Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1018



“Yên lặng! Mọi người yên lặng! Đề nghị mọi người giữ yên lặng!”. 

Nhân viên duy trì trật tự lập tức kêu lên. 

Buổi họp báo đang xôn xao lắng xuống một chút. 

“Đề nghị mọi người giữ trật tự, từng người hỏi một, nếu ai còn ồn ào thì xin mời ra ngoài!”, Mã Hải nghiêm túc nói. 

Mấy phóng viên không được an phận lắm lúc này mới ngoan ngoãn một chút. 

“Chủ tịch Lâm, xin hỏi câu vừa rồi của anh là có ý gì?”. 

Phóng viên đặt câu hỏi đầu tiên lập tức chĩa micro về phía Lâm Chính, ánh mắt sáng rực hỏi. 

“Chắc hẳn ý của tôi đã rất rõ ràng rồi nhỉ?”. 

Lâm Chính mặt không cảm xúc nói: “Tôi là người luôn hướng tới tinh thần hợp tác, nếu đối tác làm ăn của tôi làm trái tinh thần này, cưỡng chế hủy hợp đồng, thì tôi sẽ liệt bọn họ vào danh sách đen của Dương Hoa, cả đời này Dương Hoa sẽ không hợp tác với bọn họ nữa”. 

Tất cả mọi người đều há hốc miệng. 

Lần này Chủ tịch Lâm làm thật kìa… 

“Việc bàn bạc mà Mã Hải vừa nói chỉ là những lời khách sáo, trên thực tế thì đây là chuyện không thể bàn bạc được, bởi vì những nhà cung cấp này cắt đứt nguyên vật liệu cho nhà máy của chúng tôi nhận tiền của người khác, nên mới làm vậy. Thực ra người kinh doanh mà, người chết vì tiền, chim chết vì ăn, đây là chuyện rất bình thường. Nhưng tôi không thích loại người này, nên dù sau này Dương Hoa thiếu nguyên liệu, chúng tôi cũng sẽ không chọn những nhà cung cấp đã làm trái tinh thần hợp tác như vậy”, Lâm Chính bình thản nói. 

Một số phóng viên không khỏi nuốt nước bọt. 

Bọn họ có thể cảm nhận được sự tức giận của Lâm Chính. 

“Hừ, Dương Hoa của cậu sắp đổ rồi, ai thèm hợp tác với cậu chứ?”. 

Một ông chủ đang ngồi xem tivi không khỏi cười nói. 

“Phải đấy, hợp tác? Vậy còn phải xem người ta có chịu hay không nữa! Cứ làm như mình béo bở lắm ấy!”. 

“Chuẩn luôn!”. 

Mấy ông chủ khác cũng cười ra tiếng. 

“Chủ tịch Lâm, nghe cách nói chuyện của anh thì hình như anh rất tự tin sẽ nắm phần thắng trong cuộc chiến tranh thương mại này? Anh nghĩ Dương Hoa có thể vượt qua được sóng gió lần này không?”, lại một phóng viên nữa đặt câu hỏi. 

“Tôi đã nói rồi, tôi chưa bao giờ nghĩ đây là một cuộc chiến tranh thương mại. Tôi cảm thấy môi trường trong nước chính là như vậy, giữ tốt bỏ xấu, công ty nào đưa ra được sản phẩm tốt, thì mới được người dân tiếp nhận, mới có thể thích ứng với môi trường tàn khốc này. Thế nên nếu Dương Hoa không vượt qua được sóng gió lần này, thì chỉ có thể là thực lực của Dương Hoa chưa đủ, thế thôi”, Lâm Chính đáp. 

Ai nấy đều gật gù. 

“Xem ra thằng khốn này cũng nghĩ thoáng đấy chứ!”, Cư Chí Cường rít một hơi xì gà, cười nói. 

“Nói nhiều như vậy nhưng chẳng thấy trọng điểm ở đâu cả. Giám đốc Nhậm, tôi thấy thằng nhãi này không nghĩ ra được cách gì để đối phó chúng ta nữa rồi! Lần này cậu ta thua là cái chắc!”, một ông chủ cười nói. 

“Trừ khi cậu ta có thể đánh bại hơn trăm doanh nghiệp, nếu không thua là chuyện tất nhiên!”, Nhậm Quy nheo mắt cười đáp. 

“Nếu vậy là chúng ta có thể tổ chức tiệc mừng công rồi sao?”. 

“Ha ha ha, đương nhiên là có thể rồi!”. 

“Được, vậy để tôi mời, chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc tối hoành tráng ở Giang Thành này, mời hết những nhân vật tai to mặt lớn ở Giang Thành đến, trừ tên họ Lâm kia ra!”. 

“Ha ha ha, đây là buổi liên hoan của những kẻ vô dụng bất tài, Chủ tịch Lâm danh tiếng như cồn đến làm gì chứ? Ông đang khinh người ta sao?”. 

“Ha ha ha…” 

Bọn họ cười ầm lên. 

Nhậm Quy giơ ly rượu lên, nheo mắt nhìn màn hình tivi. 

Ông ta biết mình chỉ còn cách thắng lợi trong gang tấc nữa thôi. 

Chỉ cần đạp đổ được Dương Hoa, thì địa vị của ông ta trong giới kinh doanh Hoa Quốc sẽ lại lên một tầm cao mới. 

Đến lúc đó, ông ta chính là nhân vật dẫn quân thực sự. 

Hình như buổi họp báo đã sắp kết thúc. 

Ngoài danh sách đen này ra, dường như Chủ tịch Lâm cũng chẳng còn gì để nói nữa. 

Đám phóng viên cũng có vẻ chán chường, nhưng những chủ đề này vẫn có không ít người quan tâm, chỉ cần giật tít một chút thì vẫn có thể thu hút nhiều lượt click hơn. 

“Được rồi, còn phóng viên nào đặt câu hỏi nữa không?”. 

Mã Hải nhìn đám truyền thông báo chí đang viết bản thảo, lên tiếng hỏi. 

Nhưng không ai giơ tay nữa. 

Mã Hải thấy thế thì gật đầu với Lâm Chính. 

Lâm Chính hiểu ý, liền kéo micro trước mặt lại gần, chỉnh một chút rồi mới bình thản lên tiếng: “Kính thưa quý vị, bây giờ tôi muốn chính thức tuyên bố một chuyện”. 

Một câu nói đơn giản của anh lập tức khiến tất cả các phóng viên đều dừng bút. 

Ai nấy đều ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Chính chằm chằm. 

Hội trường vô cùng yên tĩnh. 

Những người đang ngồi trước tivi cũng tỏ vẻ ngạc nhiên. 

Đến lúc này rồi Lâm Chính còn muốn tuyên bố gì nữa? 

“Chắc không phải là tuyên bố Dương Hoa đóng cửa đấy chứ?”. 

“Ha ha ha…” 

Cư Chí Cường cười lớn. 

Nhưng Nhậm Quy lại có dự cảm không lành, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình tivi. 

Lâm Chính nói rất nghiêm túc: “Thưa quý vị, bây giờ tôi xin chính thức tuyên bố, năm ngày sau, Dương Hoa chúng tôi sẽ đưa ra thị trường một loại thuốc mới! Loại thuốc này sẽ được bán trên cả nước, thậm chí là ra nước ngoài. Hiện giờ thuốc mới sắp được đưa vào sản xuất, chúng tôi đã làm xong các thủ tục liên quan. Nếu quý vị có hứng thú thì có thể theo dõi trang web chính thức hoặc các động thái khác của tập đoàn Dương Hoa chúng tôi”. 

“Chủ tịch Lâm, xin hỏi đây là loại thuốc gì?”. 

Lập tức có phóng viên đưa ra câu hỏi. 

Lâm Chính nhìn anh ta, bình thản đáp: “Thuốc đặc trị tiểu đường!”. 

Sáu chữ này vừa dứt, xung quanh bỗng trở nên yên lặng một cách kỳ quái.