“Đại thống lĩnh có chuyện gì không?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Nhóc con, cậu sao thế? Tung ra chiêu đó cũng không nói? Cậu khiến tôi sốt ruột chết đi được”, giọng nói trách móc của Trịnh Nam Thiên vang lên.
“Tôi cũng là do bất đắc dĩ mà thôi. Nếu như nói ra trước thì sẽ không có lợi cho kế hoạch của tôi mà”, Lâm Chính lắc đầu.
“Được lắm. Cậu càng ngày càng giảo hoạt rồi nhỉ”, Trịnh Nam Thiên cười ha ha.
“Đại thống lĩnh, ông gọi cho tôi chỉ là để nói chuyện này thôi hả?”, Lâm Chính hỏi.
“Đương nhiên không phải. Nhóc…Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết thuốc của cậu chắc chắn sẽ tạo phúc cho rất nhiều người. Ngày tung ra thị trường không được trì hoãn đâu đấy. Đây là chuyện lớn có lợi cho nước cho dân, có rất nhiều nhân vật ở phía trên đang quan tâm tới cậu. Vì vậy tôi muốn giúp cậu để cậu có thể làm việc suôn sẻ hơn”, Trịnh Nam Thiên nói.
Lâm Chính cũng hiểu ngay ý của ông ta. Có được loại thuốc này thì tình cảnh trước mắt của Dương Hoa sẽ được hòa hoãn đi nhiều. Vì dù sao cũng sẽ có rất nhiều người thỏa hiệp vì loại thuốc mới này.
Trước đó Trịnh Nam Thiên không dám hành động vì Nhậm Quy có chỗ dựa. Giờ thì khác, thuốc này có thể giúp Lâm Chính có càng nhiều chỗ dựa hơn. Mà Trịnh Nam Thiên lúc này cũng có lý do để ra tay rồi nên cũng không cần kiêng dè gì nữa.
“Ông định giúp tôi thế nào?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
Lâm Chính suy nghĩ rồi khẽ nói: “Mấy nhà máy thuốc của tôi có khả năng sẽ xảy ra vấn đề. Tôi muốn ông cử người canh chừng giúp tôi”.
“Nhà máy thuốc?”
Trịnh Nam Thiên giật mình sau đó nổi giận: “Bọn họ to gan gớm! Đến cả thuốc cứu người mà cũng dám động vào. Đúng là vô pháp vô thiên.”
Lâm Chính lắc đầu: “Không được xem nhẹ lòng người, nhất là vào những lúc then chốt như thế này!”
Lòng người là thứ khó lường nhất trên đời. Có đôi khi đoán trúng rồi cũng phải giả vờ như không biết.
“Những nhà máy nào cần người canh chừng? Giờ tôi sẽ cử người đi”.
“Tôi có dựng thêm ba nhà máy để gia công thuốc. Nhân công đã đủ, chỉ đợi máy móc nữa thôi. Tôi nghĩ chắc chắn đám người Nhậm Quy sẽ không để thuốc của tôi được tung ra thị trường một cách thuận lợi đâu. Chắc chắn bọn họ sẽ phá hoại, hơn nữa còn muốn dí chết tôi nữa. Nếu không làm vậy thì họ sẽ không thể nào hạ gục được tôi. Vì vậy tôi nghĩ họ sẽ áp dụng hành vi quá kích để ra đòn sát phạt đối với tôi”.
“Họ sẽ đánh vào phương thuốc à?”, Trịnh Nam Thiên nghi ngờ.
“Không rõ, nhưng đề phòng vẫn hơn”.
“Vậy phương thuốc giờ ở đâu?”
“Đương nhiên là ở chỗ tôi. Thế nhưng các bước thực hiện ở nhà máy cũng có thể vạch ra được một phương thuốc tổng quát. Vì dù sao việc luyện chế thuốc cũng phải làm theo phương thuốc mới được mà!”
“Được! Giờ tôi cử người. Thuốc mới của cậu, tôi sẽ đảm bảo cho cậu!”, Trịnh Nam Thiên trầm giọng rồi tắt máy.
Lâm Chính cũng thở phào. Có Trịnh Nam Thiên ra tay thì mọi việc trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều. Giờ thì chờ đợi diễn biến của sự việc thôi.
Reng reng…Lúc này điện thoại lại đổ chuông. Lâm Chính cầm lên. Anh khẽ chau mày. Là Tô Nhu.
“Sao thế em?’, anh ấn nút nghe.
“Anh đang ở đâu? Ăn cơm cùng em”, Tô Nhu lên tiếng, giọng của cô gái có gì đó rất kỳ lạ.
Lâm Chính gật đầu: “Em đang ở đâu?”
“Đang ở lối ra đại lộ Cao Tân”.
“Đợi anh”, Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó lấy chìa khóa chiếc Lamborghini Gallardo và lái về hướng đại lộ Cao Tân.
Tô Nhu mặc trang phục OL, đứng đó như một điểm nhấn trong bức tranh tuyệt đẹp khiến ai nhìn thấy cũng phải ngất ngây. Những người qua đường cũng không khỏi ngoái lại nhìn.
Đương nhiên, tiếng động cơ phát ra từ chiếc siêu xe của Lâm Chính cũng khiến đám đông chú ý. Khi thấy chiếc xe đỗ trước mặt Tô Nhu, không ít người đã phải chảy nước miếng.
“Người đẹp và đại gia”.
“Mẹ kiếp! Có tiền sướng thật đấy”.
Tô Nhu không bận tâm mà chỉ nhìn vào bên trong chiếc Gallardo bằng vẻ tò mò. Cô thấy Lâm Chính ngồi bên trong.
“Lâm Chính?", Tô Nhu ngạc nhiên lắm.
Lâm Chính giật mình. Thấy vẻ mặt khác thường của Tô Nhu thì anh mới ý thức được là mình đã lái nhầm xe. Một chàng rể ở nhờ thì sao có thể lái nổi chiếc xe như thế này chứ? Do anh vội quá nên giờ mới phản ứng kịp. Chắc là do gần đây nhiều việc quá..
Nhưng Lâm Chính vẫn vô cùng bình tĩnh vẫy tay: “Lên xe đi”.
Tô Nhu do dự, sau đó mơ cửa xe và ngồi vào trong.
“Em muốn đi đâu ăn?”, Lâm Chính đạp chân ga và hỏi.
“Tìm đại nhà hàng nào cũng được”, Tô Nhu nói.
“Được!", Lâm Chính gật đầu. Anh nhớ lần trước Lạc Thiên nói có một nhà hàng mới mở bên bờ sông nên lái xe tới đó.
“Anh lấy xe này ở đâu ra vậy?”, Tô Nhu hỏi.
“Cái này…”, Lâm Chính suy nghĩ, không biết trả lời thế nào.
Lâm Chính giật mình, sau đó điềm đạm nói: “Anh mua”.
Tô Nhu quay ngoắt qua, nhìn anh bằng vẻ không dám tin. Một lúc sau cô mới bặm môi: “Vụ kiện chưa xong,tiền bồi thường của Cư Chí Cường và Trần Bình vẫn chưa nhận được, anh lấy tiền đâu ra mua xe thế?”
Lâm Chính im lặng. Anh không biết phải giải thích thế nào.
“Có phải anh giống bác gái đi vay tiền mua xe không đấy?”, Tô Nhu lạnh lùng hỏi.
“Không hề?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Anh còn không chịu thừa nhận? Xe này mà không có tầm vài triệu tệ thì sao mua được. Lâm Chính! Em biết so với bộ trang phục kia thì số tiền này không là bao, nhưng…nếu như Cư Chí Cường mà không bồi thường cho chúng ta thì anh trả tiền xe như thế nào? Cư Chí Cường là người có quyền có thế, anh tưởng vụ kiện này dễ thắng và mình có thể lấy được nhiều tiền bồi thường lắm hả?”, Tô Nhu nói.
Lâm Chính xoay tay lái, nói giọng điềm đạm: "Tô Nhu! Trong mắt em, anh là người như thế nào?”
Tô Nhu nghe thấy vậy thì giật mình: “Anh hỏi vậy làm gì?”
“Có phải em cảm thấy anh là một kẻ vô dụng không?”, Lâm Chính lại hỏi.
Tô Nhu nhìn anh và lắc đầu: “Có thể trước đây có nhưng giờ thì không”.
“Anh biết rồi”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu: “Đi thôi, chúng ta đi ăn”.
Tô Nhu cũng không nói thêm, chỉ cùng bước xuống xe với Lâm Chính.
Nhưng họ còn chưa bước vào trong thì Tô Nhu đột nhiên lên tiếng: “Gần đây anh thay đổi nhiều lắm anh biết không? Có lẽ em không nên dùng thái độ trước đây để nhìn nhận anh nữa rồi”.
“Vậy à? Vậy thì dùng thái độ gì?”, Lâm chính quay lại cười.