Tất cả mọi người đang có mặt nghe thấy thế đều không khỏi khựng lại.
Cậu ta dám nói thật luôn kìa!
Những lời như vậy mà cũng dám nói sao?
Bố của người ta đến rồi mà cậu ta còn dám ngông cuồng như vậy! Cậu ta thực sự không coi người nhà họ Vương ra gì sao?
Người đàn ông trung niên kia giận quá hóa cười: “Thú vị! Thú vị! Chàng trai, cậu thú vị lắm! Nhưng… cậu biết hậu quả của việc ngông cuồng như vậy là gì không?”.
Giọng nói của ông ta trở nên lạnh lùng hơn hẳn.
“Hậu quả là gì?’, Lâm Chính lại hỏi.
Anh vừa dứt lời, mấy người áo đen phía sau liền xúm lại bao vây.
Lâm Chính mặt không cảm xúc.
Nhưng Tô Nhu ở phía sau thì tỏ vẻ vô cùng lo lắng.
“Dừng tay! Ông đừng làm bừa! Có lẽ chồng tôi hơi quá kích động, mong ông đừng chấp anh ấy, xin hãy cho chúng tôi đi đi!”, Tô Nhu vội bước tới nói.
“Cô Tô Nhu?”.
Dường như lúc này người đàn ông trung niên mới nhìn thấy Tô Nhu, ông ta không khỏi sửng sốt.
“Ông quen tôi sao?”, Tô Nhu ngạc nhiên nói.
“Đương nhiên là quen rồi, Chủ tịch của công ty Quốc tế Duyệt Nhan, giám đốc Mã thường hay nhắc tới cô”, người đàn ông trung niên bình thản đáp.
Ông ta không như đám cậu ấm cô chiêu, chẳng bao giờ đọc báo xem tin tức, tuy Tô Nhu hay xuất hiện ở mấy bài báo bên lề, nhưng lại là nữ chính trong scandal với Chủ tịch Lâm, nên ông ta ít nhiều cũng chú ý một chút.
“Nếu đã vậy thì mong ông giơ cao đánh khẽ, tha cho chồng tôi đi”, Tô Nhu vội nói.
Nếu đối phương đã nhận ra cô thì dễ giải quyết rồi, đỡ mất công giải thích.
Nhưng người đàn ông trung niên lại nheo mắt, đánh giá Lâm Chính một lát, bình thản hỏi: “Cô Tô, người này… có phải là Lâm Chính không?’.
Tô Nhu sửng sốt đáp: “Đúng thế… Sao… sao vậy?”.
“Ồ… Tôi còn tưởng là ai chứ! Hóa ra là cậu à?”, ông ta tỏ vẻ đã hiểu, nụ cười trên khuôn mặt lại càng sâu hơn.
“Bố, anh ta chính là vua mọc sừng của Giang Thành sao?”, cậu Vương ở bên cạnh hỏi.
“Đúng vậy”, người đàn ông trung niên gật đầu.
“Mẹ kiếp, hóa ra là anh ta! Con còn tưởng là nhân vật nào ghê gớm lắm cơ! Bị thằng vua mọc sừng này dọa cho gần chết, chuyện này mà đồn ra ngoài thì chắc là mất hết thể diện!”, Vương Tử Tường nhổ một ngụm nước bọt, tức giận nói.
“Tuy nghe nói cậu ta quen biết giám đốc Mã, nhưng bố nghĩ chắc chắn là ông ấy nể mặt cô Tô Nhu thôi”.
Người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn Tô Nhu: “Cô Tô Nhu, chuyện này không liên quan đến cô, mời cô hãy rời khỏi đây, còn về chồng cô… thì cô cứ yên tâm, tôi sẽ để cậu ta còn sống trở về”.
Còn sống trở về, nhưng không nói là dáng vẻ thế nào.
Sắc mặt Tô Nhu tỏ vẻ lúng túng.
"Ông Vương, ông nhất quyết muốn truy cứu chuyện này đến cùng sao? Đây vốn chỉ là hiểu lầm thôi mà", Tô Nhu vẫn muốn chuyện lớn hóa nhỏ.
Nhưng người đàn ông trung niên lại lạnh lùng hừ một tiếng: "Nếu tôi đến muộn chút nữa, thì người này đã phế con trai tôi rồi. Đây không phải là chuyện nhỏ, cho dù giám đốc Mã đến đây thì tôi cũng không sợ".
Vương Hào vốn là người bao che khuyết điểm, nếu không phải như vậy thì con trai ông ta cũng không ngang ngược đến mức này.
Tô Nhu cắn môi, không biết nên giải thích thế nào. Nghĩ đi nghĩ lại, cô dứt khoát cắn răng nói: "Nếu đã vậy thì để tôi gọi điện thoại cho giám đốc Mã, mời ông ấy đến đây phân xử".
"Nếu cô nhất quyết muốn nhúng tay vào chuyện này, thì cũng chỉ giám đốc Mã mới có thể giải quyết được thôi. Cô gọi đi, tôi ở đây chờ ông ấy".
Tô Nhu nghe thấy thế liền nhặt điện thoại dưới đất lên, tìm số điện thoại của Mã Hải, do dự một lát. Đúng lúc Tô Nhu chuẩn bị ấn nút gọi, thì Lâm Chính bỗng đỡ lấy chiếc điện thoại trong tay cô.
"Lâm Chính, anh...", Tô Nhu ngạc nhiên.
Lâm Chính cười nhạt nói: "Để gọi anh cuộc điện thoại này cho".
"Việc này...", Tô Nhu vô cùng kinh ngạc.
Lâm Chính ấn luôn nút gọi rồi kề điện thoại vào tai.
"A lô, là tôi đây!".
Hình như bên kia đã nghe máy, Lâm Chính lập tức lên tiếng.
"Ông hãy đến ngay nhà hàng Thê Hà ở con đường ven sông, tôi đang chờ ông ở đây".
Dứt lời liền tắt máy.
Tô Nhu trố mắt ra nhìn, tim đập thình thịch.
"Anh gọi cho ai vậy?", Tô Nhu gấp gáp hỏi.
"Mã Hải chứ ai".
"Mã Hải? Anh... anh bị điên à? Sao anh lại ăn nói với Mã Hải như vậy?", Tô Nhu tức phát khóc.
Anh không biết thân biết phận sao?
Cô vội vàng bấm nút gọi rồi kề điện thoại vào tai.
Tút tút.
Bên kia nghe máy.
"A lô, Chủ tịch Lâm à? Tôi đến ngay đây!", bên kia vang lên giọng nói cuống quýt của Mã Hải.
Nhưng dường như Tô Nhu không nghe thấy, cô vội vàng giải thích: "Giám đốc Mã, tôi rất xin lỗi, vừa nãy là chồng tôi gọi điện thoại cho ông, có lẽ khẩu khí của anh ấy không được tốt lắm, mong ông không trách..."
"Ồ... là cô Tô Nhu sao? Không sao, cô chờ chút, tôi đến ngay đây!".
Mã Hải nói xong liền tắt máy.
Trong đầu Tô Nhu hiện đầy dấu chấm hỏi.
Có chuyện gì vậy?
Mã Hải coi trọng chuyện này như vậy sao?
Hơn nữa... tại sao ông ta lại buột miệng gọi Chủ tịch Lâm?
Ông ta gọi Lâm Chính sao?
Sao có thể chứ? Tuy cùng là họ Lâm, nhưng sao Lâm Chính có thể là Chủ tịch Lâm được?
Tô Nhu nhìn Lâm Chính với ánh mắt kỳ quái, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Không biết tại sao, cô cứ có cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy...