đã đưa xuống vài văn kiện, nói rằng phải chú tâm phát triển bờ Nam Giang Thành, thời gian đầu sẽ đầu tư bảy tỷ. Nhiều ông chủ muốn cắn một miếng trên chiếc bánh gato lớn này, nhưng nếu dùng thực lực một mình mà muốn ăn được chiếc bánh gato này thì chắc chắn là nằm mơ giữa ban ngày. Cho nên, hội thảo này thật ra cũng là một cuộc họp đoàn kết, mọi người đều muốn lấy Chủ tịch Lâm làm lá cờ, kết thành nhóm, nuốt chửng chiếc bánh gato này. Phải biết người nhắm vào dự án này không chỉ có những người đang ngồi trong phòng hội nghị này, mà còn rất nhiều con mắt, thế lực trên cả nước đều muốn cắn một miếng”. 

Nhậm Quy cười khà khà, nói. 

Cư Chí Cường nghe vậy không khỏi kinh ngạc. 

Thời gian đầu đã đầu tư bảy tỷ, vậy thì toàn bộ tiền đầu tư phải là bao nhiêu? 

Đây là một dự án lớn! 

Chẳng trách vô duyên vô cớ lại có nhiều ông lớn tụ tập về Giang Thành như vậy, hóa ra đám hồ ly già này đã ngửi thấy hương thơm nên mới đến đây… 

“Bố cậu nói cậu đến đây, tôi thấy 80% là muốn rèn luyện cậu. Thằng nhóc cậu phải biểu hiện thật tốt, dù sao Tập đoàn Chính Hoa sau này cũng sẽ giao vào tay cậu”, Nhậm Quy nói đầy sâu xa. 

“Hóa ra là vậy!”, Cư Chí Cường bừng tỉnh, vội nói: “Cảm ơn ông Nhậm đã chỉ dạy!”. 

“Đường đi của thằng nhóc cậu vẫn còn dài, làm cho tốt, tôi đánh giá cao cậu! Ha ha…”. 

Nhậm Quy cười ha ha, nói. 

Cư Chí Cường mỉm cười, nhưng trong đáy mắt lại có tia sáng sắc bén lóe lên. 

Nếu bố anh ta thật sự giao sự nghiệp vào tay anh ta, theo anh ta thấy, Nhậm Quy sẽ là kẻ địch lớn nhất. 

Chỉ là bây giờ anh ta vẫn phải học tập Nhậm Quy. 

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng! 

Lúc này, phòng hội nghị đột nhiên yên lặng hơn nhiều. 

Mọi người vội vàng nhìn lại, bấy giờ mới thấy vài bóng người đi vào từ cửa của phòng hội nghị. 

Định thần nhìn lại, chính là đám người Mã Hải. 

Dẫn đầu bọn họ là một người đàn ông tuấn tú đẹp như thiên sứ. Người đàn ông mặc Âu phục màu đen, vẻ mặt lạnh lùng, thần thái uy nghiêm. 

Nhìn thấy người này, tất cả các ông lớn ở đây đều đứng dậy, nhìn anh bằng ánh mắt lấp lánh. 

Ngay cả Cư Chí Cường và bạn gái Trần Bình của anh ta cũng nhìn anh chằm chằm, không hề dời mắt đi. 

“Là Chủ tịch Lâm!”. 

“Chủ tịch Lâm đến rồi!”. 

“Trời ạ, Chủ tịch Lâm… thật là đẹp trai! Còn đẹp hơn trên tivi nữa!”. 

“Phải… đúng là ngưỡng mộ cô Tô Nhu đó!”. 

“Cũng không biết vì sao cô ngốc Tô Nhu lại bảo vệ cho người chồng vô dụng của cô ta!”. 

“Nếu tôi có thể lọt vào mắt xanh của Chủ tịch Lâm, tôi thà từ bỏ mọi thứ”. 

Không ít thiếu nữ ở hiện trường không khỏi cảm khái. Ngay cả những nữ doanh nhân từng thấy qua sóng to gió lớn, giờ phút này cũng không khỏi dao động. 

“Chủ tịch Lâm!”. 

“Xin chào Chủ tịch Lâm!”. 

“Chủ tịch Lâm, vinh hạnh được gặp!”. 

Một vài ông lớn ở hàng đầu đồng loạt đứng dậy, nhiệt tình chào hỏi. 

Lâm Chính nở nụ cười mỉm, cũng lần lượt chào hỏi từng người. 

Nhìn thấy vậy, những người đó lại càng kích động. 

Lâm Chính bước lên sân khấu, đứng ổn định, hắng giọng. 

Người ở bên dưới lập tức yên tĩnh lại. 

“Chào mọi người, tôi rất vui vì mọi người có thể đến đây tham gia hội thảo lần này, Dương Hoa hoan nghênh các vị!”, Lâm Chính mỉm cười nói. 

Hiện trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy. 

“Tôi nghĩ tôi không cần phải giới thiệu về thân phận của tôi nữa nhỉ, chắc mọi người cũng đã quen thuộc, cho nên chúng ta vào vấn đề chính luôn. Hội thảo lần này là để chia sẻ tâm đắc đi đến thành công của mọi người, giao lưu kinh nghiệm với nhau. Nếu có thể đạt thành hợp tác thì tất nhiên là tốt nhất. Tôi nghĩ mọi người cùng nhau hợp tác, nhất định có thể giúp sự nghiệp của mọi người tiến cao thêm một bậc”, Lâm Chính cười nói. 

“Chủ tịch Lâm nói hay lắm!”. 

“Chủ tịch Lâm hiểu chúng tôi quá!”. 

“Đúng là lời vàng ngọc!”. 

Bọn họ nhao nhao phụ họa, hiện trường cực kỳ ầm ĩ. 

Doanh nhân thành công đúng là doanh nhân thành công, chỉ nói cái tốt không nói cái xấu. Dù những gì Lâm Chính nói đều là lời thừa, nhưng bọn họ mãi mãi vẫn thể hiện bộ mặt tươi cười. 

“Nói như vậy, chắc Chủ tịch Lâm muốn giao lưu về dự án phát triển bờ Nam Giang Thành với chúng tôi phải không? Ha ha, Chủ tịch Lâm, tôi thích tính cách thẳng thắn, vào thẳng vấn đề của cậu! Nếu cậu không ngại, bây giờ chúng ta có thể đám phán chuyện này! Tôi nghĩ những người ngòi đây chắc cũng đợi rất lâu rồi, mọi người nói xem có phải không?”. 

Nhậm Quy đứng dậy, vẻ mặt tươi cười, nói. 

“Phải!”. 

Không ít người ở đây lập tức cười phụ họa. 

Hiện trường trở nên ầm ĩ. 

Nhưng… 

Lời nói của Nhậm Quy lại khiến Lâm Chính nheo mắt lại. 

Anh dừng lại, không nói nữa. 

Nhậm Quy nhìn chằm chằm Lâm Chính, thấy Lâm Chính không nói lời nào, ông ta cũng cảm thấy có gì đó không ổn. 

Lâm Chính chậm rãi di chuyển tầm nhìn, hờ hững về phía Nhậm Quy. 

“Ông là ai?”. 

Ba chữ đơn giản khiến nụ cười trên mặt Nhậm Quy thoáng chốc cứng đờ… 

“Chủ tịch Lâm, cậu đùa gì vậy? Tôi là Nhậm Quy, cậu không nhận ra tôi sao? Cậu đùa như vậy không vui đâu”. 

Nhậm Quy cố gắng duy trì nụ cười mỉm, cười hà hà nói. 

Nhưng… Lâm Chính vẫn tỏ vẻ thờ ơ, ngược lại quay sang nhìn Mã Hải: “Ông có biết ông ta không?”. 

Lời nói này khiến tất cả mọi người nổi lên xôn xao.